Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phúc bồn tử (1)

Phiên bản Dịch · 1188 chữ

Nàng bình tĩnh lôi kéo đệ đệ muội muội đi ra khỏi hẻm núi kia, bốn tỷ đệ đều giữ lưng thẳng tắp, bước chân từ tốn, hiên ngang.

Ba người Mục Thâm cũng ưỡn ngực thật cao.

Ngay cả muội muội nhỏ nhất Hạ Hạ cũng nỗ lực bày ra một dáng vẻ oai vệ, nếu không phải thời điểm không thích hợp thì Mục Tri Hứa cũng muốn khen ngợi Hạ Hạ một phen.

Mặt khác, các lưu dân lại vô cùng tức tối khi thấy bốn tỷ đệ Mục Tri Hứa có thể rời đi một cách nhẹ nhàng như vậy.

Thế nhưng đối mặt với bọn cướp hung thần ác sát, ngay cả một cái rắm bọn họ cũng không dám thả chứ đừng nói là mở miệng nói bất cứ lời nào.

Bốn tỷ đệ Mục Tri Hứa còn chưa đi xa thì đã nghe thấy phía sau lưng truyền tới vô số âm thanh kêu rên và xin xỏ, nhưng ngay cả quay đầu lại nhìn, Mục Tri Hứa cũng không làm, bước chân của nàng lại càng nhanh hơn.

Ba người Mục Thâm cũng cắn răng kiên trì đuổi kịp nàng.

Cái gọi là "lòng đồng cảm" đã sớm biến mất trong thời thế loạn lạc đói khát này từ rất lâu rồi, huống chi lúc nãy những người kia còn muốn đẩy bốn tỷ đệ bọn họ ra làm kẻ chết thay, tình cảnh hiện tại của các lưu dân cũng là do bọn họ tự chuốc lấy.

Đợi đến khi không còn thấy bất kỳ một bóng dáng nào khác, Mục Tri Hứa mới nhanh tay lôi kéo đệ đệ muội muội chạy như bay trên đường.

“Chạy mau!”

Vừa rồi nàng hành động mau lẹ, xuất ra một chiêu đoạt mạng như thế đã khiến cho tất thảy những người ở đó phải hoảng sợ, nhưng ấy cũng chỉ là hiệu quả nhất thời, không lâu sau, nhất định bọn họ sẽ khôi phục tinh thần trở lại, có khi còn đuổi theo nàng, mà nàng không hề nắm chắc việc đối phó với hơn hai mươi người có mang theo vũ khí.

Tỷ đệ bốn người chạy như điên ở trên đường, dẫu cho là gặp được lưu dân ở phía trước rồi nhưng cũng không hề dừng lại.

Nhiều nhất cũng chỉ đứng lại thở mấy hơi, sau đó lại tiếp tục nhấc chân mà chạy.

Nhóm lưu dân ở trên đường không rõ là có chuyện gì đang xảy ra, thế nhưng thấy bốn tỷ đệ Mục Tri Hứa đang chạy như điên, cũng theo bản năng mà nhấc chân bắt đầu chạy.

Sau đó… càng ngày càng có nhiều lưu dân chạy theo bốn tỷ đệ Mục Tri Hứa.

Đợi đến khi Mục Tri Hứa khôi phục tinh thần mà nhìn về phía sau, nàng lập tức giật mình bởi cảnh tượng đang diễn ra: “……”

“A… a tỷ, không… không chạy nữa sao?” Mục Uyên dùng hai tay ôm bụng, thở hổn hà hổn hển mở miệng.

Mà Mục Thâm đang bế Mục Tri Hạ lại càng mệt.

“Đại ca ơi, ca bỏ muội xuống đi mà, muội có thể đi được á.” Mục Tri Hạ giãy giụa, nàng muốn Mục Thâm đặt mình xuống đất.

Mục Thâm cảm thấy hai tay đau nhức đến không chịu được, thế nhưng cũng không phải một mình hắn bế muội muội, xuyên suốt dọc đường chạy như điên này, tỷ tỷ và hắn đã thay phiên nhau bế Hạ Hạ đấy.

Mục Tri Hứa nhẹ nhàng xoa lên hai cánh tay của hắn một chút: “Không chạy nữa, tạm thời không có việc gì đâu, chúng ta dừng lại một chút, cứ đi thêm nửa canh giờ rồi hãy nghỉ ngơi.”

Không lâu nữa thì trời sẽ sụp tối, ban đêm mà đi trên đường sẽ không an toàn.

“Dạ.” Ba người đã có thói quen không hỏi nguyên nhân.

Dần dà, các lưu dân đang chạy kia cũng cảm thấy mệt mỏi mà dừng lại.

Ít lâu sau, sắc trời từ từ mù mịt, ai nấy đều bắt đầu tìm kiếm chỗ để nghỉ ngơi.

Mục Tri Hứa tìm được một nơi khá là trống trải, nhân lúc sắc trời còn chưa tối hẳn, nàng thần thần bí bí làm trò trước mặt nhóm lưu dân khác, lấy trong lồng ngực ra một bao thuốc bột rồi rải một vòng vây quanh bốn tỷ đệ.

Nhóm lưu dân: “…” Cái quỷ gì đây? Ai nấy đều có chút phát run!

Thuốc bột này là do nàng lấy từ trong không gian ra, chỉ cần có người tới gần thì nhất định sẽ dính chưởng, cũng không phải là thứ đồ lấy mạng của người khác, nặng nhất thì cũng chỉ bị ngứa ngáy cả người mà thôi, khoảng chừng nửa tháng hơn trôi qua là sẽ bình an vô sự.

Theo bản năng, mọi người lập tức cách xa bốn tỷ đệ Mục Tri Hứa một chút.

Mục Tri Hứa vừa lòng gật gật đầu, nàng ngồi xuống, lấy bánh nướng áp chảo ra, mỗi người bẻ một nửa ngồi gặm, bởi một người không thể ăn hết một cái, như vậy sẽ gây ra sự chú ý.

Thế nhưng cho dù bọn họ đã cẩn thận như vậy, vẫn có người nhìn tới đỏ mắt.

Ăn bánh nướng áp chảo xong rồi, Mục Tri Hứa kêu bọn họ uống nước, sau đó mới chìm vào giấc ngủ.

Ba người bọn họ luôn cảm thấy túi nước a tỷ đưa vô cùng thanh ngọt, uống vào rất ngon, nước mà bọn họ tự tìm được không hề ngon như nước của a tỷ.

Đợi đệ muội ngủ rồi, Mục Tri Hứa cũng dựa vào một nơi, sau đó nhắm hai mắt lại.

Đối với thuốc bột kia của mình, Mục Tri Hứa rất đỗi yên tâm, không những có thể phòng con người mà còn có thể phòng được độc trùng dã thú.

Một đêm lặng lẽ cứ thế trôi qua, đợi đến khi bình minh, tất cả mọi người đều bắt đầu thức dậy.

Nhóm lửa nấu cơm, mọi người đều tản nhau ra đi tìm đồ ăn, chậm một chút thì rau dại cũng không còn một ngọn.

Mục Tri Hạ nhỏ nhắn, đôi chân ngắn cố gắng bước nhanh chạy đi hái rau dại, nhưng bị Mục Tri Hứa ngăn lại.

Nàng kêu Mục Uyên trông chừng muội muộn, nàng và Mục Thâm thì đi kiếm củi khô, sau đó đi tìm rau dại.

Hai người đi không chậm, nhưng ở phụ cận vẫn không có rau dại, do đó bọn họ chỉ có thể tiếp tục đi chếch về phía trước.

“A Thâm, ở bên này.” Mục Tri Hứa chỉ vào hướng bên trái của bọn họ, bên kia không có nhiều người cho lắm, hẳn là rau dại sẽ có nhiều một chút.

Hai người cũng không dám đi xa, gặp nguy hiểm là một chuyện, chủ yếu là bọn họ sợ đệ đệ muội muội xảy ra chuyện.

Bạn đang đọc Nông Môn Trưởng Tỷ: Mãn Cấp Đại Lão Chạy Nạn Đi Làm Ruộng (Bản Dịch) của Tuế Hoa Triêu Triêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 2Flop
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 55

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.