Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Năm trăm lượng đây, mau cứu ta!

Phiên bản Dịch · 1936 chữ

Đây cũng là nguyên nhân khiến cho lưu dân trên đường càng ngày càng gia tăng.

Chân mày Mục Tri Hứa cau lại gắt gao.

Trấn Nam Vương vậy mà không có trấn an bá tánh, ngược lại dung túng cho phản quân làm xằng làm bậy, chẳng lẽ hắn chỉ muốn chiếm lĩnh lấy thành trì mà không cần đến bá tánh ư?

Hơn nữa, từ trong miệng mấy người kia, Mục Tri Hứa còn biết được một tin tức không quá khả quan, vị đang ngự tại Tuyên Uy Phủ - Tuyên Vương chính là đệ đệ của đương kim hoàng thượng.

Thế nhưng, đồng thời Tuyên Vương cũng là con rể của Trấn Nam Vương!

Thuở Đại Yến kiến quốc, lúc trước có công khai quốc cùng với hoàng đế Chiêu Võ đế đánh thiên hạ công thần, luận công ban thưởng tổng cộng có hai vương tam công bốn hầu, ngoài ra còn có hầu tước ở dưới tước được luận công ban thưởng.

Hai vương là Trấn Bắc Vương và Trấn Nam Vương, Trấn Nam Vương trấn thủ Nam Cương, Trấn Bắc Vương trấn thủ Bắc Cương.

Còn tam công bốn hầu thì có binh quyền trong tay.

Hiện giờ tam công vẫn còn, thế nhưng trong tay đã không có binh quyền nữa, bốn hầu cũng chỉ còn lại tam hầu, à không, Định Viễn Hầu đã tử trận sa trường rồi, gia quyến lại bị kẻ thù diệt môn.

Vậy là chỉ còn lại có hai hầu.

Hai hầu đó, chỉ còn một người đang nắm giữ binh quyền, chính là Xích Nam Hầu, thế nhưng đích thứ nữ của Xích Nam Hầu lại là Trắc phi của Tuyên Vương!

Mục Tri Hứa hít sâu một hơi, mắng mỏ một câu ở trong lòng, người tạo thành cái cục diện này, nhất định là tiên đế.

Tiên đế có hoa mắt ù tai hay không thì nàng không biết, nhưng khẳng định là ông ta không có tầm nhìn xa trông rộng, nữ nhi của Trấn Nam Vương và nữ nhi của Xích Nam Hầu đều đồng thời gả cho một vị hoàng tử!

Chuyện này quả thực…

Hiện giờ, Tuyên Uy Phủ cũng không an toàn, ai cũng không biết Tuyên Vương có đảo hướng mà quy thuận Trấn Nam Vương hay không.

Nàng rất rõ ràng, cái vị trí cao cao tại thượng kia có bao nhiêu là dụ hoặc.

Tuyên Vương tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội này.

“A tỷ?” Mục Thâm thấy bước chân của Mục Tri Hứa chậm lại, nghi hoặc nhìn về phía nàng.

“Chúng ta thả chậm bước chân.” Mục Tri Hứa nhíu mày, nói.

Nếu như Tuyên Uy Phủ cũng loạn lên, bọn họ bị kẹp ở bên trong, thật đúng là tiến thoái lưỡng nan.

Ba người Mục Thâm đều không có hỏi nguyên nhân, a tỷ nói như thế nào, bọn họ liền nghe theo như thế ấy.

“Đi đường nhỏ.” Mục Tri Hứa nhìn thoáng qua đường lớn, quyết đoán chuyển hướng về phía đường nhỏ.

Đường lớn tuyệt đối không an toàn, ví như chuyện đã xảy ra vào hôm nay vậy, lỡ như vướng phải tai bay họa gió, nếu không có người gánh thì những lưu dân trôi dạt như bọn họ nhất định sẽ phải bỏ mạng tại chỗ.

Bên này vẫn là một mảnh non xanh nước biếc, mấy người Mục Tri Hứa tiếp tục đi vào đường nhỏ, màu xanh lục càng ngày càng nhiều.

Sắc trời dần trở nên mù mịt, bọn họ cũng không định tiếp tục di chuyển, tìm một nơi trống trải yên ổn để tạm dừng chân.

“A tỷ, đệ đi nhặt củi khô nhé!” Mục Thâm chủ động nói.

“Đệ cũng đi nữa.” Mục Uyên cũng đi theo Mục Thâm.

Mục Tri Hứa biết bọn họ đang muốn san sẻ với nàng, do đó nàng không từ chối: “Đừng đi xa, nếu gặp được dã thú thì không xong đấy.”

Khi đó, ngay cả nàng cũng không thể làm gì.

“Dạ dạ, bọn đệ biết rồi.”

Hai người cũng không dám đi xa.

Mục Tri Hứa không nhàn rỗi, nàng dắt Mục Tri Hạ đi đào rau dại, chờ khi nhóm lửa xong sẽ nấu cháo.

Không lâu sau, lửa đã mồi xong, bọn họ còn tìm được một dòng suối nhỏ ở lân cận, múc nước nơi đó để nấu cháo.

Ấm sành sôi lên từng trận ùng ục ùng ục, khói bốc nghi ngút, mùi thơm của gạo và rau dại hòa quyện vào nhau, quả thật là hương vị đầm ấm của quê nhà.

Trên tay ba người Mục Thâm còn cầm gậy gỗ, bên trên có xâu màn thầu để nướng.

Mà Mục Tri Hứa đang cầm một con dao găm bén nhọn, cực lực đẽo ra vài cái chén gỗ.

Một lúc sau, màn thầu đã được nướng đến mức vàng óng, có điều bốn người bọn họ còn chưa kịp ăn uống gì thì đã nghe thấy một loạt âm thanh sột sột soạt soạt vang lên.

Trong nháy mắt, tỷ đệ bốn người lập tức đứng lên, cảnh giác nhìn bốn phía.

Ba người Mục Thâm tưởng đó là dã thú, nhưng Mục Tri Hứa đã nghe thấy một mùi máu tươi rất nồng, nàng nhíu mày lại.

Một lát sau, có một người toàn thân đầy máu khập khiễng đi ra từ trong bụi gai.

Mục Tri Hứa nheo mắt lại, cảnh giác nhìn đối phương.

Đây chẳng phải là người cưỡi ngựa đã bị mũi tên bắn trúng ban nãy sao? Người này vậy mà vẫn còn sống!

“Năm trăm lượng! Cứu ta!” Nam nhân dường như chỉ còn có một hơi thở thoi thóp.

Ánh mắt của Mục Tri Hứa hơi trầm xuống: “Những người hôm nay đã đuổi giết ngươi đâu rồi?"

Dĩ nhiên là nàng không muốn chuốc lấy phiền toái, bị kẻ khác liên lụy.

“Đã… bị ta giết rồi!”

“Toàn bộ?” Mục Tri Hứa không quá tin tưởng.

“Người dẫn đầu vẫn còn sống sót, nhưng đã không còn ở nơi này nữa.”

“Ngươi thề đi!”

“…” Nếu ngươi còn không cứu ta, ta sẽ chết đó!

Vốn dĩ, Nam Phong chỉ muốn ôm lấy một chút hy vọng nhỏ nhoi cuối cùng, thế nhưng sau khi nói vài câu với Mục Tri Hứa, hắn liền biết đây có lẽ là một vị cao nhân đang lưu lạc, không chừng đối phương thật sự có thể cứu được hắn một mạng.

Nam Phong dùng sức cắn đầu lưỡi một chút, khiến bản thân tỉnh táo phần nào: "Ta thề, nếu những lời vừa rồi là lời nói dối, ta sẽ chết không toàn thây!"

Đương nhiên là Mục Tri Hứa biết, đối với một người, chết không toàn thây là chuyện độc địa đến nhường nào.

Nàng thoáng cau mày một chút: “Một tay giao tiền một tay cứu người, nhanh đi qua đây, ta đi rửa sạch một chút dấu vết.”

Nói xong, nàng cũng mặc kệ nam nhân kia, cầm dao găm chạy thẳng về hướng mà nam nhân đã từng đi qua.

Nam Phong hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy thần trí dần trở nên mơ hồ.

Hắn nheo mắt nhìn thoáng qua ba tiểu hài nhi trói gà không chặt phía đối diện, thầm nghĩ, nha đầu kia cũng thật là yên tâm với hắn, cũng không sợ hắn ra tay với mấy hài tử này.

Chỉ là Nam Phong không biết được, Mục Tri Hứa đã sớm nhìn rõ tình hình hiện tại của hắn rồi, tự hắn còn khó bảo toàn bản thân, căn bản là không có khả năng động thủ với đệ đệ muội muội.

“Phanh!” Nam Phong vừa mới di chuyển được vài bước, đột nhiên chúi đầu về phía trước, không kịp phòng ngừa mà oanh oanh liệt liệt ngã xuống mặt đất.

Ba người Mục Thâm: “…”

Không biết qua bao lâu, Nam Phong mới dần tỉnh lại, bây giờ đã là đêm tối, cô nương nhận lời giúp đỡ hắn đang ngồi ở bên cạnh đống lửa, trong tay nàng cầm một que củi, cời lửa đến chán chê, dáng vẻ mười phần nhàm chán.

“Tỉnh rồi à?” Mục Tri Hứa nâng mí mắt lên một chút: “Ta đã cứu sống ngươi rồi, đưa năm trăm lượng cho ta, đợi đến khi hừng đông, lúc mặt trời mọc thì ngươi đi một hướng, ta đi một hướng."

So với ban ngày, giọng nói của nàng càng thêm lạnh nhạt.

Nghe qua không có một chút độ ấm nào cả, tuy trong lòng Nam Phong cảm thấy kỳ quái thế nhưng với tình hình bây giờ, hắn cũng không nên tò mò nhiều làm gì.

Hắn cúi đầu nhìn lại bản thân, trên người hắn được băng bó bằng vải bố trắng, tất cả miệng vết thương đều được xử lý rất tốt.

Nam Phong cũng không biết đối phương đã dùng loại dược gì, có điều nếu so sánh với kim sang dược tốt nhất, e rằng loại dược này còn muốn lợi hại hơn vài phần.

“Cô nương, đây là ngân phiếu trị giá năm trăm lượng, ngài kiểm tra một chút!” Mấy năm nay, Nam Phong ở bên ngoài hành tẩu đã lâu, hắn hiểu rõ nhất đạo lý không thể trông mặt mà bắt hình dong được, có vô số cao nhân rất đỗi kỳ quái, không những tính tình không giống ai mà suy nghĩ cũng khác xa so với người bình thường.

Hắn lập tức khẳng định rằng, Mục Tri Hứa là một cao nhân thích đi chạy nạn.

Mà bấy giờ, Mục Tri Hứa cũng không biết suy nghĩ trong lòng hắn, nàng đưa tay nhận lấy ngân phiếu hắn đưa rồi nhét vào trong lồng ngực, gương mặt không có chút biểu cảm gì khác.

Đây rõ ràng là năm tờ một trăm lượng, cảm giác khi sờ vào vô cùng chân thật.

"Nếu ngươi đã sảng khoái như vậy thì đây, cái này cho ngươi.” Mục Tri Hứa lấy cái màn thầu còn sót lại đưa qua cho Nam Phong.

“Đa tạ!”

Nam Phong cũng đã một ngày chưa có cái gì ở trong bụng, hắn nhanh tay nhận lấy màn thầu mà gặm, hai ba họng liền giải quyết xong.

“Đúng rồi, ta còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh của cô nương nữa.” Nam Phong tựa vào một thân cây, khuỷu tay chống đỡ ở đầu gối, ôm quyền nhìn về phía Mục Tri Hứa.

“Như thế nào? Muốn báo ân sao?” Mục Tri Hứa nhàn nhạt nói.

"Đúng vậy, đại ân đại đức của cô nương, tại hạ thật sự không dám quên, nếu trong tương lai có cơ hội thì chắc chắn sẽ báo đáp.” Nam Phong nghiêm túc nói.

“Vậy chi bằng, ngươi nói trước đi, thế nào?”

“Tại hạ Nam Phong, là nhân sĩ tại kinh thành!”

“Mục Tri Hứa.” Đôi mắt của Mục Tri Hứa thoáng xoay tròn, bất giác nghĩ đến tin tức đã nghe ngóng được từ mấy đào binh kia.

Trầm ngâm một chút, Mục Tri Hứa chép miệng hỏi: “Ngươi nói ngươi là nhân sĩ kinh thành đúng không? Kia… tình hình hiện tại của kinh thành, hẳn là ngươi cũng nắm rõ vài phần chứ?"

Nàng quang minh chính đại hỏi thăm tình tình của kinh thành.

Nam Phong nhìn nàng một cái, gật đầu: “Không sai, coi như là cũng được, có biết rõ vài việc."

Bạn đang đọc Nông Môn Trưởng Tỷ: Mãn Cấp Đại Lão Chạy Nạn Đi Làm Ruộng (Bản Dịch) của Tuế Hoa Triêu Triêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 2Flop
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 63

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.