Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

chỉnh quân

Phiên bản Dịch · 1857 chữ

Lúc này, tôi nắm chặt huyết kiếm Thị trong tay, Vưu Khiếu Thiên phía đối diện mở to hai mắt, cúi đầu nhìn trường kiếm đỏ như máu, đã đâm xuyên thấu ngực ông ta.

Không có chút máu tươi nào chảy xuống, nhưng sức sống của ông ta lại dần tắt.

- Tôi, không, cam…..

Tiếng nói yếu ớt truyền ra từ trong miệng Vưu Khiếu Thiên, thời khắc trường kiếm trong tay tôi rút ra khỏi thân người ông ta, cả người Vưu Khiếu Thiên ngã quỵ xuống đất, mà lúc này, kiếm linh đã hoàn toàn nuốt chửng Nguyên Anh của Vưu Khiếu Thiên.

Thường thì, sau khi giết chết cảnh giới Ngưng Anh, đều sẽ hủy diệt Nguyên Anh, bởi vì trong Nguyên Anh có năng lượng chiếm đoạt, rất nhiều kẻ mạnh cảnh giới Ngưng Anh, nếu Nguyên Anh thành công chạy thoát, đương nhiên sẽ đoạt lấy thân xác người khác, tiếp tục sống.

Phương thức này, không còn nghi ngờ gì nữa sẽ khiến người vô tội vô cớ mất mạng, cho nên dưới tình hình chung, đánh chết cảnh giới Ngưng Anh, đều phải hủy diệt Nguyên Anh.

Lúc này, tôi đi tới trước mặt bốn con rối, một quyền vung lên, một âm thanh trầm đục vang ra, cảm nhận được mức độ khủng bố của con rối, lòng tôi hơi kinh hãi, bởi vì lớp phòng ngự của đám rối, không ngờ đã mạnh bằng cảnh giới Ngưng Anh điên phong.

Cũng may lúc trước tôi đã tìm được ra nhược điểm, bằng không đúng thật là khó giải quyết, lại nói, nếu đám rối này được chế luyện thành một đội quân, vậy nhất định sẽ không có gì cản nổi.

Lúc này, tôi lại hỏi kiếm linh, hắn chiếm đoạt Nguyên Anh của Vưu Khiếu Thiên, có thu hoạch gì không? Vưu Khiếu Thiên thân là tông chủ của môn phái Khôi Lỗi, nhất định sẽ có phương pháp chế luyện hình nhân.

Sau đó, kiếm linh liền truyền lại thông tin cho tôi.

- Đây, chủ nhân tự mình xem đi!

Tôi nhướng mày, khi những thông tin kia hoàn toàn hiện ra trong đầu tôi, thì cả người tôi đột nhiên trở nên cực kỳ kinh hãi.

Bởi vì, biện pháp chế luyện hình nhân, không ngờ lại quá đỗi tanh mùi máu, mà nếu môn phái Khôi Lỗi này bị Kháng Thiên giả tiêu diệt, tôi cũng không cảm thấy có chút đáng tiếc nào.

Biện pháp này cần người sống dùng bí pháp để chế luyện, mà người sống khi chế luyện, sẽ từ từ trở nên mạnh hơn, không ngừng dùng những cách thức cực kỳ tàn nhẫn để tăng sức chiến đấu cho con rối.

Con rối đủ mạnh như cảnh giới Ngũ Khí Ngưng Anh, không dễ chế luyện, cần thời gian dài, cho nên cả môn phái Khôi Lỗi, loại rối thế này tổng cộng cũng không quá mười con, mà tự Vưu Khiêu Thiên đã chiếm cứ bốn con.

- Phù, chết không đáng tiếc!

Trầm ngâm nửa ngày, tôi nhẹ giọng nói ra mấy chữ.

Tôi đốt hai thi thể thành tro, sau đó, nhìn Giang Cố, hỏi ông ta có biết rõ tình hình trong môn phái Khôi Lỗi này không?

Giang Cố hơi sửng sốt, nói cũng không biết rõ lắm, chỉ là lúc trước đã từng có mấy lần gặp mặt Vưu Khiếu Thiên, mà môn phái Khôi Lỗi cũng được coi là tông môn có số má ở tỉnh Vân Nam, nhưng cụ thể, thì ông ta không rõ.

Nghe vậy tôi gật gật đầu, nếu Giang Cố dù biết hành vi của môn phái Khôi Lỗi, mà lại còn có giao tình với Vưu Khiếu Thiên, vậy e rằng Giang Cố này có vấn đề, nhưng nhìn Giang Cố, không giống như đang nói dối.

- Minh chủ, thuộc hạ có tội, lần này thuộc hạ đã thất trách, bằng không cũng không xảy ra việc thế này!

Giang Cố đột nhiên lên tiếng, thỉnh tội với tôi, nhìn Giang Cố, tôi cũng đỡ ông ta dậy.

- Bỏ đi, chuyện cũng đã lỡ, việc này đúng là có nguyên nhân của ông bên trong, nhưng cũng may đã kịp thời bù lấp sai lầm, không gây ra chuyện lớn, về sau phải chú ý hơn!

Đối với Giang Cố, ông ta đúng là có lỗi sai, dù sao ông ta cũng biết Vưu Trọng nhìn trúng một người con gái thế tục, nếu như chú ý nhiều một chút, sẽ biết Vưu Trọng dùng thủ đoạn cưỡng ép, nhúng tay vào, cũng không xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Nhưng hiện tại, mọi chuyện đã được giải quyết, cũng không gây ra quá nhiều sai lầm, tôi không cần thiết phải truy cứu, dù sao Giang Cố, hiện tại cũng coi như là quân chủ lực của Đạo Minh!

Sau đó, tôi kêu Giang Cố tự mình rời đi trước, còn tôi thì đi tới trước mặt Dương Nặc.

- Không làm cậu sợ chứ?

Thấy sự tình đã xử lý xong, La Mật cũng biết thức thời mà rời đi:

- Chị Nặc, cần gì thì gọi cho em!

Thấy La Mật đi khỏi, Dương Nặc tự nhìn bộ váy cưới trên người mình, sau đó lên tiếng:

- Mình đi thay quần áo đã rồi nói chuyện với cậu sau, cảm thấy là lạ ấy!

Nhìn bộ dáng của Dương Nặc, tôi cười ảm đạm:

- Mình cảm thấy rất đẹp, không thấy lạ!

Tôi vừa nói xong, hai má Dương Nặc khẽ ửng đỏ, rồi sau đó, tôi và Dương Nặc hàn huyên với nhau trong hội trường hỗn loạn, nói chuyện thật lâu, Dương Nặc nói cô ấy mệt rồi ,muốn nghỉ ngơi, nên tôi mới rời đi.

Có một số chuyện, tôi không muốn nhắc đến, Dương Nặc cũng không nói toạc ra, về tới Đạo Minh, tôi để tâm hơn chút, phái hai gã đệ tử đi bảo vệ Dương Nặc, đồng thời tôi cũng đã nói với Dương Nặc, sẽ sắp xếp cho cô ấy một tài xế riêng.

Tuy rằng thực lực của đệ tử này chỉ mới là cảnh giới Nhị Khí Ngưng Anh, nhưng ở tỉnh Qúy Châu hẳn là đã đủ, hơn nữa tôi còn dặn cô ấy, có bất kì chuyện gì, cũng phải lập tức thông báo cho tôi biết.

Ba ngày sau, Đoàn Lang quay về Đạo Minh, trên người mang theo một luồng khí huyết sát nồng nặc, nhìn dáng vẻ của Đoàn Lang, tôi kêu hắn hãy nghỉ ngơi chút thời gian, nhưng hắn lại nói, không cần nghỉ ngơi.

Nỗi hận đè nén trong lòng hơn hai mươi năm, cuối cùng cũng hoàn toàn bộc phát ra ngoài, mà hắn vốn không có chí lớn, sau này chỉ muốn ở lại Đạo Minh.

Tôi hiểu ý của Đoàn Lang, sau đó kêu hắn chuẩn bị một chút, kế tiếp, chúng tôi còn có một trận đánh ác liệt!

Ngày hôm sau, tôi kêu Trịnh Thu truyền lệnh xuống, cả Đạo Minh, tất cả đệ tử trên cảnh giới Nguyên Đan, toàn bộ chờ lệnh xuất phát!

Thông qua kiểm kê, hiện tại trong Đạo Minh đã có hơn một trăm hai mươi người là cảnh giới Nguyên Đan, mà Ngưng Anh đã hơn ba người! chiến lực thế này, đã được coi là cường mạnh.

Trong đó cảnh giới Ngưng Anh điên phong cũng có khá nhiều, đương nhiên, sức chiến đấu cao nhất, vẫn chính là hai vị cảnh giới Ngộ Đạo, Hoàng Tiểu Tiên và Đoàn Lang.

- Kháng Thiên giả, thế lực đóng quân ở Hồ tộc của các người, đừng khiến tôi thất vọng!

Nhìn thấy một đoàn đệ tử Đạo Minh sục sôi ý chí chiến đấu trước mặt, lòng tôi không hiểu sao cảm thấy nhiệt huyết dâng trào, tôi còn nhớ rõ, thời điểm Đạo Minh vừa mới thành lập, tôi cũng chỉ mới ở cảnh giới Nguyên Đan mà thôi, nhưng hiện tại, Đạo Minh đã phát triển tới mức này.

Nhưng tôi biết, hình như vẫn chưa đủ!

- Đệ tử Đạo Minh nghe lệnh, tất cả mọi người, chuẩn bị đầy đủ, đêm nay xuất phát!

Về chuyện đi tới Hồ tộc, tôi đã kêu Trịnh Thu thông báo xuống phía dưới, mà những người này đối với nhiệm vụ của mình, lại không hỏi quá nhiều.

Tôi đã nói, thì bọn họ sẽ chấp hành.

Khi tôi hạ lệnh xuống, liền đưa mắt nhìn động phủ của Hoàng Tiểu Tiên, tôi biết, tất cả những chuyện này, nhất định không giấu được chị ta!

Khi tôi xuất hiện bên trong động phủ của Hoàng Tiểu Tiên, tôi thấy chị ta đang ngơ ngẩn đứng ở giữa động phủ, đưa lưng về phía tôi, tôi biết, lúc trước Hoàng Tiểu Tiên nhất định đã chú ý thấy tình hình phía dưới.

- Đã đồng ý với chị, đêm nay đưa chị với dì Lệ Diễm về nhà, đó là nhà của chị, không ai có thể đuổi chị đi!

Nhìn bóng lưng của Hoàng Tiểu Tiên, người con gái này, nhìn thì như cả ngày thích cười đùa cợt nhả, nhưng tôi biết rõ, trong lòng chị ta, cũng đang phải chịu nỗi đau người khác căn bản không hay biết.

Phụ thân hiện tại sinh tử không rõ, mà bản thân và mẫu thân đến cả nhà cũng không được về, hết thảy những chuyện này, thử hỏi có mấy ai chấp nhận được.

Khi tôi nói xong, tôi thấy thân người Hoàng Tiểu Tiên khẽ run lên, nhưng không lên tiếng, tôi đứng im nhìn chị ta, không nói gì.

Thật lâu sau, tiếng nói có chút cười nhạo của Hoàng Tiểu Tiên mới vang lên:

- Cái thằng này, chị cũng không nhớ rõ đã bao lâu rồi chưa chảy nước mắt, em cứ phải khiến chị cảm động tới bật khóc mới vừa lòng à?

Nghe giọng điệu tự giễu của Hoàng Tiểu Tiên, tôi bước lên trước hai bước, vỗ nhẹ lên lưng chị ta.

- Con gái, lúc nào muốn khóc thì cứ khóc, khoảng trời này, đã có con trai gánh vác!

Tôi khẽ nói với Hoàng Tiểu Tiên, nhưng thân người Hoàng Tiểu Tiên càng run lên mạnh hơn, tôi và Hoàng Tiểu Tiên cứ đứng như vậy trong động phủ, mãi cho tới khi chị ta định thần lại.

Khi Hoàng Tiểu Tiên xoay người lại, đã không còn nhìn thấy nửa vệt nước mắt nào trên mặt chị ta!

Mà trên mặt chị ta, lại xuất hiện sắc vẻ như thường ngày.

- Có phải em quên, thời hạn một tháng chị cho em suy nghĩ rồi không?

Nghe Hoàng Tiểu Tiên nói vậy, cả người tôi cứng đờ, vội vàng xoay người chuồn mất.

- Ơ chết, em quên mất vẫn còn chuyện phải sắp xếp!

Nhìn thân ảnh lẩn đi như tránh tà của tôi, Hoàng Tiểu Tiên lại che miệng cười khẽ.

Ban đêm, tiết trời se lạnh, là lúc thích hợp để giết người!

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 131

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.