Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

cứu tôi

Phiên bản Dịch · 1792 chữ

Chính lúc này, Hoàng Tiểu Tiên quay sang nhìn tôi, tôi có chút không biết phải làm sao, bởi vì tôi hoàn toàn không biết nên đối mặt với Hoàng Tiểu Tiên kiểu gì.

- Cảm giác thế nào?

Hoàng Tiểu Tiên thấp giọng nói, tôi hơi sửng sốt, nhưng lại không hề thấy lo lắng, trực tiếp đáp lời:

- Không có cảm giác gì!

Câu trả lời này như nhảy bật ra từ trong đầu tôi.

- Vậy, có muốn làm lại lần nữa không?

Tiếng nói mềm mại như nước của Hoàng Tiểu Tiên truyền ra, giống như có ma lực, cũng may tôi kịp phản ứng lại, sau đó cười khổ nhìn Hoàng Tiểu Tiên:

- Vào lúc này, đừng đùa tôi nữa!

Tôi hoàn toàn không biết chính xác thì Hoàng Tiểu Tiên đang nghĩ gì, tuy rằng cô ấy vẫn dùng giọng điệu như ngày thường nói chuyện với tôi, nhưng vẻ mặt lại không giống lúc trước, cho nên tôi căn bản không đoán được, rốt cuộc cô ấy tức giận? hay là không tức giận?

Không khí xung quanh trầm lặng, Hoàng Tiểu Tiên cứ nhìn tôi trân trân, tôi muốn tránh né ánh mắt của Hoàng Tiểu Tiên, nhưng nghĩ kỹ lại, có lẽ trốn tránh, mới là cách ứng phó tồi tệ nhất.

Tôi và Hoàng Tiểu Tiên cứ đứng nhìn nhau, thật lâu sau, tôi không nhịn được, lên tiếng:

- Xin l….

Nhưng, Hoàng Tiểu Tiên lập tức chen ngang:

- Đừng nói xin lỗi tôi, tôi không muốn người đàn ông của mình nói ra những lời như vậy!

Nghe Hoàng Tiểu Tiên nói vậy, lòng tôi nao nao, có chút khó hiểu nhìn Hoàng Tiểu Tiên, mà lúc này, Hoàng Tiểu Tiên lại chỉ quan tâm bản thân, nói:

- Tôi không cần anh chỉ có thể có một mình tôi, nhưng đừng để tôi biết anh phụ tôi, người bên ngoài đều truyền tai nhau nói phụ nữ Hồ tộc quyến rũ chúng sinh, lại không biết, cả đời chúng tôi chỉ yêu một người, nếu không yêu, vậy thì phải chết!

Nghe những lời này của Hoàng Tiểu Tiên, tôi không hề cảm thấy sợ hãi, bởi vì Hoàng Tiểu Tiên không phải đang uy hiếp tôi.

Câu này tôi có thể hiểu theo hai cách, cách một, người phụ lòng nữ nhân Hồ tộc, chỉ e sẽ bị đuổi giết đến chết, còn có một cách hiểu khác, chính là nếu người mà nữ tử Hồ tộc yêu chết đi, vậy thì các nàng sẽ không yêu thêm một ai nữa, mặc kệ về sau, có xuất hiện thêm nam nhân khác vĩ đại cỡ nào!

Tôi vẫn chưa lên tiếng, mà trực tiếp tiến lên, ôm Hoàng Tiểu Tiên vào lòng, lúc này, có nói nhiều nữa cũng vô tác dụng.

Một lát sau, tiếng Hoàng Tiểu Tiên vang lên:

- Cho anh một lối thoát, anh bước xuống cũng thật nhanh!

Tôi lập xấu hổ, nhìn Hoàng Tiểu Tiên:

- Tôi nói người con gái này sao lại vậy? lúc thế này lúc thế kia? Nếu đã là người của anh, thì phải phục tùng phép nhà, có biết chưa?

Tôi nhìn Hoàng Tiểu Tiên, lập tức lên tiếng, tôi đúng là đã có chút bực mình, tiết tấu của người con gái này lúc cao lúc thấp, tôi hoàn toàn không thể phản ứng kịp.

- Anh…. Sẽ không sợ bị hút khô? Phải biết trong lời đồn đại, đều nói con gái Hồ tộc hút dương khí người để tăng tu vi đấy!

Đối với lời trêu chọc của Hoàng Tiểu Tiên, tôi cảm thấy mình ‘cạn lời’.

- Mặc kệ em! Đúng rồi, em có thể nói cho tôi biết, bên trong linh trí rốt cuộc có chuyện gì? Tôi còn phải cảm tạ nó đã thành toàn cho chúng ta, không phải sao?

Nhìn Hoàng Tiểu Tiên, tôi cười như không cười lên tiếng, thực ra tôi đã sớm cảm giác được, giữa tôi và Hoàng Tiểu Tiên luôn có một bức màn chắn, mà chỉ cần đâm thủng lớp màn này, tất cả sẽ thuận theo tự nhiên.

- Có lẽ là một ít mị lực còn sót lại của tổ tiên!

Hoàng Tiểu Tiên nhíu mày, sau đó giải thích với tôi, còn nói, mặc kệ là nam hay nữ Hồ tộc, trong người trời sinh đều có mê lực, cũng có thể nói là bẩm sinh.

Mà càng là người xuất sắc, thì mị lực trong người càng thêm mạnh, cho nên mới lưu lại trong linh trì.

- ồ, tổ tiên mà em nói, rốt cuộc là ai?

Tôi rất tò mò chuyện này, tổ tiên chí tôn của hồ tộc là ai? Mà lại mạnh đến vậy, cũng không biết đã cách bao nhiêu năm, mà vẫn còn lưu lại được mị lực, thành toàn cho chuyện tốt của tôi.

- tổ tiên, Đát Kỷ!

( tìm google nhé các má! )

Sau khi Hoàng Tiểu Tiên nói xong, trong lòng tôi đột nhiên kinh hãi, Đát Kỷ? chẳng phải chính là yêu phi trong thần thoại phong thần hay sao?

Chính là nhân vậy đã mê hoặc một đấng quân vương đến mức mụ mị đầu óc.

Vốn từ yêu phi Đát Kỷ chuẩn bị thốt ra khỏi miệng tôi, cũng bị tôi nhanh chóng nuốt chửng, dù sao dưới tình huống như này, mà nói ra câu đó, hình như không thích hợp.

Tôi nhìn Hoàng Tiểu Tiên, khẽ khàng nói:

- sớm đã nghe qua, sớm đã nghe qua!

Hoàng Tiểu Tiên hình như biết suy nghĩ trong lòng tôi, liền lên tiếng nói:

- đừng nghĩ thế, lịch sử đều là kẻ thắng viết lên, cho nên phải hiểu cách vứt bỏ lịch sử để nhìn nhận một sự việc!

Nghe vậy tôi gật đầu, Hoang Tiểu Tiên nói cũng không phải là không có đạo lý, chuyện này, thật đúng là như vậy!

- đúng rồi, tôi thấy hiện tại anh tạm thời cũng không cần vào trong linh trì nữa, vậy định làm gì bây giờ?

Hoàng Tiểu Tiên nhìn tôi, lên tiếng hỏi.

Tôi bất đắc dĩ xua tay, nói:

- còn có thể làm gì bây giờ? Rước vợ về ổ! Trong nhà vẫn còn một bà vợ nữa, phản cân bằng chứ, không phải sao?

Nghe thấy lời nói vô liêm sỉ của tôi, Hoàng Tiểu Tiên chỉ để lại một ánh mắt xem thường, thấy ánh mắt phong tình vạn chủng kia, tôi không khỏi tự cảm thán, sự thật đúng là kỳ diệu như vậy, cũng không biết đã tích lũy được bao nhiêu phúc khí từ kiếp trước.

Tôi và Hoàng Tiểu Tiên ở lại trong Hồ tộc hai ngày, liền rời đi, đối với chuyện Hoàng Tiểu Tiên muốn đi, lão tổ Hồ tộc tuy rằng vẫn có ý giữ lại, nhưng cũng không cưỡng cầu.

Về phần Chí Tôn Cốt trên người Hoàng Tiểu Tiên, cô ấy chủ động yêu cầu trả lại cho Hồ tộc, nhưng lão tổ đã từ chối, nói đồ vật đó hiện tại đi cùng cô ấy là phù hợp nhất, cho nên, để cô ấy giữ lại.

Cùng lúc đó, chúng tôi thành lập một thông đạo không gian từ Hồ tộc đi thẳng tới Đạo Minh, mấy ngày hôm nay đều là làm chuyện này, cũng may hiện tại đã hoàn toàn làm xong.

Có điều tạm thời vẫn chưa thể dùng, chỉ có sau khi tôi quay về Đạo Minh, thúc động một trận pháp ở bên kia, thì thông đạo này mới có thể mở ra.

Vì vậy, chúng tôi vẫn chỉ có thể đi máy bay!

Đoàn người về tới Qúy Dương, đã lập tức đi về phía Đạo Minh, ngay khi chúng tôi tới nơi, lúc chuẩn bị tiến vào trong, thì Hoàng Tiểu Tiên lại khẽ cau mày.

- có chuyện!

Nghe vậy, tôi tức khắc xoay người, Đoàn Lang bên cạnh lập tức bày ra tư thái phòng ngự.

Không gian trước mặt chúng tôi hé ra, một thân ảnh lao ra ngoài từ bên trong, có điều thân ảnh này nhìn vô cùng thảm hại, quần áo trên người đã rách tả tơi, sắc mặt trắng bệch.

- cứu, cứu tôi!

Khi người này nhìn thấy chúng tôi, ánh mắt lộ lên một tia hy vọng, quan trọng là, người này không phải là ai khác, mà lại chính là một người quen cũ, Phương Trình Chu!

Đúng vậy, là tiểu quỷ tôi từng nuôi, Phương Trình Chu, nhưng giữa chúng tôi có thể nói không có ân oán quá lớn, lần trước ở trong thánh địa môn phái Âm Thi, tôi đã thả Phương Trình Chu đi, tuy rằng cách làm đó đã thất bại, Phương Trình Chu phản bội tôi, nhưng về sau, hắn lại cứu tôi một mạng ở trong hố trời Âm Tang, vậy thì, có thể coi như đã huề nhau.

Lúc này, sau lưng Phương Trình Chu, không gian lại lần nữa nứt ra, ba thân ảnh lập tức lao ra, mà ở trong ba người, lại có một người quen cũ.

Không phải ai khác, đúng là Lương Triều Sinh, lúc này khí mùi trên người Lương Triều Sinh vô cùng khủng bố, một cánh tay vẫn trong trạng thái hết sức dữ tợn, ở bên cạnh Lương Triều Sinh, còn có hai gã áo choàng đen, khí mùi trên người, khiến tim kẻ khác đập nhanh.

Cảnh giới Ngộ Đạo!

Cả ba đều là cảnh giới Ngộ Đạo, chuẩn xác mà nói, cộng cả Phương Trình Chu, thì là bốn kẻ mạnh cảnh giới Ngộ Đạo.

Chẳng qua, là một mình Phương Trình Chu phải đối mặt với ba cảnh giới Ngộ Đạo, xem ra hắn đang bị đuổi giết, nhưng lại là do Lương Triều Sinh đi đầu.

- đồ đệ ngoan của ta, con nghĩ con chạy tới nơi này, có thể tránh được kiếp nạn này sao?

Lương Triều Sinh liếc mắt nhìn tôi một cái, đương nhiên, tầm nhìn lập tức quét sang người Đoàn Lang và Hoàng Tiểu Tiên, hiển nhiên, đã cảm nhận được khí mùi của đối phương.

Có điều, ông ta không để ý, mà lại nhìn Phương Trình Chu nói.

Cùng lúc đó, hai gã áo choàng đen bên cạnh Lương Triều Sinh cũng liếc mắt nhìn tôi một cái, sau đó có một người đột nhiên lên tiếng:

- động thủ, chậm trễ chỉ dễ xảy ra sự cố!

Tiếng nói trầm trầm vang lên, thân hình ba người cùng lúc bắn ra, tôi cũng trầm giọng nói:

- cứu hắn!

Tiếng nói của tôi vừa thốt ra khỏi miệng, Đoàn Lang và Hoàng Tiểu Tiên bên ngoài đã lao thẳng lên trước.

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 129

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.