Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

phục chưa?

Phiên bản Dịch · 2031 chữ

Nhìn ánh mắt khiếp sợ kia, sắc mặt tôi không đổi, thu hồi nắm đấm trên không trung lại.

- Đây là thực lực mà mày lấy làm kiêu ngạo sao?

Người đàn ông ngã quỵ trên mặt đất, còn Vưu Trọng thì ngây ra như phỗng đứng im tại chỗ, hắn vốn tưởng rằng bố mình đủ để nghiền nát thằng khốn đáng ghét này.

Nhưng, một màn trước mắt, lại hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn, nói chính xác hơn, thật giống như đang nằm mơ.

Tại sao lại có thể như vậy? thực lực của bố hắn chính xác là cảnh giới Tứ Khí Ngưng Anh, còn là tông chủ của một tông môn, mà chẳng phải, tu luyện ở tỉnh Qúy Châu rất lạc hậu sao? Tên trước mặt nhìn tuồi còn trẻ hơn cả hắn, nhưng thực lực mạnh hơn hắn thì cũng thôi đi, đằng này ngay cả bố hắn, cũng không phải là đối thủ?

- Thằng ranh, mày đừng quá tự cao, tao thấy người có thiên phú như mày, nhất định không phải là người tỉnh Qúy Châu?

Chính lúc này, người đàn ông nằm trên mặt đất chậm rãi đứng dậy, lộ ra vẻ mặt vô cùng dữ tợn, lên tiếng nói với tôi.

Nghe vậy lòng tôi sửng sốt, lẽ nào người này còn có đường lui? Tôi nhìn chằm chằm ông ta, không nói câu nào.

- Mày chớ nên kiêu ngạo ở trong Qúy Dương này như vậy, mày đừng quên, nơi này chính là địa bàn của Đạo Minh!

Nói xong, sắc mặt của người đàn ông, đột nhiên trở nên vô cùng liều lĩnh, tôi lẳng lặng nhìn ông ta, lẽ nào, ông ta chuẩn bị dùng Đạo Minh để dọa tôi?

Sau đó, người đàn ông im lặng, hình như là đang truyền âm, tôi đứng im tại chỗ, vẫn không nhúc nhích, nhưng thật ra muốn nhìn xem, người này có thể làm được trò gì nữa.

Dương Nặc bên cạnh cẩn thận kéo kéo tôi, vẻ mặt lo lắng lên tiếng:

- Sẽ không sao chứ?

Nhìn thấy bộ dạng của Dương Nặc, tôi hơi thất thần, sau đó cười bất đắc dĩ:

- Chính là vì cậu nghi ngờ thực lực của mình, nên mới không dám nói cho mình biết à?

Nghe thấy câu hỏi của tôi, Dương Nặc cúi gằm mặt, giống như một đứa trẻ mới làm sai, không nói lời nào, mà lúc này, tôi khẽ cười nói:

- Cậu yên tâm, năng lực của mình, mạnh hơn cậu nghĩ nhiều, từ nay về sau, nếu cậu không muốn, sẽ không có người nào có thể cưỡng ép cậu làm bất cứ chuyện gì!

Tôi đối với Dương Nặc, không thể phủ nhận là có chút tình cảm bên trong, nhưng phần nhiều hơn, lại là áy náy, bởi vì tôi, mà liên lụy đến người nhà của Dương Nặc bị hại, khiến cho hiện tại chỉ còn lại một mình Dương Nặc trên đời, mà tất cả, tôi lại chính là nguyên nhân.

Tuy rằng tôi đã tiêu diệt tông môn kia, nhưng chung quy vẫn không thể cứu vãn được điều gì, nhưng tôi không thể chia chút tình cảm này thành nhiều phần nữa.

Hiện tại chuyện của tôi vẫn còn rối tinh rối mù, tôi không dám kiếm thêm chuyện cho mình! Điều này tôi chưa từng nói, nhưng chỉ sợ trong lòng Dương Nặc cũng biết đôi chút.

Lúc này, Dương Nặc đang cúi đầu khẽ ‘ừ’ một tiếng, rồi lại không tiếp tục nói gì nữa.

Chính lúc này, một giọng nói trầm trầm bỗng vang lên:

- Giang đạo hữu, cuối cùng ông cũng đến, lần này chúng tôi vì thành tâm muốn liên minh với Đạo Minh mà tới, mà tên này lại dám giở thói ngang ngược ngay tại địa bàn của Đạo Minh, hoàn toàn không quan tâm uy nghiêm của Đạo Minh!

Nói đoạn, người đàn ông trung niên chỉ tay vào mặt tôi, mặt mày phẫn nộ.

- Vưu đạo hữu, ông đã trì hoãn lâu như vậy rồi, ông muốn gặp minh chủ, tôi phải vất vả lắm mới tìm được Trịnh hộ pháp, nhưng ông lại mãi chưa tới, đến lúc đó nếu không nhận được sự đồng ý, cũng đừng trách tôi!

Tiếng nói này có chút khó chịu, truyền tới từ dưới hội trường, hẳn là lúc trước đã đứng đợi ở ngoài.

Người đàn ông trung niên nghe vậy, lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười, nói:

- Ông yên tâm, xử lý xong chuyện ở đây, tôi sẽ tới Đạo Minh!

Lúc này, ở bên cạnh người đàn ông trung niên nhiều thêm một thân ảnh già nua, tôi nhìn người này chằm chằm, không nói nửa lời, lúc này, thân ảnh già nua hơi ngẩng đầu, nhìn tôi.

Nhưng, khi người nọ vừa nhìn thấy tôi, sắc mặt đã đại biến, bước nhanh tới gần tôi, lúc tới trước mặt, người này vội vàng quỳ lạy xuống đất.

- Thuộc hạ Giang Cố, tham kiến minh chủ!

Giang Cố, là kẻ mạnh cảnh giới Tứ Khí Ngưng Anh, cũng mới tham gia vào Đạo Minh, lúc ấy tôi đã từng thấy qua, mà sau khi tu luyện ở trong Đạo Minh một thời gian, hiện tại thực lực đã lên tới cảnh giới Ngũ Khí Ngưng Anh.

- Giang đạo hữu, ông làm gì đấy, chính là thằng ranh không biết đúng sai này đã ở trong địa bàn của Đạo Minh…..

Người đàn ông trung niên hiển nhiên vẫn chưa phản ứng lại được, vẻ mặt ngơ ngác nhìn Giang Cố, mà lúc này mặt Giang Cố hơi đỏ lên, lập tức cắt ngang lời gã đàn ông trung niên:

- Vưu Khiếu Thiên, ông thật láo xược, đây chính là minh chủ của Đạo Minh tôi, chuyện ông bảo tôi giúp ông mắc nối để hợp tác với Đạo Minh, dừng lại tại đây, từ nay về sau, chúng ta là người dưng nước lã!

Nghe thấy câu nói của Giang Cố, cuối cùng Vưu Khiếu Thiên cũng phản ứng lại, nhìn tôi chằm chằm, đồng thời, lại nhìn Giang Cố đang quỳ gối trước mặt tôi, trong khoảng thời gian ngắn, kinh hãi không thốt lên lời.

- Đứng lên đi, chuyện này là sao?

Tôi nhìn Giang Cố, lên tiếng hỏi, nhưng khiến tôi không ngờ là, Vưu Khiếu Thiên trước mắt, lại đang chuẩn bị hợp tác với Đạo Minh?

- Vâng, minh chủ!

Giang Cố lên tiếng, vội vàng bò người dậy, sau đó kể lại nguyên nhân kết quả cho tôi nghe.

Hóa ra, Giang Cố lúc trước từng có giao tình không tính là sâu đậm với Vưu Khiếu Thiên, Vưu Khiếu Thiên là tông chủ của một tông môn bên tỉnh Vân Nam, nhưng gần đây đang bị Kháng Thiên giả công kích bất ngờ.

Biết được Giang Cố đã gia nhập vào Đạo Minh, Vưu Khiếu Thiên liền muốn nương nhờ sự quen biết với Giang Cố, để kết minh với Đạo Minh, nhờ Đạo Minh ra tay tương trợ.

Mà tiếng tăm của Đạo Minh, cũng nhờ có vụ việc lần trước giúp môn phái Thanh Thành đẩy lui Kháng thiên giả mà nổi lên như cồn, Vưu Khiếu Thiên cũng đã từng phái Vưu Trọng đến trước tỉnh Qúy Châu để thăm dò tin tức.

Không ngờ, Vưu Trọng lại vô tình nhìn trúng tổng tài lạnh lùng Dương Nặc, mượn luôn cơ hội này tiếp cận Dương Nặc, muốn cưới cô ấy, chuyện tình bên trong Giang Cố không biết, đồng thời cũng vội vàng giải thích, không biết Dương Nặc là bạn của tôi.

Cho nên cũng không quan tâm Vưu Trọng đã dùng thủ đoạn gì, đến nay thì không cần nói nhiều rồi, Vưu Trọng nảy ra ý định cưỡng ép người khác, ông ta cũng hoàn toàn không hay biết.

Cuối cùng, hôm qua Vưu Khiếu Thiên mới đến đây, vốn là phải trực tiếp đi gặp tôi, nhưng ngày hôm qua tôi có việc, cho nên mới chậm lại, lúc này, Dương Nặc bên cạnh cũng thì thào nói cho tôi biết.

Vừa hay Dương Nặc đồng ý với Vưu Trọng, nhưng nhất định phải kết hôn xong mới cho hắn đụng vào người, cho nên thừa dịp Vưu Khiếu Thiên tới đây, nên đã cử hành hôn lễ.

Mà Giang Cố lại được Vưu Khiếu Thiên mời đến đây, chờ hôn lễ kết thúc, sẽ thương lượng vài sự tình.

Không ngờ giữa lúc đó lại xuất hiện chuyện thế này, nghe đến đây, tôi đã hiểu ra.

Giữa lúc đó, La Mật đã thu xếp người ‘ dọn dẹp’ khách khứa trong khách sạn, kể cả là rất nhiều quan to sếp lớn, nhưng trận đấu kinh người ban nãy, cũng đã dọa sợ chết đứng không ít người.

Lúc này, tôi lại nhìn Vưu Khiếu Thiên và Vưu Trọng, vẻ ngạo mạn trên mặt hai cha con đã không còn sót lại tý nào, kế đó, tôi nhìn Vưu Khiếu Thiên.

- Hiện tại, ông cảm thấy tôi thế nào?

Vưu Khiếu Thiên lộ ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, lúc trước ông ta nói tôi không phải minh chủ Đạo Minh, hiện tại lại ứng nghiệm rồi, hẳn là không biết nên nói cái quái gì nữa!

Vưu Khiếu Thiên sửng sốt một hồi lâu, mới lên tiếng:

- Lúc trước là tại hạ có mắt như mù, mong Lý minh chủ không nên phiền lòng! Lần này Vưu mỗ mang theo tấm lòng chân thành, mong muốn hợp tác với Đạo Minh mà tới……

Nhưng, tôi lại đưa tay ra, cắt ngang lời Vưu Khiếu Thiên:

- Ông cảm thấy, Đạo Minh sẽ hợp tác với các ông sao?

Khi tôi nói xong, sắc mặt Vưu Khiếu Thiên hơi thay đổi, nụ cười trên mặt cứng đờ, mà Vưu Trọng ở một bên lại hừ lạnh một tiếng:

- Hừ, có gì đặc biệt hơn người chứ, bố, chúng ta về đi, không hợp tác thì thôi, cùng lắm thì bạt mạng ‘cá chết lưới rách’ với Kháng Thiên giả, không có Đạo Minh, chúng ta vẫn có thể vượt qua khó khăn!

Nhưng, khi Vưu Trọng vừa nói xong, một cái tát như trời giáng của Vưu Khiếu Thiên đã rơi lên mặt Vưu Trọng, cả hội trường vang lên một âm thanh vui tai.

Bốp!

- Thằng bất hiếu này, câm miệng lại cho tao!

Cái tát này khiến Vưu Trọng mặt mày ấm ức, nhưng, hắn không dám nói gì nữa.

- Nếu Lý minh chủ đã không có ý muốn hợp tác, vậy thì Vưu mỗ xin cáo từ, sau này còn gặp lại!

Nói xong, Vưu Khiếu Thiên ôm quyền với tôi, chuẩn bị dẫn theo Vưu Trọng rời đi, nhưng chính vào lúc hai người nhấc chân lên, tôi lại trầm giọng lên tiếng:

- Giết người không thành, liền có thể muốn đi là đi sao?

Khi tôi nói xong, thân mình Vưu Khiếu Thiên run lên, sau đó khựng lại, quay người nhìn tôi:

- Lý minh chủ, lúc trước là con trai tôi không đúng, còn mong Lý minh chủ rộng lượng tha thứ!

Tôi lại xoay người, sắc mặt không đổi nhìn Vưu Trọng sau lưng Vưu Khiếu Thiên:

- Lúc nãy, nếu như tôi cầu xin hắn tha cho tôi một mạng, tôi có thể khẳng định, hắn tuyệt đối không thu tay lại, mà ông thân là bố hắn, vì thế, tôi khẳng định tiếp, ông cũng không ngăn cản hắn!

- Cho nên…..

Dứt lời, trong ánh mắt tôi lóe lên sát ý, kiếm khí huyết sắc xẹt qua không trung, giống như ánh nắng chiều.

Một dòng máu tươi bắn xuống mặt đất, thân người tôi vẫn không nhúc nhích, mà đồng tử của Vưu Trọng trợn lớn, hai tay giữ chặt cổ của mình, nơi đó máu tươi chảy ào ạt, mà sức sống của hắn cũng từ từ tan biến.

- Cho nên….. tôi giết hắn, ông phục chưa?

( càng ngày càng thấy Một Lạng máu lạnh vỡi :3 )

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 134

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.