Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tuyên Uy Phủ cũng không an toàn

Phiên bản Dịch · 2028 chữ

Ý nằm ngay tại lời nói, nếu là chuyện không thể nói, chính là cũng không biết.

Mục Tri Hứa cười khẽ một tiếng: “Vậy ngươi biết Tuyên Vương chứ?”

Vừa thốt ra hai chữ Tuyên Vương, Mục Tri Hứa liền phát hiện ánh mắt của Nam Phong có phần thay đổi.

Bấy giờ, trong lòng nàng lập tức hiểu rõ, e rằng trong kinh thành cũng không yên ổn là mấy.

Hẳn là Tuyên Vương cũng không chịu an phận.

Hơn nữa, khóe mắt nàng âm thầm liếc nhìn Nam Phong một cái, thân phận của người này… hẳn là cũng không đơn giản.

Mục Tri Hứa không thay đổi sắc mặt, tiếp tục hỏi: "Không biết là vị Tuyên Vương điện hạ này của chúng ta với đương kim hoàng thượng, có phải là cùng một mẹ sinh ra hay không?"

Ánh mắt của Nam Phong lại càng trở nên phức tạp khó nhìn rõ, hắn quan sát gương mặt của Mục Tri Hứa gắt gao, chỉ thấy trên mặt nàng không hề có bất cứ biểu cảm gì cả.

“Không phải, Tuyên Vương điện hạ là nhi tử của Tô Quý phi, mà đương kim hoàng thượng lại là nhi tử của vợ cả - Thái Hậu nương nương, có điều, Tô Quý phi và Hoàng Hậu vốn dĩ là tỷ muội ruột thịt của nhau!"

Mày của Mục Tri Hứa thoáng nâng cao một chút.

Ngay tại thời điểm mà Nam Phong cho rằng nàng sẽ tiếp tục mở miệng truy hỏi, Mục Tri Hứa lại khép chặt miệng, không hề hé thêm nửa lời.

Nàng ném que củi đang cời lửa trong tay xuống, vỗ vỗ tay một phen, chậm rãi nằm xuống bên cạnh Mục Tri Hạ, nhắm hai mắt lại.

Nam Phong: “…” Có ý gì đây?

Nam Phong ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm đang giăng giăng mây mù che kín một mảnh sao sáng, ánh mắt dần dần có sự thay đổi.

Trời còn chưa sáng, Nam Phong đã đứng lên rời đi, Mục Tri Hứa mở to mắt, nhìn chằm chằm vào phương hướng ấy, một lúc lâu sau mới thu hồi ánh mắt.

Bên kia, Nam Phong lấy ra đồ vật mà ngày hôm qua hắn đã giấu kỹ trước khi đi cầu cứu Mục Tri Hứa, sau đó nhanh chóng rời khỏi núi rừng.

Mục Tri Hứa nhìn thoáng qua đệ đệ muội muội đang ngủ say, bò dậy đào đống lửa lên, bắt đầu nhóm lửa nấu cháo.

Con đường này không có quá nhiều người đi lại, do đó rau dại mọc lên rất nhiều, nàng đã ở lân cận đào bới một phen không ngơi nghỉ, khi hái được kha khá rau dại rồi thì xuống dòng suối nhỏ rửa sạch sẽ, cuối cùng là cho vào ấm sành để nấu chung với cháo.

Mục Thâm và Mục Uyên cũng tỉnh, hai người vội vàng đi lên hỗ trợ.

"Các đệ đi qua bên dòng suối nhỏ rửa chén đũa cho sạch sẽ đi, chúng ta sẽ ăn sáng." Mục Tri Hứa nói.

Ngày hôm qua nàng đã đẽo được mấy cái chén gỗ và mấy đôi đũa, rất thuận tiện để có thể mang theo dọc đường chạy nạn, cũng sẽ không dễ vỡ như chén sứ.

Hai huynh đệ tiếp nhận chén đũa, ngồi xổm bên dòng suối nhỏ chuyên tâm rửa.

Mục Uyên nhìn dòng suối nhỏ trong xanh trước mắt: “Đại ca, nước của dòng suối nhỏ này trong vắt như thế, liệu có cá không nhỉ?"

“Nếu có thì tốt rồi, ta đi xuống bắt mấy con cá lên để nướng, nhất định là ăn rất ngon đấy.” Nói xong, hắn còn liếm khóe miệng một cái.

“A tỷ nói, nước quá trong sẽ không có cá đâu!" Mục Thâm hành động nhanh nhẹn, chớp mắt đã rửa sạch chén, đứng lên xoay người rời đi.

Mục Uyên đi theo phía sau hắn: “Đại ca, a tỷ nói khi nào vậy? Tại sao ta lại không biết?”

“A tỷ nói lúc tối qua, khi đó ngươi chỉ lo ăn thôi.”

Mục Uyên: “…”

Mục Tri Hứa cũng nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người bọn họ, trong mắt đều là ý cười.

Ăn cháo nấu với rau dại xong, vào lúc bốn người chuẩn bị rời đi thì Mục Tri Hứa suy nghĩ một chút rồi cất lời: “Đại đệ nhị đệ, bây giờ có chút rảnh rang, tỷ sẽ dạy các đệ luyện võ.”

“A tỷ, hiện tại liền bắt đầu học sao?” Hai huynh đệ đều nóng lòng muốn thử.

“Đúng vậy.” Không biết bọn họ còn phải chạy nạn bao lâu nữa, nếu như Tuyên Vương và Trấn Nam Vương thật sự bắt tay với nhau, nhất định bọn họ sẽ bị kẹt ở giữa.

Với tình hình này, nguy hiểm càng ngày càng cận kề, hiện tại hai đệ đệ của nàng nên học một chút võ công, chí ít cũng miễn cưỡng mà bảo vệ được cho bản thân.

Hơn nữa, dựa vào sự suy đoán của nàng thì khả năng Tuyên Vương và Trấn Nam Vương cấu kết với nhau là rất lớn.

“A tỷ a tỷ, còn muội thì sao đây?” Muội muội nhỏ nhất Hạ Hạ nắm chặt góc áo của Mục Tri Hứa lay lay, đôi mắt chứa đầy sự trông mong.

“Hạ Hạ còn nhỏ, thêm mấy năm nữa rồi hãy học sau.” Mục Tri Hứa nhéo nhẹ lên má của muội muội.

Vẫn là không có chút thịt nào cả, trong lòng nàng âm thầm thở dài, đợi khi nào yên ổn rồi, nàng nhất định phải bồi bổ cho muội muội.

Mà không chỉ là Hạ Hạ, tất cả bốn tỷ đệ bọn họ đều phải bồi bổ thật tốt.

Tỷ đệ bốn người thu thập đồ vật, tiếp tục lên đường, càng đi về phía trước, có thể thấy rất nhiều tốp năm tốp ba người đồng hành cùng nhau.

Thế đạo này, vẫn là không thiếu người thông minh.

Mục Tri Hứa luôn bày ra dáng vẻ người muốn sống thì chớ lại gần, bên hông nàng còn có một con dao chẻ củi được mài đến bóng loáng, mọi người đều có chút kiêng kỵ.

Tất nhiên là trong lòng mọi người cũng hiểu rõ, nếu không có chút bản lĩnh thì làm sao mà bốn hài tử choai choai thế kia có thể sống sót được trong cuộc chạy nạn này chứ?

Đến nơi này đã có màu xanh lục, có rau dại để hái, cuối cùng thì những người chạy nạn cũng không còn cảm thấy quá khó khăn nữa.

Chỉ là trên mặt mọi người vẫn giữ nguyên dáng vẻ lo sợ không yên, không khí âm trầm đến đáng sợ.

Vào buổi trưa, thời điểm mà mặt trời lên cao nhất, Mục Tri Hứa không thể nào không kêu đệ đệ muội muội dừng lại.

Nếu lại tiếp tục di chuyển trên đường giữa trời nắng gay gắt thế này, nhất định sẽ bị cảm nắng mất.

Đa số mọi người cũng lựa chọn phương án nghỉ ngơi, ai nấy đều đổ mồ hôi đầy đầu, thái dương nóng rát như đang bị nướng lên, căn bản là giày vải rất mỏng, chân vừa nâng lên cũng không dám hạ xuống mặt đất nữa.

Càng đáng sợ hơn, chính là đa số mọi người đều không có giày để mang.

Người khéo tay thì có thể tùy tiện dùng cỏ để bện ra một đôi giày rơm, còn ngược lại, dĩ nhiên là chỉ có thể đi chân trần.

Đôi chân đã sớm không còn chút gì để gọi là lành lặn.

"Ông trời ơi, ông muốn ép chúng con chết hết hay sao đây!" Một đại nương không kìm được mà bi phẫn hét to giữa trời trưa nắng gắt.

Nàng là người ở Vĩnh Định Phủ, bởi vì khô hạn mà chạy nạn một đường, cuối cùng cũng tới được Vĩnh Ninh Phủ, ai ngờ đâu Vĩnh Ninh Phủ cũng không an toàn, phản quân đánh tới.

Người trong nhà phần thì chết đi, phần thì thất lạc, nay chỉ còn lại có mỗi mình nàng dẫn theo tiểu tôn tử, giờ đây có lẽ cũng không thể sống nổi nữa rồi.

Nghe thấy tiếng khóc thê thảm của nàng, trong lòng của những người xung quanh đều cảm thấy vô cùng chua xót.

Rất nhiều người chết lặng từ lâu rồi, nhưng nay lại lặng lẽ lau khóe mắt, có điều gương mặt vẫn đờ đẫn như cũ, trong mắt không có lấy một chút hy vọng nào.

Mục Tri Hứa thu hồi ánh mắt, kêu đệ đệ muội muội uống chút nước, mà nàng cũng nhắm mắt dưỡng thần nhằm khôi phục chút sức lực.

Ý thức của nàng đi tới không gian, tìm kiếm một chút, cuối cùng tìm được quyển tâm pháp nội công mà nàng đã cất giữ, đây là do nàng từng đi đến vị diện võ hiệp để làm nhiệm vụ.

Cái này là do nàng muốn tìm cho hai đệ đệ của mình, còn bản thân nàng thì không cần nữa, vì lúc nàng ở vị diện võ hiệp kia đã luyện đến nhuần nhuyễn, trong khoảng thời gian này, lúc rảnh rỗi nàng cũng luyện tập lại lần nữa, bấy giờ đã nhập môn rồi.

Tuy hiện tại nhìn nàng vẫn rất là xanh xao vành vọt, thế nhưng nhờ luyện tập bí kiếp võ công và thường xuyên uống nước suối trong không gian nên tinh thần nàng tốt hơn rất nhiều.

Sau khi lựa chọn xong tâm pháp nội công thích hợp, Mục Tri Hứa lập tức mở to mắt.

Hạ Hạ đã dựa vào nàng ngủ từ khi nào rồi.

Nàng vươn tay sờ soạng đầu tóc khô đanh của muội muội, sau lại xem xét xung quanh của đệ đệ muội muội một chút, khóe miệng thoáng giương lên một tia tươi cười.

Sau nửa canh giờ, Mục Tri Hứa kêu đệ đệ muội muội thức dậy: “Nào! Uống miếng nước rồi chúng ta lên đường.”

Bọn họ cần phải duy trì vị trí ở giữa đội ngũ chạy nạn như thế này, đây mới là vị trí tương đối an toàn.

Nước ở trong túi nước đều là nước linh tuyền, hơn mười ngày nay bọn họ đều uống nước linh tuyền, cho nên tinh thần của bốn người đều không tệ.

Uống nước xong, tỷ đệ bốn người lại tiếp tục lên đường.

Thất nguyệt lưu hỏa, thời gian sắp tới sẽ càng nóng hơn nữa.

Mục Tri Hứa ngẩng đầu lên, thoáng nhìn qua mặt trời đang treo lơ lửng trên đỉnh đầu, chân mày cau lại thật sâu.

Từ năm trước thì bắt đầu khô hạn, đến nay đã gần một năm rồi, hiện tại ngay cả Vĩnh Ninh Phủ cũng không có lấy một cơn mưa nào.

Nếu cứ tiếp tục khô hạn như thế này, nhất định là cả nước Đại Yến này sẽ có một sự rung chuyển nghiêng trời lệch đất!

Suy nghĩ trong lòng nàng lung tung rối loạn một hồi, cũng chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ, nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ, đó đều không phải là chuyện nàng cần phải nhọc lòng.

“Hạ Hạ, a tỷ bế muội đi nhé?” Mục Tri Hứa hạ tầm mắt, nhìn muội muội đang đổ mồ hôi đầy đầu, thế nhưng vẫn kiên trì tự mình bước đi, trong lòng nàng cảm thấy chua xót.

“Không cần đâu a tỷ, muội còn có thể kiên trì.”

Hạ Hạ bé nhỏ cắn chặt răng, mạnh dạn nói.

Thấy Hạ Hạ hiểu chuyện đến như vậy, những người bên cạnh cũng không khỏi nhìn qua, vốn dĩ là ánh mắt đã chết lặng từ lâu cũng có chút biểu cảm khác lạ.

Mục Tri Hứa nở nụ cười tươi tắn nhìn muội muội, dứt khoát ôm muội muội lên: “Tỷ tỷ bế muội một chút nhé, sau đó muội lại tự mình đi.”

Bạn đang đọc Nông Môn Trưởng Tỷ: Mãn Cấp Đại Lão Chạy Nạn Đi Làm Ruộng (Bản Dịch) của Tuế Hoa Triêu Triêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 2Flop
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 60

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.