Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nguyên nhân thành bị công phá

Phiên bản Dịch · 1966 chữ

Nàng không quan tâm đến những người khác, bốn tỷ đệ không dám ngơi nghỉ liên tục di chuyển, không lâu sau đã cách những người đó rất xa.

Càng đi về phía bắc, khô hạn càng ít đi, bọn họ cũng có thể thấy được màu xanh trên đường mình đi qua.

Có điều khoảng ba ngày sau, Mục Tri Hứa lại phát hiện ra một vấn đề, đó là lưu dân càng ngày càng nhiều, so với lúc đầu thì lưu dân phải nhiều gấp mấy lần.

Trong lòng nàng xuất hiện một dự cảm không lành, có lẽ Vĩnh Ninh Phủ… đã không ổn rồi.

Trong nháy mắt, thâm tâm nàng lập tức trầm xuống, xem ra quân đội của Trấn Nam Vương lợi hại và dũng mãnh hơn tưởng tượng của nàng rất nhiều.

Chỉ mới một tháng trời mà có thể liên tục công phá được hai tòa thành, đây không phải là chuyện một quân đội bình thường có thể làm được.

“A tỷ, làm sao vậy?” Mục Thâm nắm chặt tay của Mục Tri Hạ, hắn phát hiện sắc mặt của a tỷ không đúng.

“Lưu dân càng ngày càng nhiều, chúng ta phải cẩn thận hơn mới được.” Song quyền khó địch bốn tay, huống chi nàng còn phải bảo vệ đệ đệ muội muội.

“Dạ.” Thâm tâm của Mục Thâm và Mục Uyên cũng trầm xuống.

“Không muốn chết thì tránh ra hết coi!” Mục Tri Hứa vừa nghe được tiếng vó ngựa thì nhanh chóng lôi kéo đệ đệ muội muội né tránh, ngay lúc đó cũng nghe được một tiếng hét vô tâm vô tình vang lên.

“Chíu…”

Đồng tử của Mục Tri Hứa bất chợt co rút lại, bấy giờ có một mũi tên đã rời khỏi dây cung, bay ngang qua bên tai của nàng lao vun vút tới giữa lưng của người đang cưỡi ngựa.

“Phanh!” Người nọ lập tức ngã từ trên ngựa xuống, vô số cát bụi dưới đất cũng bị khuấy đảo mà nổi lên.

“A!”

“A, giết người rồi!” Những tiếng la hét ngập tràn hoảng sợ kia đều là của những bá tánh vừa mới bắt đầu chạy nạn không lâu, lúc này đã bị dọa đến mức run lên bần bật.

Phần lớn các lưu dân còn lại đều không có quá nhiều biểu cảm, gương mặt như đã chết lặng từ lâu, ai nấy đều bo ho giữ mình, nhanh chóng tìm chỗ trốn vào.

Ánh mắt Mục Tri Hứa trầm trầm, nàng nhanh chóng quay đầu lại, phía sau là một hàng mười mấy người đều cưỡi ngựa đang chạy như bay tới đây.

Vó ngựa khiến bùn đất bắn lên tung tóe, đa số đều bay vào mặt mũi của các lưu dân.

Dẫu mọi người giận đến nỗi mặt mày xám như tro tàn, thế nhưng không có bất kỳ ai dám nói lời nào.

“Hahaha, chạy sao? Dám ở địa bàn của tiểu gia giương oai, nhất định phải hiểu rõ cần trả giá bằng cả mạng sống. Nào! Phân thây nó thành tám khối cho tiểu gia." Người cần dẫn đầu âm ngoan nhìn người đang bị thương, ngã sõng soài trên mặt đất.

"Dạ, công tử!" Người phía sau hắn chắp tay, nhảy từ trên ngựa xuống, trong nháy mắt đã vây lấy người bị thương một cách chặt chẽ.

Người nọ quỳ một chân trên mặt đất, cắn răng thật chặt, sắc mặt trắng bệch, trên trán đều là mồ hôi.

“Nếu ngươi thức thời, nói cho bản công tử biết chủ nhân của ngươi là ai, không chừng lúc đó tâm tình của bản công tử tốt lên, sẽ tha cho cái mạng chó của ngươi." Công tử dẫn đầu ngồi trên lưng ngựa, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt vui vẻ khi thấy vệt máu trào ra nơi khóe miệng của người đang bị thương kia.

Thế nhưng người nọ cũng không mở miệng nói nửa lời, chỉ dùng ánh mắt khinh thường nhìn công tử dẫn đầu.

"Người đâu, móc đôi mắt của hắn ra cho bản công tử, đem cho chó ăn!" Công tử dẫn đầu giận quá hóa cười, lớn tiếng nói.

Lời nói ấy quả thật là khiến cho da đầu của những người xung quanh tê dại một mảnh, thân thể không kìm chế được mà run rẩy liên hồi.

"Dạ! Công tử!" Người vây quanh lập tức nhận lệnh, giơ cao kiếm trong tay tiến lên.

Ngay lúc mũi kiếm sắp hạ xuống tới mắt của người nọ thì đột nhiên, một người có vẻ như là chẳng còn chút sức lực nào để phản kháng lại nhảy lên, trong nháy mắt trở tay khiến cho người đang ra tay với mình phải tắt thở.

Tiếp theo, hắn xuất ra toàn lực, lao khỏi vòng vây, sau đó chạy lên trên núi.

Tuyệt vời, thân thủ vô cùng tốt! Trong mắt của Mục Tri Hứa không tự giác toát ra sự thưởng thức.

Trong tình cảnh này mà còn có thể chạy thoát được, công tử kia giận đến tím mày tím mặt: "Phế vật! Còn không nhanh chân lên mà đuổi theo hắn cho bản công tử, nếu như hắn chạy thoát, bản công tử nhất định sẽ không tha thứ cho các ngươi! Một đám ngu xuẩn!"

Dứt lời, hắn cũng bỏ ngựa lại, nhanh chóng đuổi theo lên núi.

Người vừa rời khỏi, các lưu dân ở nơi này lập tức nhanh chân chạy đi.

Mục Tri Hứa cũng lôi kéo đệ đệ muội muội rời đi.

“Từ từ đã.” Mục Tri Hứa nhìn thấy trong bụi cỏ có đồ vật gì đó, nàng cẩn thận đi qua nhặt lên.

Thoạt nhìn thì thứ đồ này vô cùng thô sơ đơn giản, nhìn chung là một khối không biết làm từ vật liệu gì, là một đồ vật có hình thù kỳ quái.

Cái này hẳn là do người bị trúng tên ban nãy làm rơi xuống.

Nàng không khách khí cất vào trong lồng ngực, mang theo đệ đệ muội muội rời đi.

“Đứng lại!”

Bấy giờ, vốn dĩ là mấy đại hán đang ngồi nghỉ ngơi lại đột nhiên đứng dậy, nhìn chằm chằm bốn người Mục Tri Hứa với ánh mắt ác liệt.

"Này! Mấy đứa nhóc choai choai kia, đưa tay nải của các ngươi cho ta." Trong đó có một đại hán duỗi tay với Mục Tri Hứa.

Ở bên cạnh có rất nhiều lưu dân, thế nhưng ai nấy đều làm bộ không nhìn thấy.

“A tỷ…”

"Dắt Hạ Hạ đứng qua một bên đi, hôm nay a tỷ sẽ cho các ngươi tận mắt chứng kiến, nếu muốn học tập võ công thì phải chú ý mà quan sát." Mục Tri Hứa chậm rãi ngắt lời của Mục Thâm.

Nàng nhìn ra được, bốn đại hán trước mắt này đều sẽ dùng quyền cước công phu.

Phỏng chừng bọn họ đã gặp kỳ ngộ gì đó, luyện được một nửa chiêu thức.

"Dạ, a tỷ cẩn thận." Mục Thâm và Mục Uyên dắt Mục Tri Hạ lùi về sau vài bước, đôi mắt trừng to nhìn chằm chằm mấy đại hán kia.

"Xùy, con nhóc này, răng còn chưa có mọc đủ dài đâu, nói năng cũng thật là dõng dạc." Đại hán tức giận mười phần nhìn Mục Tri Hứa.

“Phanh!” Đáp lại lời nói của hắn, Mục Tri Hứa vung chân, dốc sức xuất ra một cước.

Đại hán nặng hơn trăm cân cứ như vậy bị nàng đá bay ra xa vài mét.

Lưu dân ở bên cạnh: “?”

Thảo nào nàng dám một mình mang theo đệ đệ muội muội đi chạy nạn ngược xuôi, người ta căn bản là có thứ để phòng thân.

“Nha đầu thối, ngươi tìm chết!”

Sắc mặt đại hán thoáng chốc vừa xanh vừa trắng, lồm cồm đứng dậy.

Hắn nén xuống sự đau đớn ở nơi bụng, nhìn chằm chằm Mục Tri Hứa với ánh mắt tàn nhẫn.

“Các ngươi đứng đó thất thần làm cái gì? Còn không cùng nhau tiến lên đi!”

Ba người kia nhanh chóng phản ứng lại, cùng nhau vọt qua Mục Tri Hứa.

"A Thâm, a Uyên, hai đệ nhìn cho kỹ!" Mục Tri Hứa quay đầu lại nói với hai đệ đệ một câu, sau đó trực tiếp xông lên.

"Phần bên dưới có chút không vững, đánh vào bên dưới! Khi ra tay phải quả quyết, không được do dự…"

Một phút đồng hồ sau, Mục Tri Hứa chậm rãi thu tay về, nàng nhìn bốn đại hán đang nằm xả lai dưới mặt đất, quay đầu lại hỏi thăm hai đệ đệ: "Như thế nào rồi? Hai đệ nhìn kỹ chưa? Có hiểu không?"

"Có hiểu được một ít, nhưng mà hơi nhanh quá."

Mục Tri Hứa cười cười: “Không tồi, lần sau a tỷ lại ra đòn chậm một chút.”

Mấy đại hán trên mặt đất: “…”

Những người khác đang vây xem: “…”

Mục Tri Hứa thu hồi tươi cười, nhìn về phía bốn đại hán trên mặt đất: “Mấy người các ngươi lại đây, ta có chuyện muốn hỏi các ngươi."

“Ngươi nói đi là phải đi à… chúng ta đi!” Theo thói quen, đại hán lập tức giở thói mạnh miệng, nhưng sau đó nhìn đến ánh mắt thâm trầm của Mục Tri Hứa, chỉ đành nhanh chân chạy lại.

Mục Tri Hứa kéo người tới bên cạnh, hạ thấp giọng: "Bốn người các ngươi chính là đào binh đúng không?"

“Ngươi cũng không nên nói bậy! Làm sao có thể chứ!” Sắc mặt của bốn người lập tức biến đổi, nhanh chóng há miệng phủ nhận.

"Được rồi đừng tiếp tục giả bộ nữa, kỹ thuật ngụy trang của các ngươi quá nát, vừa liếc mắt một cái là có thể nhìn ra rồi." Mục Tri Hứa bày tỏ sự ghét bỏ, thẳng thừng nói.

Bốn người: “…”

"Nói thật đi, các ngươi là đào binh ở nơi nào, tình huống nơi ấy ra làm sao? Mau nói những gì các ngươi biết cho ta nghe, bằng không ta sẽ lập tức giết các ngươi!" Nàng nói một cách thong thả, ung dung.

Ánh mắt lại thập phần dọa người, trong nháy mắt, bốn đại hán cứng đờ.

Trong lòng bọn họ cảm thấy như đang vỡ vụn, vô cùng hối hận vì đã trêu chọc nhầm một sát tinh.

Trong đó, có một đại hán hít sâu một hơi: “Cô nương, nếu chúng ta nói sự thật cho ngươi biết, ngươi sẽ buông tha cho chúng ta sao?”

“Xem tâm tình của ta thế nào đã."

“…” Mẹ nó, cho nên đến tột cùng là có nên nói hay không?

Thế nhưng lúc này, ánh mắt lạnh như băng của Mục Tri Hứa lại phóng tới, bốn đại hán triệt để từ bỏ vùng vẫy nội tâm, trực tiếp khai hết tất thảy.

Sau khi nghe xong mọi chuyện, Mục Tri Hứa cũng không nói thêm bất cứ lời nào với bọn họ, nhanh chóng dẫn đệ đệ muội muội rời đi.

Trong lòng nàng cảm thấy vô cùng trầm trọng, thảo nào mà Trấn Nam Vương thế như chẻ tre, căn bản là vì Uy Viễn tướng quân chính là người của hắn!

Định Viễn Hầu bị thân tín phản bội, tử trận nơi sa trường, Uy Viễn tướng quân đảo hướng quy thuận Trấn Nam Vương, Vĩnh Ninh Phủ chân chính mở rộng ra cửa thành, nghênh phản quân tiến vào.

Phản quân không có chuyện ác nào không làm, nào là đốt, nào là giết, nào là đánh, nào là cướp, bá tánh bên trong thành trôi dạt khắp nơi.

Bạn đang đọc Nông Môn Trưởng Tỷ: Mãn Cấp Đại Lão Chạy Nạn Đi Làm Ruộng (Bản Dịch) của Tuế Hoa Triêu Triêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 2Flop
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 59

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.