Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phúc bồn tử (2)

Phiên bản Dịch · 1112 chữ

“A tỷ ơi, chỗ này có rau dại nè, chúng ta hái ở đây đi.” Mục Thâm nói xong, liền ngồi xổm xuống, tích cực vừa đào vừa hái.

Mục Tri Hứa gật gật đầu, tầm mắt bất giác nhìn về phía xa xa ở bên kia, đồng tử nàng bắt gặp được vô số chấm đỏ, cả người lập tức phấn chấn lên hẳn.

“Đệ ở chỗ này hái rau dại nhé, tỷ đi qua bên kia hái trái cây.” Nói xong nàng liền chạy qua đi.

Mục Thâm ngẩng đầu, lập tức nhìn về phía bên kia, trong miệng không ngừng tiết ra nước bọt, đó chẳng phải là phúc bồn tử ư?

Phúc bồn tử, hay còn gọi là quả mâm xôi, lớn lên ở trong bụi gai và thường mọc những nơi đầy nắng, đám phúc bồn tử ở phía xa xa kia thoạt nhìn đều chín cả rồi.

Mục Thâm nhanh tay hái rau dại, hắn cũng muốn đi qua bên đó hái trái cây với tỷ tỷ, nếu là hai người hái cùng nhau thì sẽ có thể hái nhiều một chút.

Mục Tri Hạ vươn tay hái vài cái lá cây ở trên đại thụ bên cạnh cây phúc bồn tử, lá cây trong tay nàng giống như là có linh tính vậy, tùy ý mặc nàng xoay xở, chẳng qua nàng chỉ đảo tay vài cái mà thôi thì một cái chén lớn bằng lá cây đã xuất hiện rồi.

Nàng nhanh chóng hành động, hái lấy hái để phúc bồn tử bỏ vào bên trong.

Hôm nay Mục Thâm hái rau dại vô cùng nhanh, thấy đám rau dại này non xanh như vậy, hắn lại tiếp tục hái một phen nữa, thầm nghĩ để dành đến buổi tối mà nấu canh.

Xong xuôi hắn mới nghỉ tay, chạy nhanh qua giúp đỡ Mục Tri Hứa.

“A tỷ ơi, đệ hái rau dại xong rồi, để đệ hái trái cây với tỷ.”

“Được rồi.”

Hai người nhìn nhau cười, tốc độ ai nấy đều khá là nhanh.

Mà lúc này, những người đang đi tới bên này cũng phát hiện ra đám phúc bồn tử đang chín muồi mọng nước.

Đồ vật dọc đường dĩ nhiên không có chủ, ai phát hiện thì là của người đó, nhưng hiện tại lại không giống như vậy, bởi vì đây là thời buổi loạn lạc đói khát, ai sẽ tuân thủ theo quy tắc bất thành văn đó nữa chứ?

Những người vừa phát hiện ra phúc bồn tử lập tức chạy lại như vịt, nhanh tay hái không ngừng.

Mục Thâm cau mày đầy bất mãn, ngay lúc hắn muốn nói chuyện thì bị Mục Tri Hứa ngăn lại.

“Mau hái đi, hái đầy rồi còn trở về nữa, A Uyên và Hạ Hạ đang chờ đấy.” Trong tay nàng là một cái chén bằng lá không hề nhỏ, có thể đựng được rất nhiều.

Có đôi khi không cần phải hành xử một cách quá tuyệt tình, một vừa hai phải thôi sẽ dễ sống hơn.

Vì chủ yếu là trong không gian của nàng có lương thực, cho nên không cần phải thắt lưng buộc bụng như thế, nếu như không có, nhất định nàng sẽ bảo vệ đồ ăn của mình đến cùng, tùy tình cảnh mà hành động.

Tuy rằng Mục Thâm rất là bất mãn, nhưng hắn vẫn nghe lời của tỷ tỷ, cũng không có ý định lên tiếng nữa.

Những người đang xúm lại hái phúc bồn tử cũng thấy được hành động của hai tỷ đệ Mục Tri Hứa, trên mặt ai nấy đều thả lỏng không ít.

Vừa rồi là do bọn họ quá kích động nên mới bất chấp mà xông lên, sau đó lại gần mới nhìn thấy ở bên hông của Mục Tri Hứa có một con dao bổ củi được mài đến sáng bóng, lóe ra hàn quang lạnh lẽo, trong lòng vẫn khó nén sợ hãi.

“Cảm ơn…”

Một giọng nói nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy vang lên, Mục Tri Hứa hơi ngừng động tác trên tay một chút, rồi tùy ý gật đầu một cái, cũng không có nói chuyện.

Hai tỷ đệ mau chóng đẩy nhanh tốc độ, trong nháy mắt đã hái đầy chén rồi.

Mục Thâm còn hái được thêm một ít mà đặt ở trong tay.

“Đệ mau ăn đi, bằng không thì làm sao mà cầm rau dại được?” Mục Tri Hứa thấy hắn luyến tiếc số phúc bồn tử ở trong tay thì phì cười.

Sắc mặt Mục Thâm thoáng đỏ hồng, vốn dĩ là hắn muốn để dành cho đệ đệ muội muội, nhưng bây giờ nhìn lại cái chén to ở trong tay của a tỷ, ngẫm nghĩ một lúc bèn đem phúc bồn tử trong tay chia thành hai phân, đưa qua cho Mục Tri Hứa một nửa.

“A tỷ, chúng ta một người một nửa, tỷ mau ăn đi.”

Mục Tri Hứa không có cự tuyệt, cười cười nhận lấy, tỷ đệ hai người bỏ phúc bồn tử vào trong miệng thưởng thức.

Hương vị ngọt ngào dần dần lan tỏa trong khoang miệng, đôi mắt của hai người đều sáng lên, đã lâu rồi bọn họ không có ăn được loại đồ ăn ngon như vậy.

Mục Thâm chép chép miệng, lần nữa nhấm nháp hương vị còn đọng lại nơi đầu lưỡi, cầm rau dại trên tay: “A tỷ, chúng ta mau trở về, nếu A Uyên với tiểu muội thấy được số phúc bồn tử này thì nhất định sẽ vui cười đến cười híp mắt cho mà xem.”

“Được rồi, chúng ta đi thôi.”

Tỷ đệ hai mang theo đồ ăn trở về.

Ở chỗ nghỉ ngơi này, đa số mọi người đi hái rau dại đều đã trở lại rồi, bây giờ đang nấu canh rau dại.

Nếu không có nồi hay chén thì đành nhặt đại một khối đá thích hợp ở ven đường, đặt rau lên trên khối đá đó, cứ như vậy mà nướng cho chín rồi ăn.

Trong tay Mục Tri Hứa là một chén to phúc bồn tử đỏ tươi chín mọng, rất đỗi thu hút ánh mắt của người khác.

Mọi người nhìn thấy thì không ngừng nuốt nước miếng.

“A tỷ, mọi người tìm được rồi quả dại rồi!” Mục Uyên vui vẻ nhảy dựng lên.

Mục Tri Hạ cũng mỏi mắt trông mong, nhìn chằm chằm chén to trên tay Mục Tri Hứa.

“Đúng vậy, các đệ mau ăn đi, đây là trái cây do tỷ và A Thâm đã hái được.”

Bạn đang đọc Nông Môn Trưởng Tỷ: Mãn Cấp Đại Lão Chạy Nạn Đi Làm Ruộng (Bản Dịch) của Tuế Hoa Triêu Triêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 2Flop
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 51

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.