Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tỏa Hồn Đan

Phiên bản Dịch · 1901 chữ

Cả núi Côn Lôn vô cùng vắng lặng, hai người con gái ôm chặt tên thanh niên sắc mặt trắng bệch, cứ quỳ vái lên không trung, nhìn về nơi xa xăm trong núi Côn Lôn.

- Tiền bối, chỉ cần có thể cứu hắn, tôi nguyện trả bất kì cái giá nào!

Thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng vang ra từ trong miệng Hoàng Tiểu Tiên, Trúc Tẩm Ngưng không lên tiếng, cô ấy khá ít nói, nhưng lúc này lại quỳ bên cạnh Hoàng Tiểu tiên, Hoàng Tiểu Tiên làm gì, cô ấy cũng làm theo, mục đích của tất cả, đều chỉ vì cứu người.

Cứu người hai cô gái ấy yêu!

Từ từ, cả hai người Đoàn Lang và Lý Nửa Cân cũng quỳ xuống, đối mặt với núi Côn Lôn không có chút động tĩnh, thân hình của bốn người đang quỳ gối trên không cũng chẳng hề dao động.

Bầu trời gió khẽ phất qua, lay động vạt áo.

Ba ngày ba đêm, cuối cùng, núi Côn Lôn vẫn không có động tĩnh gì, bỗng gợn lên một lọn sóng, cảm nhận được dao động này, bốn thân ảnh đang quỳ lạy trên không đột nhiên ngẩng đầu, nhìn lên trước.

Gợn sóng gập ghềnh, không gian vỡ ra, một thân ảnh hiện lên từ trong hố đen không gian, một thân áo xanh, như tiên tử giáng trần.

Lúc này, cũng có thể nhìn được ra hai mắt người con gái hơi ửng đỏ, đi tới trước mặt mấy người, Thanh Nhi chậm rãi lên tiếng:

- Hai chị gái, các chị đứng lên trước đi, sư tôn kêu tôi qua đây xem một chút!

Dứt lời, Thanh Nhi vội vàng đỡ Hoàng Tiểu Tiên và Trúc Tẩm Ngưng dậy, kế đó, ánh mắt cô dừng lại trên người tên thanh niên đang hôn mê bất tỉnh trong lòng Hoàng Tiểu Tiên.

Thần sắc trong đôi mắt phức tạp.

- Thanh Nhi cô nương, không biết tiền bối nói như thế nào?

Hoàng Tiểu Tiên tuy rằng trong lòng sốt ruột, nhưng vẫn biết, hiện tại dù có sốt ruột hơn nữa cũng chẳng có tác dụng.

Bị tiếng nói của Hoàng Tiểu Tiên kéo về thực tại, trong tay Thanh Nhi, xuất hiện một bình ngọc, sau đó, khẽ thở dài một tiếng.

- Sư tôn nói, đây là Tỏa Hồn Đan! Có thể giúp linh hồn hắn không rời khỏi thể xác, chân nguyên trong người không tiêu tan, nhưng có thể tỉnh lại hay không, còn phải dựa vào chính hắn!

Sau khi nói xong, Thanh Nhi đưa bình ngọc cho Hoàng Tiểu Tiên, Hoàng Tiểu Tiên và Trúc Tẩm Ngưng vội vàng bỏ viên đan dược vào trong miệng tên thanh niên.

Lập tức, sắc mặt tên thanh niên đã chuyển biến tốt hơn chút, chỉ là đôi mắt kia vẫn khép chặt, không có dấu hiệu tốt hơn.

Thanh Nhi do dự một lát, cuối cùng vẫn đưa tay ra, đặt lên miệng vết thương trên ngực tên thanh niên, một tia năng lượng màu xanh toát ra khắp bàn tay trắng ngọc, chui vào trong trái tim.

Hoàng Tiểu Tiên và Trúc Tẩm Ngưng không ngăn cản, cứ đứng im nhìn động tác của Thanh Nhi, một lát sau, Thanh Nhi thu tay về.

- Trái tim của anh rất rối bời, nếu cứ như vậy mà chết tâm, anh có cam lòng không?

Tiếng nói trầm trầm của Thanh Nhi vang ra, dường như đang độc thoại, sau khi nói xong, Thanh Nhi ngẩng đầu nhìn Hoàng Tiểu Tiên và Trúc Tẩm Ngưng.

- Hai chị gái, tiếp theo, phải xem bản thân hắn rồi, các chị đi đi! Sư tôn nói thích được thanh tĩnh một chút!

Dứt lời, ánh mắt của Thanh Nhi cuối cùng lại rơi lên trên người tên thanh niên, dường như có chút quyến luyến không lỡ rời đi, nhưng, vẫn xoay người, biến mất trước mắt mọi người.

Hoàng Tiểu Tiên và Trúc Tẩm Ngưng nhìn nhau một cái, lập tức, không hẹn mà cùng lên tiếng:

- Đi, chúng ta đưa hắn về nhà!

Lý Nửa Cân dẫn đường, đưa Hoàng Tiểu Tiên và Trúc Tẩm Ngưng về thôn làng tan hoang, nơi này đã sớm bị bỏ hoang nhiều năm, khi tìm thấy căn nhà lụp xụp kia, Trúc Tẩm Ngưng và Hoàng Tiểu Tiên cùng nhau bắt tay vào dọn dẹp sạch sẽ bốn phía căn nhà.

Rồi sau đó, Đoàn Lang và Lý Nửa Cân quay về Đạo Minh, hiện tại, Đạo Minh không thể không có người trấn thủ.

Lúc đi tới Lương Thành, kẻ mạnh cảnh giới Ngưng Anh gần như đều đã bị mang đi hết, hiện tại, Đạo Minh không có một kẻ mạnh nào, cho nên, Hoàng Tiểu Tiên đã kêu Đoàn Lang và Lý Nửa Cân quay về.

……

Thời gian trôi qua nhanh như ánh mắt trời khẽ lùa qua khe cửa!

Chớp mắt, đã trôi qua một tháng, ở trong một thôn quê xa xôi, hai mỹ nhân tuyệt sắc, lúc này lại ăn mặc giống một phụ nữ nông thôn, đang lau rửa thân người, thay quần áo sạch cho một tên thanh niên nằm mê man trên chiếc giường gỗ cũ kĩ.

Xong xuôi, hai cô gái mới ngồi ngay ngắn lại.

Hai người không phải ai khác, chính là Hoàng Tiểu Tiên và Trúc Tẩm Ngưng!

- Tiểu Ngưng, em nói xem cái thằng cha này đang mơ một giấc mộng như thế nào? Đều đã trôi qua một tháng rồi, tại sao lại không thèm nhớ chúng ta dù chỉ là một chút chứ? Đáng ra phải tỉnh lại từ sớm rồi!

Hoàng Tiểu Tiên nhìn tên thanh niên trên giường, nhẹ giọng nỉ non.

- Chị Tiểu Tiên, em cũng cảm thấy cái tên này hơi quá đáng, chờ hắn tỉnh lại, nhất định phải dạy dỗ hắn một trận!

Trúc Tẩm Ngưng vội vàng đáp lời, mà Hoàng Tiểu Tiên cũng khẽ cười.

- Nhất định là hắn mệt rồi, mấy năm nay, cho tới tận bây giờ đều chưa được nghỉ ngơi ngày nào, muốn về nhà, chúng ta liền đưa hắn về, chỉ là hắn, nghỉ ngơi hơi lâu!

Hai cô gái, cứ như vậy mà không quan tâm thế sự bên ngoài, trò chuyện với nhau ở bên cạnh tên thanh niên.

………

Tối! xung quanh tối đen như mực, tôi cảm giác mình không tìm thấy cuối con đường, ngẩng đầu nhìn lên không trung phía trên, tôi muốn tìm kiếm chút ánh sáng, cho dù chỉ là một tia.

Nhưng, không có, không có bất cứ tia sáng nào, tôi cứ chạy mãi, ý đồ vùng vẫy thoát khỏi cảm giác đáng sợ này, trong bóng tối, tôi phát hiện xung quanh người mình có rất nhiều ác quỷ, đang nhìn tôi chằm chằm, giống như chỉ ngay giây tiếp theo thôi, sẽ xé nát cả người tôi thành nghìn mảnh.

Tôi sợ hãi,tôi muốn tìm ánh sáng, nhìn thấy người.

Nhưng, ngoài tiếng thở của tôi ra, thì tôi không nghe thấy thanh âm nào khác.

- Có ai không?

Tôi thét lớn trong bóng đêm, nhưng đáp trả, chỉ có tiếng vọng lại của chính mình, dần dần, tôi cảm nhận được một nỗi tuyệt vọng trước nay chưa từng có.

Đây là nơi nào? Tôi nên làm gì bây giờ?

- Ê, tôi nói anh một tên con trai cao to, sao lại nhát gan như vậy chứ?

Ngay vào lúc tôi đã hoàn toàn hết hi vọng, đột nhiên một âm thanh trong trẻo truyền vào tai tôi, nghe tiếng, tôi vội vàng ngẩng đầu, nhìn ngó tứ phía, muốn tìm ra bóng dáng của người vừa lên tiếng.

- Ai? Cô là ai? Cô muốn làm gì?

Tôi thét lớn, nhưng xung quanh vẫn chỉ có tiếng vọng lại của mình, tôi biết, nhất định là tôi đã nghe nhầm, tự mình sinh ra ảo giác, bởi vì tôi đang cấp bách muốn tìm thấy một người có thể bầu bạn với tôi, như vậy, tôi mới không sợ nữa.

- Đồ ngốc, tôi ở đây này!

Nhưng, tiếng nói kia lại đột nhiên truyền đến, tôi nhìn thấy ở phía xa xa trước mắt mình, có một tia sáng, tôi híp mắt lại, trong nơi phát ra ánh sáng, một bóng người từ từ đi tới, trên thân mặc một bộ quần áo thể thao, là con gái, nhìn còn rất xinh đẹp.

Tôi cam đoan, cho tới tận bây giờ tôi chưa thấy qua một người con gái nào xinh đẹp như vậy, trong thôn chúng tôi, rồi cả từ lúc tôi cắp sách tới trường, cũng chưa từng gặp qua.

- Này, nhìn gì đấy?

Người con gái đi tới cạnh tôi, đôi lông mày đen khẽ nhăn lại, nhìn tôi, hình như hơi tức giận.

Tôi gần như không do dự, lên tiếng:

- Cô đẹp quá!

Vừa nói xong, tôi lại phát hiện không thích hợp, lần đầu tiên gặp mặt đã thẳng thừng như thế, thật đúng là xấu hổ chết mất!

Cô gái lại khẽ mỉm cười, lau đi những giọt mồ hôi trên trán:

- Thấy anh cũng rất biết nói chuyện, thế này đi, anh mời tôi ăn một que kem, tôi cứu anh!

Nghe vậy, tôi ngơ ngẩn không hiểu gì, chính lúc này, tôi phát hiện xung quanh mình không biết từ khi nào, khắp nơi đều là người.

Hình như, là bến xe.

Tuy rằng tôi không biết cô gái ấy đang nói gì, có điều chỉ mời ăn một que kem, tôi chẳng hề lưỡng lự.

Lập tức đi mua hai que kem.

- Cô tên là gì?

Tôi dè dặt cẩn thận lên tiếng hỏi cô gái trước mặt.

- Hạ Mạch!

Cô gái hình như chỉ để ý que kem trong tay mình, sợ ăn chậm sẽ chảy mất.

- Lại nói, sát khí trên người anh nặng như vậy, là tới từ đâu?

Cô gái ăn xong kem, cuối cùng cũng lên tiếng hỏi tôi.

- A…..

Tôi bị câu nói của cô gái dọa cả kinh, mà cô gái đã dùng một tay nắm lấy cổ tay tôi.

Đột nhiên, trong đầu tôi không ngừng hồi tưởng lại, cố nhớ xem trên người mình đã xảy ra chuyện gì, đúng, chuyện xảy ra với tôi vô cùng quỷ dị, mà hôm nay tôi đến bến xe, là để đón một vị có thể giúp đỡ nhà chúng tôi.

Người nọ là do Lương tiên sinh bảo tôi tới đón, tôi cũng không biết đối phương là ai!

- Người anh chờ tới rồi!

Lúc này, Hạ Mạch đập đập vào tay tôi, tôi xoay người lại nhìn, thấy một lão già tay cầm cái gậy, không biết vì sao, trong đầu tôi lại xuất hiện cảm giác quen thuộc.

Thật giống như tôi đã từng gặp người này ở đâu đó!

- Cháu chào ông ạ, cháu là người Lương tiên sinh bảo tới đây đón ông!

Tôi không chắc chắn có phải là lão ta hay không, nhưng vẫn đi thẳng tới.

- Gọi tôi là Lão Thi Tượng là được rồi!

Lão già lên tiếng, tôi chau mày, cũng không thể nói rõ thấy quen ở chỗ nào.

- Người này muốn hại anh!

Chính lúc này, Hạ Mạch bên cạnh lại thấp giọng cảnh cáo tôi!

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 141

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.