Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp cướp trên đường (1)

Phiên bản Dịch · 896 chữ

Hạ Hạ quá đỗi gầy yếu, tự mình đi một canh giờ đã rất lợi hại rồi, nếu cứ đi tiếp nữa thì thật sự không xong.

"A tỷ ơi, chừng nào tỷ mệt thì phải nói cho Hạ Hạ biết nhen." Hạ Hạ ngoan ngoãn tựa vào đầu vai của Mục Tri Hứa.

“Tỷ biết rồi nè.”

“A tỷ, đưa tay nải cho đệ đi.” Mục Uyên cầm lấy tay nải trên vai Mục Tri Hứa.

Ngay cả Mục Thâm cũng không chịu yên, giành lấy ấm sành và chén gỗ mà cầm ở trên tay.

Tỷ đệ bốn người đồng tâm hiệp lực, bước chân cũng vì vậy mà nhanh lên một chút.

Vào lúc hoàng hôn, bọn họ đi tới một cái khe núi, hai bên đều là vách đá cao ngất ẩn ẩn trong mây, chỉ có ở giữa là tồn tại một con đường nhỏ để đi qua.

Nhóm lưu dân đi đầu vẫn chầm chậm tiến qua, thế nhưng Mục Tri Hứa vẫn thả chậm bước chân của mình lại, về cơ bản thì nàng cảm thấy có chút không ổn cho lắm.

Địa thế như vậy…

“A tỷ? Có chuyện gì sao?” Mục Thâm kéo mạnh Mục Uyên một cái, hai người cũng đi chậm lại giống Mục Tri Hứa.

“Vẫn chưa xác định được, nhưng chúng ta cứ đi chậm một chút.” Mục Tri Hứa hạ giọng.

Thân thể của Mục Thân và Mục Uyên lập tức trở nên căng thẳng.

Bọn họ biết, nếu a tỷ nói như vậy thì có tám chị phần là không được bình thường, nhất định sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Hai người cảnh giác nhìn bốn phía!

Lưu dân an tĩnh bước từng bước về phía trước!

Đột nhiên, ở giữa khe núi xuất hiện hai cục đá thật lớn đang lăn xuống với tốc độ kinh hoàng, mọi người hét to một tiếng, chạy nhanh né tránh!

Mọi người còn chưa kịp há miệng oán giận thì trong khe núi đã truyền đến một trận tiếng cười khinh khỉnh.

"Ha ha ha. Đường này do ta mở, cây này do ta trồng, nếu mà muốn đi qua, phải lưu lại lộ phí! Mau mau đưa toàn bộ đồ vật trên người các ngươi cho ta, bằng không thì hôm nay sẽ là ngày giỗ của các ngươi!"

Mọi người hoảng sợ dựa sát vào nhau, ngẩng đầu lên thì phát hiện, không biết từ khi nào, trên núi xuất hiện hơn hai mươi người.

Trong tay mỗi người đều cầm đủ các loại vũ khí, thậm chí còn có cung tiễn.

Chỉ là cung tiễn này dường như là do bọn họ tự làm, nhìn giống như sử dụng để săn thú.

“Sơn tặc! Chúng ta gặp phải sơn tặc rồi!”

Một đại nương hoảng sợ che miệng kêu khe khẽ.

“Làm sao bây giờ? Bây giờ phải làm sao bây giờ?”

“A a a, đừng giết ta, đừng, ta không muốn chết…”

Các lưu dân nhìn vô số vũ khí đang bắn ra hàn quang trước mắt, căn bản là không dám lộn xộn.

"Ha ha ha, nói không sai, chúng ta chính là sơn tặc, nhanh lên đu, đem hết đồ vật trên người các ngươi giao ra đây!" Cường đạo nghe thấy âm thanh sợ hãi của bọn họ cũng không thèm mảy may thương xót, ngược lại càng thêm khoái trá, hung hăng.

“Chúng ta, chúng ta đều là lưu dân đang chạy nạn, trong tay… trong tay cũng chỉ có vài bộ quần áo rách nát, có cái gì để giao nộp chứ.”

“Đúng đúng đúng, nếu có thứ tốt thì chúng ta còn phải chạy nạn làm gì nữa? Cầu xin các ngươi, xin các ngươi hãy thương xót, buông tha cho chúng ta đi!”

“Đây ngươi xem, chỉ có vài bộ quần áo rách nát thế này thôi!”

Thậm chí có người còn mở luôn tay nải của mình ra, phơi bày hết đồ vật ở bên trong.

Bọn cướp không kiên nhẫn phất phất tay: “Được rồi được rồi, nói nhiều như vậy làm gì chứ, nếu còn dám nói nhảm nữa thì tiểu gia đây xiên các ngươi luôn!”

“Mau lên, để tất cả đồ vật trên người lại rồi cút, nhanh!”

Mục Tri Hứa lôi kéo đệ muội, từ nãy đến giờ chưa từng hé răng nói nửa lời, nàng đang suy nghĩ phải làm như thế nào mới có thể mang theo đệ đệ muội muội rời đi một cách an toàn.

Bọn cướp này hẳn là một nhóm lưu dân vào rừng làm cướp.

Vũ khí vẫn còn thô sơ, tập thể trông rất rời rạc, không hề có sự đoàn kết, nếu muốn tấn công thì cũng không quá khó khăn.

Chẳng qua bọn cướp đều là thanh niên trai tráng, nhân số cũng khá đông đảo, hơn nữa còn cầm theo vũ khí, cho nên có hơi điểm khăn khăn.

Vào thời điểm nàng đang trầm tư ngẫm nghĩ, đột nhiên có người chỉ thẳng vào nàng, hô to.

“Chính là nàng ta, trong tay nàng ta có rất nhiều thứ tốt! Chúng ta đã tận mắt nhìn thấy nàng ta lấy lương khô và bạc từ trên người của người khác đó!” Một đại nương hung tợn nhìn bốn tỷ đệ Mục Tri Hứa.

Bạn đang đọc Nông Môn Trưởng Tỷ: Mãn Cấp Đại Lão Chạy Nạn Đi Làm Ruộng (Bản Dịch) của Tuế Hoa Triêu Triêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 2Flop
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 56

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.