Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp rắn lúc nửa đêm (1)

Phiên bản Dịch · 1013 chữ

Bấy giờ, những người khác cũng không cảm thấy lạnh, vì bọn họ cũng học theo Mục Tri Hứa đi thay quần áo ướt ra cả rồi.

Ai nấy đều thay đổi quần áo xong xuôi, hiện tại đã dựa vào vách đá mà nghỉ ngơi.

Ở bên ngoài sơn động, tiếng mưa truyền vào rất lớn, trong phút chốc, hẳn là trận mưa này sẽ không thể ngừng được.

Mục Tri Hứa nói một tiếng với đệ đệ muội muội, đứng lên đi ra ngoài.

Nàng đứng ở cửa sơn động, nhìn màn mưa to tầm tã bên ngoài.

"Xem ra vẫn còn lâu lắm thì cơn mưa này mới tạnh được.” Nàng đang suy nghĩ một chút chuyện thì bỗng bên tai vang lên một giọng nói xa lạ.

Mục Tri Hứa quay đầu lại nhìn, thấy một người đang đi tới bên cạnh mình, là một nam nhân trung niên mặc trên người bộ đồ làm từ vải bông.

Nam nhân trung niên vừa dứt lời thì nàng lập tức nhận ra, đây là người đã lên tiếng nhắc nhở mọi người không cần nảy sinh ý định muốn trở về.

Không ngờ người này lại đi theo bọn họ tới sơn động này.

"Xưng hô thế nào đây tiểu cô nương? Ta họ Ngô, mọi người đều gọi ta là Ngô Tam Thủy." Đại thúc cười rộ lên, thoạt nhìn có cảm giác hòa ái.

Dựa vào cách ăn mặc và lời nói thì có thể nhìn ra được, trước khi chạy nạn hắn là người có một cuộc sống không hề tệ.

Duỗi tay không đánh gương mặt tươi cười của người khác, Mục Tri Hứa cũng cười cười: “Chào Ngô đại thúc, ta tên là Mục Tri Hứa.”

“Ngươi rất lợi hại, có thể mang theo đệ đệ muội muội đi chạy nạn!” Ngô Tam Thủy giơ ngón tay cái lên với nàng, hắn thật sự rất bội phục, thoạt nhìn cô nương này chỉ mới mười mấy tuổi mà thôi.

“Thế đạo bức bách mà thôi, cũng không có biện pháp khác.” Mục Tri Hứa vẫn tươi cười như cũ.

Đột nhiên Ngô Tam Thủy cảm thấy hắn không thể nhìn thấu tiểu cô nương này được, chỉ có điều hắn cũng không phải là người quá đỗi tò mò đến mức nhất quyết tìm hiểu chuyện riêng của người khác.

Hai người lại im lặng nhìn màn mưa dày đặc ở bên ngoài, tâm tư khác nhau.

Trận mưa này, cứ mưa như thế xuyên suốt hai canh giờ, thế nhưng ngó chừng vẫn không có dấu hiệu sẽ tạnh.

Mục Tri Hứa nấu cháo, nướng bánh lên, bốn người ăn uống xong xuôi liền dựa vào nhau chìm vào giấc ngủ.

Mặt khác, hai đám người kia không có đống lửa cũng chỉ có thể ăn lương khô mà thôi, may thay bọn họ có mang theo lương khô, loại lương khô này khá là dễ nuốt, không đến nỗi quá khó ăn, có thể ăn cùng với nước.

Sắc trời dần dần phủ xuống một màu âm u, trong sơn động cũng rất yên tĩnh, đống lửa trong sơn động vẫn đang cháy không ngừng, phát ra từng tiếng tí tách tí tách, mọi người đều đang ngủ say.

Nhưng vào lúc nửa đêm, một tiếng hét chói tai khiến sơn động yên tĩnh trở nên rối loạn.

Mục Tri Hứa không chút lờ mờ, lập tức mở to mắt, cảnh giác nhìn qua phương hướng phát ra tiếng hét.

Mà Mục Thâm và Mục Uyên đã theo bản năng kéo lấy muội muội, ôm vào trong ngực.

“Cha ơi cha ơi, có rắn, có rắn! Vừa rồi nó mới bò ngang qua người của con xong, là rắn đó cha ơi!" Giọng nói ngập tràn hoảng sợ của thiếu nữ lại vang lên lần nữa.

"Ở chỗ nào? Rắn ở đâu?" Mọi người lập tức đứng lên, rời khỏi chỗ nằm hiện tại.

Ngoại trừ bốn người Mục Tri Hứa thì tất cả mọi người đều trở nên bất an, bởi lẽ trước khi chìm vào giấc ngủ thì Mục Tri Hứa đã rải một vòng thuốc bột rồi, dĩ nhiên là rắn sẽ không dám lại đây.

Trong bóng đêm sẽ khó lòng mà nhìn rõ, có điều nương theo đống lửa đang cháy bập bùng và dựa vào năng lực của mình, nàng lại nhìn thấy rất rõ ràng. Có một con rắn đang di chuyển, hơn nữa đầu của nó cũng không hề nhỏ, cái đầu hình tam giác giơ lên cao ngất, không cam lòng yếu thế mà giằng co với một nhóm người.

Mà hai nhóm người lại cách nhau khá gần, do đó cũng đành phải hợp lực lại với nhau để đánh đuổi con rắn ấy.

Trong hai nhóm người đó, có bốn thanh niên trai tráng và vài thiếu niên choai choai, để đánh đuổi một con rắn thì cũng không có gì là quá sức.

Mục Tri Hứa nhìn một lúc, cuối cùng con rắn cũng dần dần tắt thở, khi nàng thu hồi tầm mắt thì đã thấy ánh mắt nóng rực của Hạ Hạ.

Nàng dở khóc dở cười xoa xoa đầu muội muội một chút, biết muội muội là đang cảm thấy thèm thịt.

Hạ Hạ hiểu chuyện thu hồi ánh mắt, ngáp lên một cái, mơ mơ màng màng tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Ngay lúc Mục Thâm và Mục Uyên muốn ngủ lại thì thấy có hai người bên kia đang đi tới, hai huynh đệ lập tức đứng lên, mang dáng vẻ cảnh giác mà chắn trước mặt Mục Tri Hứa.

Mục Tri Hứa đem hai người đang chắn trước mặt nàng kéo qua một bên, sau đó quan sát kỹ hai người đang ở phía đối diện, trong đó có một người là Ngô Tam Thủy.

“Ngô đại thúc, các người có chuyện gì sao?” Nàng cũng dần nhận ra người bên cạnh Ngô Tam Thủy, chính là người ở trong nhóm người còn lại.

Bạn đang đọc Nông Môn Trưởng Tỷ: Mãn Cấp Đại Lão Chạy Nạn Đi Làm Ruộng (Bản Dịch) của Tuế Hoa Triêu Triêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 2Flop
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 50

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.