Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vĩnh Ninh Phủ lâm nguy

Phiên bản Dịch · 2086 chữ

"Đúng vậy, ngân lượng này có nguồn gốc rõ ràng, các đệ không cần phải lo lắng đâu." Mục Tri Hứa biết hai đệ đệ của mình lo lắng cái gì, do đó nàng mới mở miệng giải thích.

Quả nhiên, Mục Thâm và Mục Uyên đồng thời thở ra một cách nhẹ nhõm.

“A tỷ, tỷ ngủ đi, chúng ta sẽ canh gác.”

“Không cần đâu, tỷ có thể kiên trì, hai đệ mau ngủ đi.” Mục Tri Hứa nói như chém đinh chặt sắt.

Mục Thâm và Mục Uyên cũng không có phản đối, dựa vào khoảng thời gian này, bọn họ đã có thói quen nghe lời tỷ tỷ.

Hai người dần dần ngủ say, Mục Tri Hứa ngồi ở một bên, chán muốn chết, vậy là nàng bắt đầu hồi tưởng lại những chuyện trước kia.

Suy nghĩ một lát cũng có chút mệt mỏi, nàng thở dài, bèn nhắm mắt dưỡng thần.

Chuyện đã qua rồi không thể thay đổi, thứ cần trân trọng chính là hiện tại và tương lai.

Quá khứ đã không còn là chuyện quá quan trọng nữa, bây giờ nàng cần tiến về phía trước, phải cưu mang đệ đệ muội muội thật tốt, làm cho phụ mẫu yên tâm.

Hôm sau, khi nơi chân trời vừa hiển hiện lên tia sáng đầu tiên trong ngày, các lưu dân đang ngủ giữa mành trời chiếu đất đều giật mình tỉnh dậy.

Mục Tri Hứa mở to mắt, nhìn mọi người tụ tập qua bên kia, có người còn bắt đầu tranh nhau vị trí đứng trước, nàng mau chóng kêu đệ đệ muội muội thức dậy.

Xem ra ngày hôm qua bọn họ đã tới chậm, cũng không biết vào lúc sáng sớm ở bên ngoài cửa thành có phát cháo.

Lúc đệ đệ muội muội đứng dậy, cánh cửa thành dày nặng cũng cót ca cót két mở ra, binh lính thủ thành dần dần xuất hiện.

Lát sau, Mục Tri Hứa nghe thấy âm thanh di chuyển của xe ngựa, một hàng hơn mười người cưỡi ngựa từ trong thành chạy ra, hướng về phía xe ngựa của Tô Thanh Y.

Không biết hai bên nói gì đó với nhau, vốn dĩ là nhóm người Tô Thanh Y muốn vào thành, thế mà lại quay đầu rời đi.

Mục Tri Hứa lôi kéo đệ đệ muội muội xen lẫn vào trong đám người đông đúc, giương mắt nhìn hơn mười người cưỡi ngựa cùng những hộ vệ vây quanh xe ngựa vô cùng kín kẽ, nhanh chóng hộ tống xe ngựa rời khỏi nơi này.

Vào thời điểm xe ngựa đi ngang qua bọn họ, mành bị xốc lên, nàng thấy Tô Thanh Y đang đảo mắt lia lịa, muốn tìm kiếm gì đó trong đám lưu dân.

Giữa chân mày còn hàm chứa vài ba phần sốt ruột.

Trong lòng Mục Tri Hứa hiểu rõ, hẳn là Tô Thanh Y đang tìm kiếm nàng, có điều thời điểm này không thích hợp để nàng có thể xuất hiện, lưu dân đông đảo đến thế quả thật là không tiện.

Cuối cùng, xe ngựa của Tô Thanh Y cũng dần đi xa, việc tìm kiếm của nàng ta cũng bèn phải kết thúc.

Mục Tri Hứa thu hồi ánh mắt, trong lòng nghĩ tới mấy vạn lượng còn chưa kịp lấy, e là tạm thời không thể lấy được rồi.

Dáng vẻ kia của Tô Thanh Y chính là có chuyện gấp cần phải rời đi.

Cũng may là trong người nàng vẫn còn một ngàn lượng ngân phiếu, còn về số bạc đó… về sau lại đến lấy vậy.

Mục Tri Hứa lôi kéo đệ đệ muội muội đi thẳng tới cửa thành.

Những người khác đều là đang chờ phát cháo, xếp một hàng thật dài, còn ở giữa cửa thành lại chẳng có ai.

Bốn người bọn họ đều không lớn, vừa đi qua đã hấp dẫn được ánh mắt của tất cả mọi người.

Mục Tri Hạ nắm tay tỷ tỷ ca ca thật chặt, ánh mắt của những người này khiến cho nàng vô cùng sợ hãi.

Mục Tri Hứa đi tới cửa thành, nói với binh lính đang thủ thành: "Vị quan gia này, bốn người tỷ muội chúng ta muốn vào thành."

Binh lính thủ thành nhìn nàng một cái, gương mặt không hề có chút biểu cảm nào: "Muốn vào thành thì một người phải đóng hai lượng bạc, các ngươi có bốn người, tổng cộng là tám lượng!"

Bấy giờ, tiền sinh hoạt của bá tánh bình thường trong vòng một năm cũng khoảng hai lượng bạc, còn đây, chỉ một người vào thành đã phải đóng hai lượng bạc rồi, thật sự là quá khắc nghiệt.

Mục Tri Hứa cảm kích cười cười, lấy trong lồng ngực ra tám lượng bạc mà nàng đã chuẩn bị sẵn, kèm theo còn có mấy chục văn tiền, trong mắt ngập tràn sự luyến tiếc không nỡ.

"Cha mẹ cũng chỉ lưu lại bấy nhiêu bạc… giờ đây, đảo mắt đã không còn nữa rồi…" Nàng hít sâu một hơi, dáng vẻ vô cùng buồn rầu, đem bạc đặt lên tay của binh lính.

Binh lính thấy nàng dùng chiếc khăn tay rách rưới để bọc bạc, trong tay cũng chỉ còn có mấy chục văn tiền ít ỏi.

"Đủ tám lượng bạc rồi, bốn người các ngươi đi vào thành đi."

“Cảm ơn quan gia!” Mục Tri Hứa cảm kích gật đầu với binh lính, nhanh chóng lôi kéo đệ đệ muội muội bước vào cửa thành.

Hầu hết các lưu dân đều thấy tỷ đệ Mục Tri Hứa thật sự có thể bước vào thành, đôi mắt lập tức trừng lớn đến mức suýt rơi ra ngoài.

Vào lúc này đây, thâm tâm của bọn họ vô cùng hối hận, nếu sớm biết như vậy thì đêm qua đã chạy tới chỗ của tỷ đệ Mục Tri Hứa kiếm chác rồi.

Nhưng tỷ đệ Mục Tri Hứa chỉ là bốn hài tử choai choai, ai mà nghĩ tới trên người bọn họ lại có nhiều bạc như vậy chứ?

Trong lúc những lưu dân bên ngoài đang hối hận đến xanh cả ruột, Mục Tri Hứa đã mang theo đệ đệ muội muội vào thành từ lâu, một đường đi thẳng tới khách điếm.

Người ở trong thành và lưu dân thật sự là vô cùng khác biệt tựa như trời với đất vậy, tỷ đệ Mục Tri Hứa vừa xuất hiện thì lập tức phải hứng chịu vô số ánh mắt ghét bỏ.

Mục Thâm cùng Mục Uyên đều rụt rụt cổ, Mục Tri Hạ cũng không có gì khác biệt, ánh mắt chứa đầy sự sợ hãi, toàn thân co ro đến đáng thương.

Mục Tri Hứa sờ sờ đầu của bọn họ, không kiêu ngạo không siểm nịnh dắt tay bọn họ tìm một khách điếm đi vào.

Nhìn thấy a tỷ như vậy, ba người Mục Uyên cũng bắt chước, theo bản năng mà ưỡn ngực, thẳng lưng.

"Xin chào khách quan, xin hỏi ngài muốn nghỉ chân hay là ở trọ?" Mục Tri Hứa cũng không đi nhầm khách điếm, tiểu nhị tiếp đãi bọn họ rất tốt, không hề có ý ghét bỏ.

Mục Tri Hứa mở miệng: “Tiểu nhị, có phòng chứ?”

“Có, phòng thượng đẳng một trăm văn một ngày, phòng trung đẳng năm mươi văn, phòng hạ đẳng hai mươi lăm văn, xin hỏi khách quan muốn loại phòng nào?”

Giá cả ở khách điếm này cũng vô cùng hợp lý, xem ra Mục Tri Hứa thật sự là không có tìm sai chỗ.

Thấy mọi người trong đại sảnh đều đang chỉ trỏ bọn họ rồi xì xầm với nhau, Mục Tri Hứa nói với tiểu nhị: "Lấy một phòng trung đẳng đi, cảm phiền chuẩn bị giúp chúng tôi thêm hai thùng nước ấm và chút đồ ăn nóng, cảm ơn."

Dứt lời, nàng lấy một trăm văn tiền ra rồi đưa cho tiểu nhị.

Năm mươi văn tiền phòng, năm mươi văn tiền thức ăn.

Phòng hạ đẳng là phòng có một cái giường lớn, còn phòng thượng đẳng lại gây chú ý quá, dù sao thì bọn họ là người chạy nạn, không thể nào ở phòng thượng đẳng được, nhất định sẽ chuốc lấy phiền toái.

Tiểu nhị lấy tiền, nụ cười ở trên mặt cũng tươi tắn thêm mấy phần: "Được được, mời khách quan đi bên này."

Bất kể có ra sao, chỉ cần có tiền thì đều là khách quan.

Mục Tri Hứa dắt đệ đệ muội muội đi theo phía sau tiểu nhị, phòng không tệ, không phải nói chứ so với nhà của bọn họ trước kia thì phòng này thật sự rất tốt.

Sau khi tiểu nhị rời đi, bốn tỷ đệ bọn họ đều nhìn nhau cười tươi.

Mục Tri Hứa xoa xoa đầu Mục Tri Hạ: "Chờ tiểu nhị mang nước tới thì hai đệ hãy tắm rửa trước, tỷ đi mua một bộ đồ mới cho các đệ thay."

Bây giờ đã vào trong thành, bọn họ cũng không thể ăn mặc rách nát mãi được.

"Hiện tại không cần đi ra ngoài, chờ tỷ trở lại đã."

Mục Tri Hứa nói xong, xoay người rời đi, thuận tay đóng cửa lại.

Mục Tri Hứa đi xuống lầu, nàng hỏi thăm chưởng quầy một chút thì biết được vị trí của cửa hàng trang phục, sau đó chạy vội đi mua vài bộ quần áo, đều là làm từ vải bông bình thường.

Có điều đối với bọn họ mà nói, đây cũng xem như là quần áo tốt rồi.

Tỷ đệ bốn người tắm rửa thật sạch sẽ một phen, lại thay vào quần áo sạch sẽ, tiếp theo là ăn cơm, cuối cùng mới cảm nhận được bản thân vẫn đang còn sống.

Mục Tri Hứa phát hiện đầu tóc của nàng và Hạ Hạ đều rối tung, bết dính lại với nhau, căn bản là không thể nào gỡ ra được.

Nàng đơn giản búi tóc của mình lại thành một búi ở phía sau, còn Hạ Hạ thì búi thành hai búi ở hai bên đầu.

Bọn họ đang ở trên đường đi chạy nạn, vốn dĩ là không có thì giờ chú ý đến thân thể tóc tai các thứ.

"Tỷ phải đi ra ngoài một chuyến nữa, xem xem tình hình hiện tại ra sao, các đệ nắm chắc thời gian nghỉ ngơi đi, nhớ là phải nghỉ ngơi cho đủ đấy, biết không?" Mục Tri Hứa nói.

Lúc nãy nàng đi ra bên ngoài đã cảm nhận được, dường như sẽ có một trận mưa gió sắp ập tới, Vĩnh Ninh Phủ này, có lẽ là không mấy an toàn đâu.

Đệ đệ muội muội đều rất nghe lời, tuy rằng bọn họ đều lo lắng cho nàng, thế nhưng hiện tại a tỷ nói một là một, nói hai là hai, bọn họ cũng không dám phản đối.

Sau khi Mục Tri Hứa đi ra ngoài, nàng lập tức đi thẳng đến viện số ba ở Phố Bắc, chủ yếu là nàng muốn tới đây xem xem có tin tức gì khác hay không.

Mục Tri Hứa thấy cái khóa lớn ở trên cửa, chân mày thoáng nhếch lên.

Xem ra nơi này chính là chỗ ở của những người đã cưỡi ngựa ra cửa thành lúc sáng.

Khi nàng đang muốn xoay người rời đi thì đột nhiên nhìn thấy một đoàn người rối loạn đi qua, mặt mày ai nấy đều hoang mang.

Trên người còn mang theo một ít vật dụng.

Mục Tri Hứa vội vàng trốn ở phía sau đại thụ để nghe ngóng.

“Lão gia, bây giờ chúng ta phải đi đâu đây?" Trong đó có một phụ nhân vô cùng sợ hãi, lo lắng không yên hỏi han nam nhân trung niên đi phía trước.

Sắc mặt của nam nhân trung niên thật sự không ổn: "Nơi này không an toàn, chúng ta cần phải nhanh chóng rời khỏi thành, trễ chút nữa thôi thì Trấn Nam Vương lập tức đánh tới đây rồi!"

"Sao có thể như vậy chứ? Uy Viễn tướng quân và Định Viễn Hầu đều là đối thủ của Trấn Nam Vương mà, không phải sao?" Giọng nói của phụ nhân khẽ cao lên.

Định Viễn Hầu chính là chiến thần của Đại Yến!

Bạn đang đọc Nông Môn Trưởng Tỷ: Mãn Cấp Đại Lão Chạy Nạn Đi Làm Ruộng (Bản Dịch) của Tuế Hoa Triêu Triêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 2Flop
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 57

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.