Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

tôi giết đấy, ông có thể làm gì nào?

Phiên bản Dịch · 2537 chữ

Tông chủ môn phái Thiên Hoa nhìn thấy sắc mặt của các trưởng lão phía dưới đều tỏ ra kích động, trong lòng có chút hài lòng, bởi vì, đây chính là kết quả ông ta muốn nhìn thấy.

Trong đám người, lại có một người vô cùng nóng ruột, chính là Trầm Niệm, Trầm Niệm rất buồn bực, Ngộ Đạo Bồ Đề Tử vốn là do tông môn dốc sức giúp đỡ ông ta mua về trong phiên đấu giá, nếu Ngộ Đạo Bồ Đề Tử không bị mất, chỉ sợ hiện tại ông ta đã trở thành một trong số ít cảnh giới Ngộ Đạo của tông môn.

Nhưng, thiên ý biết trêu người, thứ đó bị mất còn chưa tính, hiện tại tên kia thế mà lại xuất hiện ở Nam tỉnh, đây chẳng phải là đường đường chính chính tặng lại Ngộ Đạo Bồ Đề Tử hay sao?

Vấn đề là hiện giờ Ngộ Đạo Bồ Đề Tử đã không còn là của mình, mà trong tông môn nhiều kẻ mạnh như vậy, ai cũng có khả năng cướp được Ngộ Đạo Bồ Đề Tử, chuyện này, khiến Trầm Niệm buồn rầu không thôi.

Nếu bây giờ cho Trầm Niệm lựa chọn lại lần nữa, ông ta tuyệt đối không để cho đám người Khương Điền Phong mang Ngộ Đạo Bồ Để Tử rời đi trước, nếu vậy, cho dù ông ta có chết, thì Ngộ Đạo Bồ Đề tử cũng không thể rơi vào tay kẻ khác.

Về phần Hoa Sinh, ý nghĩ của ông ta lại hoàn toàn tương phản với Trầm Niệm, đầu tiên, lúc đó đúng là đã có suy nghĩ tới lòng trung thành của Trầm Niệm, mới trợ giúp ông ta mua lại Ngộ Đạo Bồ Đề Tử, nhưng hiện tại đã khác, nếu Ngộ Đạo Bồ Đề Tử kia vẫn đưa cho Trầm Niệm, thì nhiều trưởng lão khác ở đây, ai còn muốn thật lòng dốc hết sức lực nữa?

May áo cưới cho người khác, không ai muốn làm, cho nên Hoa Sinh chỉ có thể đổi một kế sách khác, ai có thể đánh chết tên kia, cướp Ngộ Đạo Bồ Đề Tử về, thì sẽ thuộc về người đó!

- Xem ra các vị đã chờ không được rồi?

Nhìn chư vị trưởng lão lòng nóng như lửa đốt phía dưới, Hoa Sinh vừa lòng gật đầu, thản nhiên nói.

- Xuất phát!

Hoa Sinh vừa dứt lời, đoàn người hơn hai mươi lập tức lao ra khỏi môn phái Thiên Hoa, đi về một phương nào đó.

……..

Hai người trong lồng ngực lặng yên tỉnh lại, rất rõ ràng, hai nàng đều không muốn tỉnh, không muốn đối mặt với cục diện có chút xấu hổ này, khóe miệng tôi nổi lên ý cười, hai tay không an phận chạy khắp thân thể của hai nàng, mỗi bên tay lại bắt lấy chỗ có tính đàn hồi cao.

“ừ hừ” hai tiếng kêu lập tức vang lên, tôi đột nhiên hít một hơi lạnh, bởi vì tôi cảm giác được hai bên hông mình, đều bị hai bàn tay nắm chặt, cảm giác này, thật sự không phải ‘sướng’ bình thường.

Hừ! hai người con gái hừ lạnh một tiếng, không tiếp tục giả bộ ngủ nữa, tự đứng lên mặc quần áo, lại phát hiện, quần áo của mình đã sớm bị Minh Hỏa đốt thành tro.

- Ơ, anh còn tưởng các em chưa tỉnh!

Nhìn hai thân người không mảnh vải che thân, đứng trần trụi ngay trước mắt mình, hai mắt tôi không ngừng quét tới quét lui, xem ra đây chính là “nhìn mãi không chán’ trong truyền thuyết.

Hai người con gái lấy ra bộ quần áo khác mặc vào, nhìn tôi, hai má đỏ hây hây.

- Tiểu Ngưng, đi, chúng ta ra ngoài, sau này chị ngủ với em, ai dám không có việc gì cũng mò vào, xem chị không nghiền nát hắn!

Hoàng Tiểu Tiên nhìn Trúc Tẩm Ngưng, lên tiếng nói, Trúc Tẩm Ngưng vội vàng gật đầu, để tôi lại một mình mặt ngây như phỗng, đây là tình huống gì?

Hai người này đang kết hợp lại chống ‘ Nhật’ à? Không có thiên lý! Uy quyền của bậc làm chồng không thể mất! mặc xong quần áo, tôi tinh thần phơi phới bước ra khỏi động phủ, đi dạo quanh tộc Cự Mãng, hiện tại lực huyết mạch trên người đã lên tới cảnh giới điên phong, khoảng cách với viên mãn, hẳn là cũng còn cần một ít thời gian, mà trong khoảng thời gian này tôi cũng cần đột phá những cái khác.

Về phần ý chí kiếm đạo, cũng không vội vàng được, tôi nhìn thấy rất nhiều đệ tử Đạo Minh đang diễn tập với người của tộc Cự Mãng, như thế cũng không tồi, dù sao cũng có thể tăng nhanh năng lực chiến đấu, nhưng, ngay chính lúc này, đột nhiên thế giới bên ngoài vang lên một tiếng nổ lớn.

ầm ầm ầm, âm thanh này, hình như là đại trận hộ tông bị công kích, sau đó, đại trận hộ tông của tộc Cự Mãng rung động, thân ảnh Bạch Giao chớp mắt đã xuất hiện bên cạnh, sắc mặt lạnh như băng nhìn lên phía trên không trung.

- Kháng Thiên giả? Bọn chúng lại tới?

Tiếng nói của Bạch Giao lạnh giá, phả biết rằng hiện tại hắn không còn sợ hãi Kháng Thiên giả như trước nữa, bởi vì hiện tại, đã có người của Đạo Minh, chỗ dựa của hắn, chính là Đạo Minh.

Tôi ngẩng đầu, nhìn lên đại trận hộ tông trên không, ngay sau đó, tôi khẽ cau mày, nhìn thân ảnh bay lơ lửng bên ngoài, nhàn nhạt nói:

- Hình như, không phải Kháng Thiên giả!

Đám người này đều ăn mặc giống nhau, khí mùi cường hãn trên cơ thể, càng giống người của một tông môn hơn.

Cùng lúc đó, đồng tử của Bạch Giao hơi co lại, hắn nhìn những thân ảnh trên không, kinh hãi nói:

- Đây là, người của môn phái Thiên Hoa?

Bạch Giao nói xong, tôi quay sang nhìn hắn, thấp giọng thì thào:

- Môn phái Thiên Hoa? Hình như có chút quen thuộc.

Tôi lập tức nhớ ra, đây chắc phải chính là môn phái của mấy đệ tử bị tôi giết, sau đó tôi cũng đạt được Ngộ Đạo Bồ Đề Tử trên người chúng đó sao??

Thật không ngờ, bọn người kia, lại tìm tới cửa.

- Minh chủ, người chờ một chút, tôi đi lên hỏi xem đã!

Bạch Giao hơi khom mình hành lễ, lập tức bay lên không trung, đứng đối diện với đám người môn phái Thiên Hoa.

- Môn phái Thiên Hoa, các người đây là có ý gì? Tộc Cự Mãng chúng tôi hình như không có đắc tội với các người, mà các người lại tới đây công kích đại trận hộ tông của tôi đây là đang khiêu khích ư?

Nhìn những người trước mắt, Bạch Giao trong lòng đầy phẫn nộ, không có cách nào khác, mẹ nó mấy ngày hôm trước vừa bị Kháng Thiên giả chọc tức, trong lòng vẫn còn một bụng lửa giận ứ đọng, hiện tại người của môn phái Thiên Hoa lại tới tận cửa khiêu khích, hoàn toàn khiến Bạch Giao không thể chấp nhận nổi.

Kháng Thiên giả, dù sao cũng vô cùng thần bí, thậm chí còn tồn tại ngang bằng với các tông môn hàng đầu, nhưng môn phái Thiên Hoa vốn là tông môn trong cùng địa bàn, hắn cũng không chòng không ghẹo, hiện tại lại đột nhiên tìm tới cửa, không nói nửa lời đã ra tay tấn công đại trận hộ tông của tộc Cự Mãng.

Lẽ nào, bọn người kia nghĩ hắn là quả hồng, có thể tùy ý bóp nát sao?

- Bạch Giao, ngươi đã làm cái gì, trong lòng ngươi rõ hơn ai hết!

Người đàn ông trung niên cầm đầu môn phái Thiên Hoa, sắc mặt hơi nặng nề, nhìn thấy Bạch Giao, lạnh mặt lên tiếng.

- Hoa tông chủ, xin thứ cho ta không biết rốt cuộc ngươi đang nói gì, Bạch Giao ta đang ở rừng rậm phía nam, khoảng cách với môn phái Thiên Hoa cũng khá xa, có thể nói, nước sông không phạm nước giếng, hiện tại, ngươi lại đột nhiên nói những lời này với ta, chẳng lẽ thực cho rằng cả tộc Cự Mãng là quả hồng à?

Bạch Giao bực bội, hắn căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì.

- Bạch Giao, không biết ngươi còn nhớ, phiên đấu giá ở vạn thế thương hội Nam tỉnh khoảng một năm trước?

Hoa Sinh cười khẩy, nhìn Bạch Giao nói tiếp, loại chuyện này, bình thường chỉ cần chỉ ra, liền có thể rõ ràng ngay lập tức, cho nên, ông ta không cần thiết phải nói thêm nhiều.

Nghe vậy, Bạch Giao chau mày, phiên đấu giá, hắn đương nhiên nhớ rất rõ, bởi vì chính tại nơi diễn ra đấu giá, hắn đã mất đi thời cơ tốt nhất để thăng cấp cảnh giới Ngộ Đạo, phải biết, lúc ấy nếu hắn có giọt tinh huyết mãnh thú, vậy thì hắn của bây giờ, chắc chắn chính là kẻ mạnh cảnh giới Ngộ Đạo.

- Hoa tông chủ, ta không biết ngươi muốn nói gì, có việc gì thì cứ nói thẳng, không cần phải quanh co lòng vòng!

Nhưng Bạch Giao vẫn không hiểu Hoa Sinh nhắc tới phiên đấu giá là có ý gì. Có thể nói, hiện tại hắn đã thực sự tức giận, người của môn phái Thiên Hoa, lại không nể nang ai đánh tới tận cửa.

- Hừ, Bạch Giao, đã là lúc nào rồi ngươi còn giả vờ giả vịt? ngươi cũng biết, lần trước môn phái Thiên Hoa chúng ta đạt được Ngộ Đạo Bồ Đề Tử trong phiên đấu giá, đã phải tốn bao nhiêu của cải, nhưng ngươi thì hay rồi, lại dám lựa chọn trốn trong tối, hớt tay trên? Ngươi thực nghĩ môn phái Thiên Hoa chúng ta đều là kẻ ngốc hay sao?

Chính lúc này, Trầm Niệm đứng phía sau Hoa Sinh vội vàng đứng ra, quát lên với Bạch Giao.

Trong lòng ông ta vô cùng phẫn nộ, nếu không phải trên đường xảy ra sự cố, hiện tại ông ta cũng đã là kẻ mạnh cảnh giới Ngộ Đạo, mà hiện giờ, Ngộ Đạo Bồ Đề Tử vốn phải thuộc về ông ta, cũng đã biến thành thứ để mọi người cùng tranh đọat, ông ta thực sự không cam lòng.

- Ngộ Đạo Bồ Đề Tử, Trầm Niệm, con mẹ nhà ông, não ông bị lừa đá rồi à? Ta khi nào thì lấy mất Ngộ Đạo Bồ Đề Tử của ông? Ông đây nếu có được Ngộ Đạo Bồ Đề Tử, thì còn chưa lên tới cảnh giới Ngộ Đạo sao?

Bạch Giao đã hoàn toàn nổi trận lôi đình, hắn rất khó chịu, mẹ nó, một đám đầu toàn phân, cũng không cần biết người ta có chấp nhận hay không, đã trực tiếp đổ lên đầu người ta, khiến người ta toàn thân mang mùi phân thối.

Hoa Sinh khẽ cau mày, đúng vậy, ông ta nhìn Bạch Giao trước mặt, đúng là vẫn chưa tiến vào cảnh giới Ngộ Đạo.

Nhưng, quan trọng là bí pháp cảm ứng của tông môn không thể sai, chính là nơi này ! lẽ nào trong tộc Cự Mãng còn có thằng sai vặt nào khác, trong lúc vô ý giết chết đám người Khương Điền Phong, chiếm được Ngộ Đạo Bồ Đề Tử?

- Bạch Giao, thiên phú vớ vẩn của ngươi, không ngờ đã nắm trong tay Ngộ Đạo Bồ Đề Tử một năm rồi mà còn chưa lên tới cảnh giới Ngộ Đạo, ta thấy ngươi có thể đi ăn ‘phân’ được rồi, còn tu luyện cái rắm gì nữa!

Trầm Niệm lại không nghĩ như vậy, ông ta cho rằng, Ngộ Đạo Bồ Đề Tử bị Bạch Giao cuỗm đi, có điều chỉ cần chưa tiến vào Ngộ Đạo, thì năng lượng trên Ngộ Đạo Bồ Đề Tử sẽ không bị hấp thu cạn kiệt.

- Trầm Niệm, ngậm ngay cái miệng toàn phân của ngươi lại, thiên phú của ông đây hơn ngươi mấy chục lần,Ngộ Đạo Bồ Đề Tử gì đó ta không biết, nhưng ta nói cho ngươi biết, hiện tại ta đã là cảnh giới nửa bước Ngộ Đạo, còn ngươi, mới chỉ kẹt lại ở Ngưng Anh điên phong mà thôi, nếu ông đây muốn, nghiền nát ngươi cũng chỉ là chuyện phẩy một ngón tay!

Bạch Giao không cam yếu thế, đám người này vừa tới đã nói lung tung, hắn đã không thể nhẫn nhịn.

- Bạch Giao, ngươi khỏi phải làm bộ làm tịch, không cần biết khoảng thời gian này ngươi đã trốn ở nơi nào, nhưng môn phái Thiên Hoa ta vẫn luôn dùng bí pháp, truy tìm kẻ đã giết đệ tử môn phái Thiên Hoa, hung thủ cướp đi Ngộ Đạo Bồ Đề Tử, mà hiện tại, chúng ta dựa trên biểu hiện của bí pháp, tìm được tới tộc Cự Mãng của ngươi, nếu ngươi đúng thật không giết đệ tử môn phái Thiên Hoa, cướp đi Ngộ Đạo Bồ Đề Tử, thì ta cũng cần ngươi cho ta một lời giải thích đủ để thuyết phục ta!

Hoa Sinh bước lên trước một bước, khí mùi thuộc về cảnh giới Ngộ Đạo trên người ông ta bạo phát, ép xuống cả tộc Cự Mãng, Bạch Giao giận đến phát run, mẹ nó, cảm giác này, ấm ức, thật sự rất là ấm ức!

- Ta nói, ta không biết cái quái gì là Ngộ Đạo Bồ Đề Tử, các ngươi tốt nhất đừng làm càn, bằng không, các ngươi sẽ phải hối hận!

Lửa giận trong lòng Bạch Giao dâng lên ngùn ngụt, thậm chí hiện tại đã không muốn nhiều lời vô nghĩa với bọn người kia, nếu đổi lại là lúc trước, Bạch Giao có lẽ sẽ lo lắng, nhưng lúc này, hắn không hề lo sợ.

- Hồ đồ ngu xuẩn, mau công phá đại trận cho tôi, tiến vào, sưu hồn từng thằng từng đứa một!

Sắc mặt Hoa Sinh lạnh như băng, đối với một tộc Cự Mãng nhỏ bé, môn phái Thiên Hoa của ông ta vốn được xếp vài hàng tam đại thánh địa hàng đầu Nam tỉnh mà nói, còn không đáng bỏ vào mắt,

Hoa Sinh nói xong, ngay tức khắc, các trưởng lão xung quanh cũng lũ lượt lao lên, công kích trong tay không ngừng đập vào đại trận, hơn nữa ai ai cũng dồn hết sức, sợ bản thân góp sức vẫn chưa đủ nhiều.

Thấy vậy, cả người Bạch Giao chìm trong cơn giận dữ, chính lúc này, tôi nhìn lên không trung, khóe miệng nổi lên nụ cười nhạt, thân người lao ra, xuất hiện bên cạnh Bạch Giao!

- Người, là tôi giết, ông có thể làm gì nào?

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 145

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.