Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

giết cũng giết rồi!

Phiên bản Dịch · 1644 chữ

Khi tôi xuất hiện, đương nhiên ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn lên người tôi, các trưởng lão đang công phá đại trận hộ tông đều dừng tay lại, đưa mắt nhìn tôi.

Bạch Giao bên cạnh nhìn tôi, hiển nhiên là không biết phải làm sao, vừa mới chuẩn bị mở miệng, tôi đã đưa tay lên, ngăn hắn lại.

- Thằng ranh, mày là ai? Mày có biết hậu quả khi nói những lời này là gì không?

Hoa Sinh nhìn tôi, ánh mắt lạnh như băng, đối mặt với ánh mắt khủng bố của ông ta, tôi lại lộ ra nụ cười nhạt, căn bản không để ông ta vào mắt.

- Hậu quả? Tôi còn thật không biết, có điều người đúng là do tôi giết, là Khương Điền Phong gì đó cầm đầu phải không? Còn cả một thiên tài còn rất trẻ, tên là gì tôi quên rồi, nhưng đúng thật là tôi giết, quá kém cỏi, lúc đó thực lực của tôi không mạnh bằng bọn nó, với lại một mình tôi đối phó với mấy thằng liền, nhưng đều bị tôi giết rồi, thật quá yếu!

- Lại nói, giết cũng giết rồi, ông sốt ruột cái mẹ gì?

Tôi thản nhiên nói, lại đưa mắt nhìn đám người môn phái Thiên Hoa, lúc này, tôi nhìn vào trong mắt bọn chúng, phát hiện ánh mắt đều đã ngùn ngụt lửa giận.

Mà tôi lại mỉm cười, nói:

- Bạch Giao, anh xem kìa, hiện tại bọn người kia đều đã tức giận, có lẽ lúc trước tâm trạng anh cũng như thế, đây gọi là ‘lấy đạo của người trả lại cho người, lấy cách của người trị lại người!”

( gốc: 以彼之道, 还施彼身 = ý nói dùng lại cách của ngươi để trị lại ngươi, gần giống kiểu gậy ông đập lưng ông trong tiếng Việt)

- Minh chủ, ngài chất quá! Tài diễn xuất quả nhiên hơn người!

- Nói cách khác, Ngộ Đạo Bồ Đề Tử kia, đang ở trên người ngài?

Hoa Sinh hít sâu một hơi, cố nén lửa giận trong lòng, nhìn tôi, mở miệng hỏi.

Nghe vậy tôi không chút do dự gật đầu, đáp:

- Đúng vậy, bây giờ tôi vẫn chưa có cơ hội sử dụng, có điều tôi nghĩ cũng không còn bao nhiêu lâu nữa là tôi có thể ngộ đạo rồi, tôi còn phải cảm ơn lễ vật mà môn phái Thiên Hoa tặng cho tôi đấy!

Đối mặt với biểu cảm tức giận của Hoa Sinh, tôi vẫn thản nhiên như trước.

Cùng lúc đó, Hoa Sinh phẫn nộ trừng mắt, tiếng nói u ám vang lên:

- Ra tay đi, không bỏ sót một ai, tộc Cự Mãng rõ ràng cùng một giuộc với thằng này, còn thằng đó, chừa lại cho tôi!

Hoa Sinh thản nhiên nói, sau đó, các trưởng lão của môn phái Thiên Hoa rất nhanh đã ra tay, đến ngay cả Hoa Sinh cũng tự mình lao lên, ngay tức khắc, đại trận hộ tông của tộc Cự Mãng cũng vỡ nát.

Giây phút đại trận hộ tông bị phá vỡ, các trưởng lão chen chúc nhau phi tới chỗ tôi, nhìn những kẻ mạnh cảnh giới Nguyên Anh, tôi hít sâu một hơi, một tay khẽ lật, trường kiếm đỏ như máu xuất hiện trong tay.

- Đúng rồi, tôi muốn nói một chút, tôi cũng không phải là người thích tàn sát, lúc đầu, là đệ tử của môn phái Thiên Hoa khiêu khích tôi trước, còn muốn giết tôi, buông lời sỉ nhục bạn đồng hành của tôi, cho nên, tôi mới giết người!

- Mà tôi vẫn muốn nói thêm một câu nữa, bạn đồng hành của tôi, hiện tại đã là cảnh giới Ngộ Đạo! haizz, lúc giết người lại phải giải thích rõ ràng, trong lòng thực không hề cảm giác tội lỗi!

Sau khi tôi nói xong, trưởng lão môn phái Thiên Hoa rất nhanh đã tiếp cận, thân người tôi lập tức lao ra ngoài, Hoa Sinh vươn tay, chuẩn bị một chưởng đánh về phía tôi, nhưng giây tiếp theo, một bóng hình xinh đẹp đã xuất hiện trước mặt ông ta.

- Tôi chính là bạn đồng hành trong miệng tên vô lại kia, mấy đệ tử của ông, thật sự đáng chết, chỉ là không ngờ, Ngộ Đạo Bồ Đề Tử lại ở trong tay bọn chúng!

Tiếng nói không cảm xúc của Hoàng Tiểu Tiên truyền ra, khí mùi thuộc về cảnh giới Ngộ Đạo toát ra ngoài, ngay lập tức, sắc mặt Hoa Sinh đột nhiên biến đổi, trở nên có chút dữ tợn.

- Hừ, cảnh giới Ngộ Đạo? cảnh giới Ngộ Đạo của môn phái Thiên Hoa, cũng không chỉ có mỗi một người!

Hoa Sinh nói xong, ở phía sau ông ta, lập tức xuất hiện một thân người hơi gù, khi người này xuất hiện, một luồng khí mùi của cảnh giới Ngộ Đạo tràn ngập ra, ép tới chỗ Hoàng Tiểu Tiên.

Trong lòng Hoa Sinh cười lạnh, ông ta làm sao có thể không có chuẩn bị, Ngộ Đạo Bồ Đề Tử, thật ra lúc tới ông ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nếu chẳng may đối phương mượn năng lượng của Ngộ Đạo Bồ Đề Tử tiến được vào cảnh giới Ngộ Đạo rồi, một mình ông ta không thể nào làm được gì người ta, bởi vậy, bèn gọi thêm một cảnh giới Ngộ Đạo khác trong môn phái.

Hiện tại xem ra, quyết định này của ông ta, quá đỗi anh minh, có điều, sắc mặt Hoàng Tiểu Tiên lại chẳng hề biến đổi.

- Lão già, tuổi già sức yếu rồi, ở nhà dưỡng lão không phải khỏe hơn sao? Không nên cùng đám người kia tới đây gây sự, nói không chừng, lúc nào cũng có thể lấy ông ra làm bình phong!

Lúc này, một tiếng nói nhàn nhạt vang lên, ở trước mặt lão già gù, lại xuất hiện một thân ảnh khác, nhìn thấy tên thanh niên trước mặt, đồng tử lão già co rụt lại, lập tức lên tiếng:

- Quỷ tu? Quỷ tu cảnh giới Ngộ Đạo?

Tiếng nói khàn khàn đầy kinh hãi của lão già vang lên, hiển nhiên, lão già rất khiếp sợ.

- Nói nhảm nhiều quá, tới đi, ông đây muốn nhìn xem bộ xương già này có thể chịu được dày vò hay không!

Phương Trình Chu cười lạnh một tiếng, thân người đột nhiên lao tới chỗ lão già, bên trên cánh tay cũng bắt đầu trở nên dữ tợn, những miếng vảy bên trên bắt đầu đóng mở, nhìn vô cùng quỷ dị.

Hoàng Tiểu Tiên một bên sắc mặt lạnh như băng, sắc mặt Hoa Sinh cũng có chút khó coi, hai cảnh giới Ngộ Đạo, đối phương thế mà lại có hẳn hai cảnh giới Ngộ Đạo, trong lòng Hoa Sinh khiếp sợ, đồng thời, cũng đã bóp nát ngọc giản trong tay, tức khắc, giao chiến với Hoàng Tiểu Tiên.

- Con ranh, tu luyện không có điểm dừng, đừng tưởng cảnh giới Ngộ Đạo đã là vô địch, cảnh giới Ngộ Đạo, cũng chia mạnh yếu!

Tiếng nói thản nhiên của Hoa Sinh vang lên, nhưng, Hoàng Tiểu Tiên lại không thèm để ý, cất tiếng nói với Hoa Sinh:

- Tôi thấy, ông vẫn nên lo lắng một chút cho trưởng lão của tông môn mình đi!

a……….. Hoàng Tiểu Tiên vừa nói xong, một tiếng thét thảm đã vang lên, một trưởng lão của môn phái Thiên Hoa bị kiếm xuyên thấu người, sau đó, cả người té lăn quay ra đất, tôi thu hồi trường kiếm, lạnh mặt nhìn hơn mười trưởng lão xung quanh.

Thực lực của đám trưởng lão, không được coi là quá mạnh, cảnh giới Ngưng Anh điên phong cũng chỉ có năm sáu người, còn lại, có bảy tám người là cảnh giới Tứ Khí Ngưng Anh, còn lại, không ngờ lại chỉ mới Tam Khí Ngưng Anh.

Tuy rằng đã là lực lượng không nhỏ, nhưng đối với tôi mà nói, hình như vẫn chưa đủ để bỏ vào mắt.

- Minh chủ, có muốn thuộc hạ hỗ trợ không?

Lúc này, Bạch Giao đứng ở bên cạnh nhìn, không phải hắn không biết lập tức ra tay giúp đỡ tôi, mà là bởi vì hắn nhìn thấy những kẻ mạnh khác đều chưa ra tay, hiển nhiên là vì minh chủ chưa hạ mệnh lệnh, cho nên, hắn mới ở một bên chờ đợi.

Tôi quay đầu nhìn Bạch Giao phía sau, nói:

- Không cần, vừa đúng lúc, cũng muốn nhìn xem, được gọi là trưởng lão, lợi hại đến thế nào!

Nói xong, cả người tôi xông lên, tốc độ vô cùng nhanh, chỉ để lại tàn ảnh trên không trung.

- Mau tránh ra, tốc độ của thằng này nhanh quá!

Một người trong đó thét lớn, các trưởng lão vốn dĩ đang kết thành hình tròn, bao vây lấy tôi, lập tức di chuyển lùi ra phía sau, ngay sau đó, khí mùi khủng bố tràn ngập quanh thân tôi, vài trưởng lão cảnh giới Ngưng Anh điên phong xuất hiện, xung phong đi đầu.

Thấy vậy, khóe miệng tôi khẽ nhếch lên.

- Không sai, còn biết chọn lọc, nhưng, vẫn phải trả giá!

Lời dứt, ý chí kiếm đạo trong đầu tôi bay ra, trường kiếm trong tay run rẩy, âm thanh không ngừng vang lên.

- Kiếm ý, trảm!

Tôi nhắm chuẩn vào trưởng lão Ngưng Anh điên phong trước mặt, trên trường kiếm trong tay, đã biến ra một kiếm canh sắc bén, chém mạnh xuống,

Keng keng!!

Một kiếm canh đánh thẳng lên người gã cảnh giới Ngưng Anh điên phong, phá vỡ lớp phòng ngự, thân người gã cũng bay ngược ra ngoài!

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 130

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.