Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phát sinh bạo loạn (1)

Phiên bản Dịch · 1242 chữ

"Lão gia ta đây cũng mới nhận được tin tức vào tối hôm qua mà thôi, Định Viễn Hầu bị thân tín của mình phản bội, tử trận nơi sa trường rồi, tất thảy người thân quyến thuộc của hắn cũng bị kẻ thù diệt môn, không có một ai sống sót, còn Uy Viễn tướng quân thì vốn dĩ cũng không phải là đối thủ của Trấn Nam Vương đâu, chúng ta vẫn phải mau mau chạy trốn, trễ một chút nữa là đánh tới đây rồi!"

"Được rồi, không cần dài dòng nữa đâu, mau nghe lời lão gia đi, chạy nhanh một chút rồi hội hợp với người của tiêu cục!"

Đoàn người vội vàng rời đi, Mục Tri Hứa cũng đi ra từ phía sau cây cổ thụ.

Nàng bất chấp tất thảy những chuyện khác, trong lòng chỉ nhớ tới chuyện phải chuẩn bị đồ vật để chạy nạn, lập tức vọt tới một cửa hàng bên đường mua đồ.

Một lát sau, nàng đi vào trong con ngõ nhỏ, nhìn tới nhìn lui thấy không ai chú ý thì ném toàn bộ đồ đạc vừa mua vào không gian.

Trong lúc mua đồ, nàng cảm nhận được người đến cửa hàng mua đồ cũng rất nhiều.

Xem ra là không ít người biết được tin tức đâu đấy.

Mục Tri Hứa mua đồ một hồi, đến khi nàng cảm thấy dường như không còn thiếu gì nữa thì mới trở về khách điếm.

Đệ đệ muội muội đều rất là mệt, ngủ say vô cùng, mà nàng cũng không định gây ra chút tiếng động nào, nàng muốn xem xét thời gian để bản thân có thể nghỉ ngơi một chút.

Mục Tri Hứa nhắm mắt lại, bỗng nhiên nghĩ đến quang cảnh Tô Thanh Y vội vã rời đi lúc sáng sớm, liệu nàng ta và Định Viễn Hầu có liên quan đến nhau không?

Có điều hiện tại, ngay cả nghỉ ngơi mà nàng còn không thể nghỉ ngơi cho đầy đủ, đối với chuyện của triều đình, nàng làm sao có thể biết rõ được đây?

Đợi đến khi Mục Tri Hứa tỉnh lại thì trời cũng tối rồi, đệ đệ muội muội đã sớm tỉnh lại, nhưng vì thấy nàng còn ngủ nên không có bất cứ ai mở miệng nói chuyện.

"Đói bụng không? Tỷ gọi tiểu nhị mang đồ ăn lên đây." Mục Tri Hứa đứng dậy, thắp sáng đèn ở trong phòng.

"Đói!" Mục Hạ đáng thương vô cùng hô lên.

Mục Tri Hứa bật cười: "Ngốc quá, sao muội không kêu tỷ dậy?”

"A tỷ quá mệt mỏi rồi, tỷ phải ngủ nhiều, tỷ phải nghỉ ngơi nhiều hơn mới được." Bởi vì toàn thân gầy gò nên đôi mắt của Mục Hạ to hơn bình thường gấp mấy lần.

Chỉ là cũng may có Mục Tri Hứa âm thầm lấy nước suối trong không gian cho bọn họ uống, hiện tại dù vẫn gầy gò nhưng khí sắc của bọn họ đều tốt lên trông thấy.

Mục Tri Hứa sờ sờ đầu của muội muội, nàng đi ra ngoài, gọi tiểu nhị đưa đồ ăn lên phòng.

Tỷ đệ bốn người nhanh chóng ăn xong bữa cơm đơn giản, Mục Tri Hứa liền nói với ba đệ muội: "Ban ngày tỷ có ra ngoài hỏi thăm rồi, Vĩnh Ninh Phủ cũng không an toàn chút nào cả, chúng ta không thể ở đây lâu được, sáng sớm ngày mai chúng ta phải rời khỏi đây ngay lập tức."

Mấy người Mục Thâm đều có dáng vẻ lo sợ không yên, vốn dĩ bọn họ đã nghĩ rằng có thể yên ổn ở nơi này rồi.

“Đừng sợ, có tỷ ở đây, sẽ không có bất cứ việc gì đâu.” Mục Tri Hứa an ủi đệ muội.

“A tỷ, ngay cả Vĩnh Ninh phủ cũng không an toàn, chúng ta nên đi chỗ nào bây giờ?" Trong mắt của Mục Thâm tràn đầy mờ mịt.

Mục Uyên và Mục Tri Hạ cũng không khác biệt.

Bọn họ đã chạy nạn lâu như vậy rồi, trong thâm tâm vẫn luôn lo sợ không yên, lỡ như có chuyện không hay xảy ra…

Mục Tri Hứa thấy vậy thì vô cùng đau lòng: "Nói ra thì a tỷ cũng không biết nữa, nhưng hẳn là chúng ta nên đến Tuyên Uy Phủ, đó là hướng bắc, vì hướng nam có chiến loạn không an toàn, còn bắc nhất định sẽ an toàn."

Thủ đô Đại Yến nằm ở phía bắc, dựa vào tin tức hôm nay nàng đã nghe được, Mục Tri Hứa cảm thấy cuộc tạo phản này của Trấn Nam Vương sẽ không thể nào thành công được, tuy tân đế của Đại Yến chỉ mới thượng vị có bốn năm, nhưng lại rất đỗi chăm lo việc nước, danh dự của dân gian khá tốt.

Còn phản đồ Trấn Nam Vương đã trấn giữa ở phía nam vài thập niên, ăn sung mặc sướng trên mồ hôi nước mắt của lê dân bá tánh, đất phong của hắn vang vọng tiếng oán than có thể làm nghiêng trời lệch đất.

Tục ngữ có nói, dân tâm giả được thiên hạ, còn Trấn Nam Vương thì ngay từ đầu đã không có được lòng dân rồi.

Hơn nữa, tuy rằng phía nam giàu có và đông đúc, nhưng binh lực lại không thể nào so sánh được với phía bắc, cho nên Mục Tri Hứa đã quyết định sẽ đến phía bắc.

Mấy người Mục Thâm giống như thiên lôi, Mục Tri Hứa sai đâu đánh đó, nói gì nghe nấy.

Mục Tri Hứa ngẫm nghĩ một hồi, kêu bọn họ đi tắm rửa rồi thay một bộ quần áo sạch sẽ, chuẩn bị sáng mai lên đường.

Bọn họ cũng không thể nào mặc quần áo nàng đã mua để rời khỏi thành được, bọn họ chỉ toàn là phụ nữ và trẻ em, nếu như đi chạy nạn trong bộ đồ bằng vải bông này, nhất định sẽ khiến cho những kẻ có ác tâm chú ý.

"A Thâm, lúc các đệ ngủ thì cởi hết quần áo ra đưa cho tỷ, tỷ phải sửa sang một chút." Mục Tri Hứa trầm giọng nói.

“A tỷ, tại sao vậy?”

"Bây giờ chúng ta phải tiếp tục chạy nạn rồi, lưu dân ở trên đường nhiều vô kể, nếu chúng ta cứ mặc quần áo bằng vải bông thế này để chạy nạn thì nhất định sẽ hấp dẫn ánh mắt của người khác." Mục Tri Hứa nhỏ nhẹ giải thích cho đệ đệ muội muội hiểu.

Tuy rằng Mục Thâm và Mục Uyên còn nhỏ, nhưng hài tử nhà nghèo thường trưởng thành sớm, bọn họ nghe nàng nói vậy cũng bắt đầu hiểu rõ tình hình hiện tại.

Hơn nữa, trong khoảng thời gian này Mục Tri Hứa đã dạy dỗ bọn họ rất cẩn thận.

Sau khi bọn họ đi ngủ, Mục Tri Hứa ngồi dưới ánh đèn hiu hắt để sửa sang quần áo, nàng lấy thêm mấy bộ quần áo và một số vật liệu cất trong không gian ra, bắt đầu cắt tỉa, chắp vá lại với nhau, khâu khâu vá vá không ngừng.

Một lúc sau, cuối cùng nàng cũng hoàn thành công cuộc may vá, khi ấy đã là canh bốn rồi, nàng nhanh chóng trèo lên giường ngủ.

Bạn đang đọc Nông Môn Trưởng Tỷ: Mãn Cấp Đại Lão Chạy Nạn Đi Làm Ruộng (Bản Dịch) của Tuế Hoa Triêu Triêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 2Flop
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 57

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.