Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp cướp trên đường (2)

Phiên bản Dịch · 1207 chữ

Người không biết chuyện, vừa nhìn qua còn tưởng bốn tỷ đệ Mục Tri Hứa đã cướp bóc tài vật của mụ ta đấy.

Mục Tri Hứa thấy ánh mắt của đám đạo phỉ nhìn qua đây, rõ ràng là mang theo sự tham lam khó giấu, ánh mắt của nàng lập tức trở nên lạnh lẽo!

“Ngươi nói bậy, chúng ta không có!” Mục Thâm nghiến răng nghiến lợi nhìn đại nương đang bày ra vẻ mặt khắc nghiệt kia.

"Hừ, ta đã tận mắt nhìn thấy mà còn có thể là giả sao? Các ngươi không tin thì cứ hỏi những lưu dân khác đi, bọn họ cũng thấy được đó!" Đại nương lập tức nhảy dựng lên, oang oang họng.

Ánh mắt của đạo phỉ chuyển hướng qua những lưu dân khác.

Vào thời điểm nước sôi lửa bỏng này, mọi người đều sẽ lựa chọn phương án bo bo giữ mình, theo bản năng mà đẩy người khác xuống biển lửa để bảo toàn bản thân. Huống chi giờ đây, những lưu dân này và bốn tỷ đệ Mục Tri Hứa còn chẳng quen biết gì nhau cả.

Trong nháy mắt, phần lớn những lưu dân đều nối tiếp nhau gật đầu không ngừng.

“Đúng đúng đúng, chúng ta cũng thấy được.”

“Hình như còn có bạc vụn, rất nhiều.”

“Đúng vậy, có lẽ là gần mười mấy hai mươi lượng lận đó…”

Mục Thâm và Mục Uyên trừng mắt, tức giận quát to: “Chúng ta không có!”

“Các ngươi đang nói xàm nói bậy cái gì hả? Chúng ta không có làm như vậy!”

Những người này đổi trắng thay đen thật là hay!

Dĩ nhiên là đa số những lưu dân đều đang hùa nhau mà bịa chuyện nói bậy, mục đích cuối cùng chỉ là muốn đem bốn tỷ đệ Mục Tri Hứa đẩy ra, làm con mồi béo bở chết thay cho bọn họ.

Tuy rằng bọn họ không biết tại sao lúc đầu đại nương kia lại mở miệng nói rằng bốn tỷ đệ Mục Tri Hứa có bạc, thế nhưng bây giờ ai nấy đều phải bo bo giữ mình, phải hy sinh bốn hài tử choai choai không hề quen biết thì có xá chi?

Đoán chừng mọi người đều cùng nhau nhất trí, đem bốn tỷ đệ Mục Tri Hứa ra để làm vật hy sinh.

“Này tiểu nha đầu kia, có phải như vậy không? Mau đem bạc trong tay ngươi giao ra đây!” Kẻ dẫn đầu bọn cướp dẫn nhìn Mục Tri Hứa chằm chằm.

Mục Tri Hứa nở một nụ cười lạnh lẽo, nàng không hề quan tâm tới bọn cướp, mà là nhìn thoáng qua đại nương kia, ánh mắt vô tâm vô tình.

Mụ đàn bà này gặp nàng ở phía trước Vĩnh Ninh Phủ, sau đó có đi chung với nhau một thời gian không ngắn. Đúng là mụ ta từng nhìn thấy nàng lấy bạc từ trên người của kẻ khác.

Ganh tị sao? Ha ha ha!

Khóe miệng Mục Tri Hứa nở một nụ cười khinh thường, ngay tại thời điểm mọi người còn chưa kịp phản ứng thì nàng đã lao nhanh tới chỗ của đại nương kia.

Đoán chừng là chỉ trong nháy mắt nàng đã tiếp cận được mụ ta, sau đó nhanh chóng duỗi tay bóp chặt cổ của đối phương.

Mọi người chỉ nghe thấy “rắc” một tiếng, cổ của đại nương kia đã trở nên lặt lìa, sau đó không hề có chút động tĩnh nào nữa.

Mục Tri Hứa chậm rãi thu tay, thân thể đại nương mềm nhũn, lập tức ngã xuống mật đất.

Lưu dân: “!!!” Bọn họ trừng to hai mắt.

Nhất là những bá tánh đến từ Vĩnh Ninh Phủ, bọn họ đều dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Mục Tri Hứa, bọn họ vừa mới gia nhập vào đoàn lưu dân không lâu, cũng chưa từng gặp qua người chết bao giờ.

Còn đằng này, chỉ là một cô nương mới có bao nhiêu tuổi đâu chứ? Thế mà lại giết người không chớp mắt, nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Mục Tri Hứa khiến ai nấy đều hoảng sợ nuốt xuống một ngụm nước bọt, cơ thể run lẩy bẩy.

Sự sợ hãi đối với Mục Tri Hứa giống như dây leo, bắt đầu sinh trưởng không ngừng, mọc tràn lan ở trong lòng bọn họ.

Mục Tri Hứa cất bước chậm rãi, từ tốn đi về bên cạnh đệ đệ muội muội, ngẩng đầu nhìn qua bọn cướp: "Ở trong tay của ai có cái gì, ai không có cái gì, ta cảm thấy ngươi nhất định có thể nhìn thấu đấy, ngươi hẳn là một người có mắt nhìn mà, đúng không?"

Kẻ đứng đầu bọn cướp: “…”

Đương nhiên là trong lòng hắn hiểu rất rõ, hắn đây cũng không phải lần đầu tiên đi cướp bóc, sao có thể không nhìn ra tình hình hiện tại chứ?

Một đám lưu dân này đây, có những kẻ rất đỗi xanh xao vành vọt, hoàn toàn giống với dáng vẻ của hắn trong quá khứ, nhưng ngoài ra còn có một nhóm người khác, sắc mặt của bọn họ khá là tốt.

Vừa nhìn đã hiểu những người đó không phải là người đã chịu đói chịu khát lâu ngày, nói rõ hơn thì bọn họ chính là bá tánh ở Vĩnh Ninh Phủ.

Trên người nhất định là có nhiều đồ vật hữu dụng.

Bọn họ trở thành sơn tặc, cướp bóc mọi người cũng là dựa vào nguyên tắc ỷ mạnh hiếp yếu, còn ngược lại thì dĩ nhiên là không xong.

Nha đầu ở trước mặt này đây, tuy nhìn thoáng qua thì có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng lại sở hữu một đôi mắt thập phần sáng ngời.

Có chăng thì lời nói vừa rồi của đại nương kia cũng không sai, trong tay nha đầu này đúng là có bạc, chỉ là…

Bọn cướp nhìn thoáng qua Mục Tri Hứa, dáng vẻ của nàng không chút mảy may gợn sóng, bình tĩnh đến lạ thường, hơn hết là đôi mắt sáng ngời kia còn ẩn chứa hàn quang sâu sắc, ấy là một sự tàn nhẫn đến rợn người.

Trong lòng hắn lại hồi tưởng tới tốc độ quỷ dị của nàng ban nãy, con mẹ nó, hắn đúng là có hơi sợ rồi đấy!

Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, đã lưu lạc tới con đường này, dựa vào nguyên tắc làm sơn tặc của bản thân, chung quy thì hiện tại hắn cũng không quá túng quẫn, tính tới tính lui vẫn là giữ mạng quan trọng hơn.

Kẻ dẫn đầu bọn cướp suy tính đến nát óc, chẳng qua cũng chỉ là trong chớp mắt mà thôi, hắn dùng ánh mắt ngăn thủ hạ lại, nhìn Mục Tri Hứa hất cằm: "Xem ra các ngươi cũng chỉ là dạng nghèo kiết hủ lậu, trên người có được cái thứ gì tốt chứ, thôi, mau mau cút đi.”

Mục Tri Hứa: “…”

Rõ ràng đã sợ nàng rồi, thế mà còn muốn mở miệng để chiếm tiện nghi mới được.

Bạn đang đọc Nông Môn Trưởng Tỷ: Mãn Cấp Đại Lão Chạy Nạn Đi Làm Ruộng (Bản Dịch) của Tuế Hoa Triêu Triêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 2Flop
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 51

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.