Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một trận mưa to

Phiên bản Dịch · 2147 chữ

“Có còn nữa không tỷ tỷ? Chúng ta lại đi hái thêm một chút.” Mục Uyên nói.

Theo bản năng, hắn muốn hái càng nhiều càng tốt.

Mục Tri Hứa vẫn chưa có mở miệng, mà những người khác vừa nghe thấy lời nói của Mục Uyên lập tức đứng lên, chạy nhanh về hướng mà tỷ đệ Mục Tri Hứa vừa trở về.

“Nhiêu đây là đủ rồi, chúng ta vẫn đi con đường này thôi, chỉ cần vận khí tốt thì sẽ có khả năng thấy được quả dại.” Mục Tri Hứa đưa quả dại qua cho đệ đệ muội.

Lúc nàng quay đầu muốn đưa quả dại cho Mục Thâm, đã phát hiện Mục Thâm chạy tới dòng suối nhỏ ở phía xa rửa rau rồi.

"A Uyên, đệ và Hạ Hạ ăn quả dại trước đi, sau đó chúng ta ăn cháo sau.” Nàng cố ý đề thấp giọng nói, hiển nhiên là không muốn tự chuốc lấy những phiền toái không cần thiết.

Mục Uyên và Mục Tri Hạ ngoan ngoãn gật đầu.

Mục Uyên dùng hai ba họng giải quyết xong số phúc bồn tử trong tay mình, sau đó đứng dậy: "A tỷ, để đệ nhóm lửa.”

“Ừm, đệ nhóm lửa đi.” Mục Tri Hứa gật đầu, nàng đi tới dòng suối giúp Mục Thâm rửa rau.

Bởi vì nơi đây cũng có không ít bá tánh tới từ Vĩnh Ninh Phủ, do đó cái ấm sành dùng để nấu cháo của Mục Tri Hứa cũng không gây ra quá nhiều sự chú ý.

Chờ những người hái quả dại trở về rồi, các lưu dân cũng không còn nhìn chằm chằm bốn tỷ đệ Mục Tri Hứa làm gì nữa.

Tỷ đệ ba người hành động mau lẹ, không lâu sau đã nấu xong một nồi cháo với rau dại.

Mỗi người cầm một cái chán gỗ, một người múc nửa chén cháo, Mục Tri Hứa đem cất số cháo còn lại vào trong túi nước. Đây là để cho bọn họ có thứ để uống dọc đường.

Dùng bữa sáng xong, mọi người đều bắt đầu lên đường, ánh mặt trời dần dần nhô lên cao, ai nấy đều mang một thân mồ hôi ướt đẫm.

Có điều là vẫn còn may vì có thể tìm ra nguồn nước, không cần phải tuyệt vọng như lúc trước nữa.

Trên đường đã có sinh cơ, có đồ ăn nước uống, những người chú ý tới tiểu hài tử cũng ít đi, nói cho cùng nếu có thể làm người thì chẳng ai nguyện làm quỷ mà ăn thịt đồng loại của mình cả.

Một tay của Mục Tri Hứa cầm ấm sành, tay còn lại thì nắm chặt tay của Mục Tri Hạ, còn Mục Thâm và Mục Uyên đều đeo tay nải trên vai, đeo túi nước và trên tay cầm sẵn một cây gậy.

Dưới chân của bọn họ mang đôi giày mà Mục Tri Hứa đã mua ở Vĩnh Ninh Phủ, tuy rằng nhìn thoáng qua có chút rách nát, thế nhưng là do Mục Tri Hứa cố tình dùng vải vụn đắp lên mà thành.

Còn ở dưới đế giày vẫn là rất tốt, có thể giảm bớt nhiều đau đớn khi đi đường dài.

Mọi người đi mòn mỏi hơn hai canh giờ, sau đó dừng lại nghỉ ngơi trong chốc lát, lúc này cũng gần tới buổi trưa rồi.

Chẳng qua là vừa rồi mặt trời còn treo lơ lửng ở trên cao, trong chớp mắt đã thay đổi.

Mây đen bắt đầu kéo đến ngày một nhiều, cuồng phong nổi lên bốn phía, lá cây bị thổi sàn sạt đến nỗi rung động không ngừng!

Mọi người không khỏi có chút sững sờ nhìn nhau, bấy giờ, một tia chớp sáng chói bỗng cắt ngang qua tầng mây!

Có người ngơ ngác nhìn lên bầu trời cao vời vợi, trên gương mặt vốn đã chết lặng từ lâu hiển hiện lên chút hy vọng: “Này, này… này… này là trời sắp mưa rồi!”

“Trời mưa, thật sự là trời mưa!”

“Trời ơi! Đã lâu như vậy rồi, cuối cùng ông trời cũng chịu đổ xuống một cơn mưa, chúng ta đã được cứu rồi, tạ ơn trời đất.”

Những người đang điên cuồng hoan hô đều là dân chạy nạn tới từ Vĩnh Định Phủ, còn bá tánh ở Vĩnh Ninh Phủ thì không có kích động đến như thế. Bởi lẽ, bá tánh ở Vĩnh Ninh Phủ chạy nạn là do chiến loạn chứ không phải hạn hán.

Trong số đó, có người khá bình tĩnh, chậm rãi cất lời: “Trời mưa thì thế nào? Nơi này lại không phải là Vĩnh Định Phủ nữa rồi, ở Vĩnh Định Phủ có mưa hay không còn chưa biết được đâu.”

Những âm thanh hoan hô vừa rồi lập tức im bặt.

Người nọ lại nói tiếp: “Mà cho rằng ở Vĩnh Định Phủ có mưa thì như thế nào chứ? Còn không phải là không thể quay trở về được nữa ư? Hiện giờ đang có chiến loạn, nếu quay về thì khác nào đang đâm vào chỗ chết đâu, chẳng bằng mọi người nên tiết kiệm chút sức lực cho chính mình đi, nếu không thể tiếp tục đi về phía trước thì không sống nổi đâu."

Lời nói của người này không hề có chút thừa thải nào, nói thẳng vào đúng trọng tâm của vấn đề, đây là muốn nhắc nhở lưu dân ở Vĩnh Định Phủ phải tỉnh táo, đừng có hấp tấp mà nghĩ đến chuyện trở về nữa.

Nghe vậy, những người vừa nãy mới nảy ra ý nghĩ muốn trở về lập tức bình tĩnh trở lại, đúng vậy, dù cho ở Vĩnh Định Phủ có mưa đi chăng nữa, giải quyết được vấn đề hạn hán thì vẫn còn một vấn đề càng đáng sợ hơn… đó chính là chiến loạn!

Giờ đây bọn họ… dường như thật sự không thể trở về được nữa rồi!

Mọi người lập tức trở về trạng thái chết lặng, không khí lại tăng thêm vài phần âm trầm.

Mục Tri Hứa thấy thế thì không khỏi thở dài ở trong lòng, thế đạo như thế, người khổ nhất chính là bá tánh.

"Trời bắt đầu mưa rồi, trận mưa này xem ra không nhỏ đâu đấy, mau mau tìm nơi trú mưa đi, bằng không lỡ mắc mưa, sinh bệnh thì lúc đó lại càng thảm!"

Cũng không biết là ai hét to lên một câu, mọi người lập tức phản ứng với tình hình hiện tại, vội vội vàng vàng chạy về phía trước tìm nơi trú ẩn.

Bốn tỷ đệ Mục Tri Hứa cũng không ngoại lệ, mà tốc độ của bọn họ còn nhanh hơn ai hết.

Mục Thâm lẹ làng tiếp nhận ấm sành trên tay Mục Tri Hứa, còn nàng thì ôm chặt Mục Tri Hạ, chạy nhanh như bay.

Có điều nơi đây chính là rừng núi hoang vắng, căn bản là không hề có nhà cửa gì cả, bọn họ cũng chỉ có thể tìm kiếm một cái sơn động nào đó trú tạm.

Mọi người còn chưa tìm được nơi trú ẩn để đặt chân thì từng giọt mưa như trút nước bắt đầu rơi xuống không ngừng, chỉ trong nháy mắt mọi người đã ướt đẫm.

Mục Tri Hứa vẫn luôn quan sát khắp bốn phương tám hướng, bấy giờ, đôi mắt sắc bén của nàng thấy thấy được bên trái bụi gai đằng trước có một cái sơn động bị khuất.

"A Thâm, hai người các đệ mau lại đây, ở phía bên này này!"

Cách nàng không xa có hai đám người nghe được giọng nói của Mục Tri Hứa, cũng bất chấp tất cả mà chạy nhanh qua, nói không chừng thật sự có chỗ trú ẩn.

“Trông Hạ Hạ!”

Mục Tri Hứa đặt Mục Tri Hạ xuống mặt đất, dặn dò hai người Mục Thâm một câu. Sau đó lấy dao bổ củi từ trên hông ra, duỗi tay hung hăng lau đi nước mưa ở trên mặt, từng đao từng đao hạ xuống dọn dẹp cỏ cây um tùm trước mặt, dọn ra được một con đường trống.

“Nơi này có một cái sơn động, chúng ta mau vào thôi.”

Bốn người bọn họ đi ở phía trước, đi theo phía sau bọn họ còn có hai đám người khác cũng chạy nhanh theo.

Mục Thâm và Mục Uyên muốn ngăn cản, nhưng Mục Tri Hứa đã ra dấu cho hai người bọn họ không cần phải làm như vậy.

Sơn động này không phải của bọn họ, người khác muốn tiến vào nàng cũng không cần phải ngăn cản làm gì cả, dẫu cho nàng là người phát hiện ra, nhưng trong phạm vi này chỉ có một cái hang động này mà thôi, nàng cảm thấy không cần phải tuyệt tình như vậy.

Trên hết thì hang động này không giống với vẻ bề ngoài, tuy rằng cửa động rất nhỏ nhưng khi đi vào bên trong liền phát hiện nó khá rộng rãi, phóng mắt nhìn hẳn là cũng hơn ba mươi mét vuông đấy. Dẫu cho ba đám người cùng nhau trú ẩn cũng không thành vấn đề.

“A tỷ ơi, nơi này có một đống củi đốt.” Vừa vào hang động thì Mục Thâm đã quan sát rất kỹ, vì vậy mà thấy được cách bọn họ không xa có một đống củi khô.

Vừa nói dứt lời, hắn và Mục Uyên đã chạy qua bên đó.

Hai người là song bào thai, ăn ý mười phần, đợi đến khi những người khác kịp thời phản ứng thì củi khô đã bị hai huynh đệ bọn họ lấy hết.

Mặc dù trong lòng mọi người đều cảm thấy đáng tiếc, thế nhưng bọn họ cũng không nói bất cứ điều gì cả, dù sao thì bọn họ không phải người thấy củi khô trước, hơn nữa nói rõ ràng một chút, hang động này cũng là do tỷ đệ Mục Tri Hứa phát hiện ra.

Bọn họ đi theo người ta đã là không bỏ công nhưng được lợi rồi.

Mục Tri Hứa phát hiện, hai đám người đi theo phía sau nàng hẳn là người của hai nhà, hơn nữa hai nhà này đều là bá tánh ở Vĩnh Ninh Phủ.

Dân chạy nạn ở Vĩnh Ninh Phủ và dân chạy nạn ở Vĩnh Định Phủ có khác biệt rất lớn. Dễ thấy nhất, chính là sắc mặt và vẻ bề ngoài.

Lưu dân ở Vĩnh Định Phủ đã sớm quen với sống chết, tinh thần lẫn thể xác đều chết lặng từ lâu, xanh xao vành vọt, đôi mắt vô hồn.

Dân chạy nạn ở Vĩnh Ninh Phủ đều là những người mới bắt đầu chạy nạn, vẫn chưa trải qua quá nhiều chuyện khắc khổ, đôi mắt vẫn rất có tinh thần, cả người thoạt nhìn không đến nỗi quá gầy yếu.

Nàng thu hồi ánh mắt, kêu hai đệ đệ ôm củi khô đến đây, xếp lại thành một chồng rồi bắt đầu đốt lửa. Buổi tối ở trong sơn động nhất định là rất lạnh lẽo.

"Hành động cũng đủ lanh lẹ, ánh mắt cũng rất sắc bén." Nàng không hề keo kiệt, giơ ngón tay cái lên với hai đệ đệ.

Nàng đã từng đi đến rất nhiều vị diện, hoàn thành vô số nhiệm vụ, đối với tâm lý của hài tử đã sớm thấu hiểu như lòng bàn tay, hiểu rất rõ hài tử thích được cổ vũ.

Đôi mắt của hai huynh đệ lập tức sáng lấp lánh, hiển nhiên là vì được Mục Tri Hứa khích lệ nên cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Đống lửa bốc cháy, ánh lửa soi rọi khắp sơn động, hơi nóng dần lan tỏa, bốn người liền vây quanh bên cạnh đống lửa.

Mục Tri Hứa lấy phúc bồn tử mà nàng và Mục Thâm đã hái lúc sáng ra ăn.

"Nào, thay quần áo ướt ra để tỷ hong khô." Mục Tri Hứa mở tay nải ra.

Mục Thâm và Mục Uyên đều có chút ngượng ngùng, thế nhưng bị Mục Tri Hứa trừng mắt liếc một cái, hai người chỉ đành thành thành thật thật thay quần áo.

Đến khi hai huynh đệ thay quần áo xong thì lấy quần áo ướt che lại cho Mục Tri Hứa thay quần áo cho Mục Tri Hạ. Lo xong cho ba đệ đệ muội muội, Mục Tri Hứa đi tới chỗ góc khuất trong sơn động, nhanh chóng thay quần áo.

Sau khi thay đổi quần áo ướt rồi, ai nấy đều thoải mái, bốn người ngồi ở bên cạnh đống lửa sưởi ấm, không hề quan tâm đến những người khác.

Bạn đang đọc Nông Môn Trưởng Tỷ: Mãn Cấp Đại Lão Chạy Nạn Đi Làm Ruộng (Bản Dịch) của Tuế Hoa Triêu Triêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 2Flop
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 52

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.