Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ai tàn nhẫn thì người đó sống sót

Phiên bản Dịch · 1945 chữ

Đầu tim Mục Tri Hứa lại càng mềm hơn: “Muội lại đây, a tỷ muốn xem vết thương trên người muội một chút.”

“Muội thật sự không sao cả.” Mục Tri Hạ vẫn lắc đầu như cũ: “A tỷ, vết thương trên mặt của tỷ mới là nghiêm trọng, bị rướm máu hết trơn rồi, tỷ mau thoa thuốc lên đi.”

Mục Tri Hứa nghe vậy thì giơ tay sờ soạng mặt mình một hồi, đúng là trên mặt của nàng cũng có vô số vết đỏ. Lại nói, không biết thì không thấy đau, bây giờ sờ soạng một chút liền thấy cả mặt nóng rát.

Nàng lấy thuốc bột trong lồng ngực ra, từ chối ý muốn giúp đỡ của Mục Thâm và Mục Uyên rồi tùy tiện thoa thuốc lên mặt, ở trên đường chạy nạn thế này cũng không có thời gian để tâm vào vẻ bề ngoài.

Chỉ cần dùng thuốc thì chút vết thương nhỏ này sẽ không để lại sẹo. Dĩ nhiên là không có cô nương nào muốn trên mặt mình có sẹo, nhưng đối với nàng mà nói, từ trước đến nay dung mạo không phải là thứ quan trọng nhất.

Lát sau, nàng thoa thuốc cho Mục Tri Hạ rồi kiểm tra một chút, phát hiện ra tay của Hạ Hạ đầy rẫy vết đỏ, quần áo cũng bị rách không ít.

Cũng may vì hiện tại vẫn là mùa hè, nếu không thì Hạ Hạ đã sớm bị đông cứng rồi.

Mà nàng thân là người dẫn đường, chạy vội vã như vậy cũng không thể còn nguyên vẹn được, quần áo rách đến tả tơi, bây giờ nàng mới để ý tới dáng vẻ của bản thân. Quần áo vừa rách, mặt mũi đều có vết thương, đây quả thật là dáng vẻ của dân chạy nạn.

Mà không chỉ có tỷ muội Mục Tri Hứa, những người khác đều như vậy, hơn nữa trên mặt của bọn họ còn có thần sắc lo sợ không yên, nhìn thoáng qua ai nấy đều cực kỳ tuyệt vọng.

Nghỉ ngơi trong chốc lát, Mục Tri Hứa dẫn đệ đệ muội muội tiếp tục đi về phía trước.

Những người khác thấy Mục Tri Hứa trở về đường cũ thì lập tức nóng nảy.

“Từ từ… các ngươi đây là muốn đi đâu? Thật vất vả chúng ta mới đi đến nơi này, bây giờ lại phải trở về đường cũ sao?” Một đại nương chạy hai bước đến bên cạnh Mục Tri Hứa, muốn ngăn nàng lại.

Những người khác cũng mồm năm miệng mười mở miệng: “Sắp tới địa giới của Tuyên Uy Phủ rồi đấy, chúng ta cứ nỗ lực khoảng một tháng nữa là có thể đến thành Tuyên Uy Phủ, lúc đó là có thể yên ổn ngay.”

“Đúng vậy đúng vậy, hiện tại quay trở lại không phải là đi tìm chết sao?”

“Nhất định là phản quân đã đánh tới Vĩnh Ninh Phủ rồi, trở về đường cũng không an toàn đâu.”

“Nhưng mà con đường phía trước cũng không an toàn, đừng nói các ngươi đều không phát hiện ra những kẻ giết người tối hôm qua là ai đi?” Cũng có người bày tỏ ra ý kiến khác.

Âm thanh tranh cãi của mọi người dần nhỏ xuống, ai nấy đều lo lắng đến mức hốc mắt đều đỏ: “Trời ơi, đây chẳng phải là trước có lang sau có hổ ư? Tả hữu gì cũng đều là cái chết!”

“Loạn thế này bá tánh quèn như chúng ta đều là mệnh tiện, vốn dĩ chính là một cái mệnh tiện mà thôi...”

“Đừng nói như vậy, tuy rằng thế đạo này loạn lạc, nhưng trời đất bao la, chẳng lẽ không có chỗ nào để bá tánh chúng ta dung thân hay sao?”

“Đúng vậy, ta cũng không tin là tìm không thấy một thành trì thu lưu những bá tánh như chúng ta!”

Mục Tri Hứa thấy bọn họ nói đến nỗi nước miếng bay tứ tung thì thở dài một hơi, mở miệng: “Vì vậy bây giờ chỉ còn có một đường, tạm thời trở về đường cũ rồi tính toán sau. Đương nhiên, đây là suy nghĩ riêng của ta mà thôi, ta sẽ trở về đường cũ.”

Nói xong, nàng bế Hạ Hạ lên, quải tay nải rời đi, bước chân vô cùng kiên định, không hề có chút do dự nào.

Trừ bỏ hai nhà Ngô, Triệu thì mọi người lại bắt đầu bàn tán sôi nổi.

“Chính là… bây giờ trở về đường cũ thì chúng ta cũng không có biện pháp nào đối phó được với sơn phỉ!” Có người rống to lên một tiếng.

Những người đang muốn đi theo Mục Tri Hứa lập tức đứng bất động, toàn thân như vừa bị dội một gáo nước lạnh. Không sai, cách đây không xa còn có một đám sơn phỉ đấy.

Ngô Tam Thủy thấy dáng vẻ hoảng sợ của mọi người thì cũng không tranh luận thêm, chỉ vứt lại một câu: “Ta chỉ biết rằng nếu còn không đi thì có lẽ những kẻ kia sẽ đuổi đến đây, lúc đó phải mất mạng ngay tức khắc. Còn trở về đường cũ thì có khi sẽ tìm được một con đường sống.”

Dứt lời, hắn lập tức dẫn người nhà đuổi theo Mục Tri Hứa.

Những người còn lại rơi vào trầm mặc, lát sau có người đầu tiên chạy theo Mục Tri Hứa, thế là mọi người cũng lục tục đuổi kịp.

Nếu không đi theo Mục Tri Hứa thì bọn họ có thể làm gì đây? Phía trước có lang phía sau có hổ, đi nơi nào cũng đều giống nhau, chẳng bằng đi theo nàng còn có chút cảm giác an toàn.

Mục Tri Hứa vẫn luôn nhắm đường nhỏ mà đi, nhưng khoảng một ngày sau đó trước mắt lại xuất hiện ngọn núi lớn nguy nga, không còn cách nào khác, nàng chỉ có thể từ bỏ đường nhỏ, đi ra đường lớn.

Nếu chỉ là một mình nàng thì không sao cả, nhưng nàng còn dẫn theo đệ đệ muội muội, núi lớn nguy nga kia chính là một mối nguy hiểm tiềm tàng, có khi còn gặp được mãnh thú gì đó, nàng không thể để đệ đệ muội muội mạo hiểm được.

Từ đường nhỏ vòng vèo khoảng nửa ngày mới có thể ra tới đường lớn.

Trên đường lớn có rất nhiều lưu dân, so với thời điểm trước bọn họ đi tới Tuyên Uy Phủ còn nhiều gấp mấy lần. Hơn nữa, đa số mọi người đều cố tình đi vòng vèo, chỉ còn có một số người tiếp tục đi tới Tuyên Uy Phủ mà thôi.

Mục Tri Hứa nhìn thoáng qua, trong lòng cũng có suy đoán riêng.

Xem ra Tuyên Uy quân đang cố ý hành hạ các lưu dân cho đến kiệt quệ, bọn chúng là muốn đuổi các lưu dân trở về.

Nhưng bọn chúng làm như vậy để làm gì? Nguyên nhân là gì đây? Mục Tri Hứa cau mày, trầm ngâm suy ngẫm.

“Ha ha ha, các huynh đệ, lại một đám nữa!” Vào thời điểm Mục Tri Hứa đang trầm tư, phía trước đột nhiên vang lên một giọng nói hung hăng.

Cảm giác được Hạ Hạ đang run lên, Mục Tri Hứa nắm tay tiểu muội thật chặt, sau đó ngước mắt nhìn qua.

Đây là sơn phỉ mà... nhưng nơi này lại không phải là địa giới của đám sơn phỉ.

“Nếu thức thời thì mau giao toàn bộ tay nải của các ngươi ra, bằng không đừng trách chúng ta không khách khí!”

Bốn mươi đại hán trai tráng, mỗi người đều cầm vũ khí.

Tuy là một đám ô hợp, nhưng cũng rất có khí thế, có thể hù dọa được người khác, đa số các lưu dân chạy nạn đều là những bá tánh mặt cắm xuống đất lưng hướng lên trời quanh năm, đối với sơn phỉ có hai chữ “sợ hãi”, nào dám phản kháng nửa phần. Chân của mọi người đã trở nên mềm nhũn từ khi nào.

“Trong tay nải không còn gì cả, lần trước mọi thứ đều bị cướp hết rồi.”

“Ông trời ơi, còn để cho con sống hay không đây!”

Theo bản năng, có người lập tức khóc lóc nỉ non.

“Câm miệng, ồn muốn chết, đừng nói lời vô nghĩa nữa, mau giao tay nải đây rồi cút đi, bằng không liền giết các ngươi.” Kẻ dẫn đầu đám sơn phỉ vẫn hung hăng không thôi, bày ra dáng vẻ hung thần ác sát.

Bọn chúng đã cướp của rất nhiều lưu dân rồi, không những nội tâm trở nên càn rỡ mà gan cũng to hơn.

“Thật sự không có đồ vật gì nữa…”

“Nói lời vô nghĩa với bọn chúng làm gì chứ, chúng ta đã bị cướp một lần rồi, bọn chúng chỉ có mấy chục người thôi, chúng ta có nhiều người như vậy mà còn phải sợ bọn chúng sao?” Một giọng nói tức giận vang lên.

Các lưu dân bị bắt đi vòng vèo một thời gian, trong lòng đã cảm thấy uất nghẹn muốn chết, nay có người dẫn đầu hô to, trong nháy mắt những người khác liền hưởng ứng.

“Đúng vậy, lão tử phải liều với bọn chúng một phen!”

“Con mẹ nó, đợt trước bọn chúng đã cướp hết lương thực của cả nhà lão tử rồi, bây giờ còn tiếp tục cướp bóc. Bọn chúng cướp được, chúng ta cũng có thể cướp!”

“Tính thêm ta nữa đi!”

“Quân khốn nạn, lão tử cũng không muốn làm, nhưng trước sau gì các ngươi cũng đều không chừa cho chúng ta một con đường sống, lần này lão tử còn không xông xáo một phen thì cũng có lỗi với bản thân quá!”

Đám sơn phỉ nhìn hốc mắt các lưu dân dần đỏ lên, ánh mắt ai nấy đều lóe lên tia tàn nhẫn thì cũng có chút ngoài ý muốn. Nhưng sau khi kinh ngạc qua đi thì liền cảm thấy phẫn nộ!

Một đám lưu dân chật vật, hèn mọn đang chạy nạn mà thôi, lẽ ra nên ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của bọn chúng!

Bọn chúng cướp bóc lâu ngày đã quen, tai nghe ngon ngọt thành thói, nào còn nhớ thuở xưa bản thân mình cũng từng là một lưu dân chất phác, thật thà.

“Hừ... nếu các ngươi đã muốn đi tìm chết vậy thì đừng trách chúng ta tàn nhẫn. Các huynh đệ đâu! Mau cướp bóc tất cả đồ vật và nữ nhân rồi mang hết về trại, đêm nay chúng ta sẽ thành thân, ha ha ha...”

Tiếng cười ghê tởm vang dội quanh quẩn trong vách núi cao, tất cả mọi người triệt để nổi giận.

“Mọi người hãy cùng nhau chiến đấu, giết bọn chúng rồi lấy lại tất cả đồ vật đã bị bọn chúng cướp về.”

Không biết là ai rống lên một câu như vậy, lập tức kích thích tất cả mọi người. Mục Tri Hứa lôi kéo đệ đệ muội muội qua một bên, nhìn mọi người đồng loạt vọt lên hệt như ong bị vỡ tổ.

“A tỷ…”

Mục Tri Hứa nhìn thấy vài tia nóng lòng muốn thử trong mắt hai đệ đệ, nàng cười cười: “Cầm chặt chủy thủ tỷ đã đưa cho hai đệ phòng thân, mau đi thôi.”

Trong loạn thế này, ai tàn nhẫn thì người đó sống sót!

Bạn đang đọc Nông Môn Trưởng Tỷ: Mãn Cấp Đại Lão Chạy Nạn Đi Làm Ruộng (Bản Dịch) của Tuế Hoa Triêu Triêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 2Flop
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 55

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.