Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mục đích xua đuổi lưu dân (1)

Phiên bản Dịch · 945 chữ

“Hai đệ đều rất tuyệt vời, rất lợi hại.” Hơn nữa còn rất nhanh nhạy, có thể bảo vệ tính mạng giữa trận loạn chiến ác liệt như thế.

“Đáng tiếc là đệ chỉ cướp được một cây rìu.” Mục Uyên có chút không cam lòng.

“Không sao cả, nhiều người như vậy mà đệ có thể cướp được một cây rìu đã là rất tốt rồi.” Lời này của Mục Tri Hứa là lời nói thật lòng.

“Có điều bây giờ không phải lúc để nói chuyện này đâu, mau tới đây để tỷ thoa thuốc cho.” Tuy rằng hai đệ đệ bảo vệ được tính mạng của mình, nhưng vẫn có hương tích trên người.

Chẳng qua đều là vết thương nhẹ, phần lưng của Mục Thân bị cắt qua một đường, còn cánh tay của Mục Uyên có một lỗ tròn đang rỉ máu. Hai người nghe lời tỷ tỷ, ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh nàng.

Mục Tri Hứa lấy thuốc bột trong lồng ngực ra thoa lên miệng vết thương của hai người bọn họ, sau đó lấy vải từ trong tay nải đựng quần áo ra băng bó lại thật kỹ, đưa túi nước qua cho hai huynh đệ uống một phen.

Túi nước này chứa linh tuyền trong không gian, khoảng thời gian vừa qua nàng đã đổi nước ăn uống của bốn tỷ đệ thành linh tuyền cả, cho nên thân thể của bọn họ mới có thể khôi phục nhanh đến như vậy, dù sao lúc trước bọn họ đã phải nhịn đói quá lâu.

“Mục cô nương à, cô nương có thể cho chúng ta một chút thuốc bột thoa lên vết thương được không?” Mục Tri Hứa uống một ngụm nước, ngẩng đầu nhìn người tới.

Là tức phục của Ngô Tam Thủy. Nàng ta thấy Mục Tri Hứa ngẩng đầu lên thì vội vàng mở lòng bàn tay, để lộ đồng tiền trong tay của mình cho nàng thấy.

Mục Tri Hứa gật đầu, cầm một bao đưa qua đi: “Xem miệng vết thương lớn hay nhỏ mà dùng thuốc, nếu vết thương không quá nghiêm trọng thì chỉ cần dùng một chút thuốc là được rồi.”

Ngưu thị vội vàng tiếp nhận, đem đồng tiền đặt lên tay của Mục Tri Hứa: “Ai, ta đã biết, cảm ơn Mục cô nương.”

Nàng ta vui vẻ nói, sau đó rời đi. Không lâu sau, tức phụ của Triệu Đại Hà cũng tới mua một bao thuốc bột.

Bọn họ không ở cùng một gian nhà với Mục Tri Hứa, nhưng cũng cách không xa lắm, ở ngay cách vách.

Vào thời điểm xảy ra xung đột kia, người của Ngô gia và Triệu gia đều rất là dũng mãnh, hai nhà này có nhiều nam đinh, do đó bọn họ cũng không sợ bị kẻ khác khi dễ.

Đã trải qua một hồi hỗn loạn như thế, nhà của hai người đều có không người nào bị thương vong, đây cũng là một loại bản lĩnh.

Còn những người ở cùng gian với Mục Tri Hứa, thấy có người đến tìm nàng để mua thuốc thì liền bày ra một sắc mặt lạ lẫm. Rõ ràng là một nha đầu gầy trơ xương miệng còn hôi sữa, có thể sở hữu được loại thuốc gì tốt chứ? Hay là nàng đang gạt người chăng?

Thời buổi này vì tồn tại, có chuyện gì mà không làm được.

Mục Tri Hứa thấy ánh mắt đánh giá của mọi người cũng không thèm quan tâm, đồng thời nhắc nhở đệ đệ muội muội không cần để ý.

Nàng ra dấu kêu hai đệ đệ ngồi vào trong gốc, bốn người xếp hàng ngồi một dọc, Mục Tri Hứa lấy túi nước đựng cháo ra, bốn tỷ đệ bắt đầu ăn chút gì đó lót dạ.

Nàng hạ giọng nói: “Hôm nay hai đệ đối chiến với người khác có biểu hiện không tồi, nếu như không có đủ thực lực thì nhất định phải dùng cái đầu, hai đệ hợp tác với nhau chiến đấu là một ý tưởng rất tốt. Có điều, vào thời điểm...”

Nàng bắt đầu giảng giải cho hai đệ đệ, nói mãi cũng gần như không đủ, nàng muốn trang bị thêm kiến thức cho hai huynh đệ Mục Thâm, dạy bọn họ kỹ càng nếu lần sau gặp phải tình huống tương tự nên hành động ra sao, đồng thời sửa lại mấy động tác chưa đúng của bọn họ.

Người bên cạnh chỉ nghe được loáng thoáng một ít, cho rằng tỷ đệ bọn họ tán gẫu chút chuyện vụn vặt gì đó, không hề để ý.

Khi sắc trời dần tối đi, mây đen áp đỉnh đầu, mưa lại mỗi lúc một lớn, liên tục nện xuống mặt đất tạo thành những vũng bùn nhỏ, cũng may là hiện tại có chỗ nương náu.

Mà cách bọn họ khoảng chừng ba mươi dặm, một tiểu tướng mang theo binh lính đang hạ trại trú mưa.

“Ôi là trời, cái thời tiết quái quỷ gì thế này, âm u bất định... toàn thân của lão tử có chỗ nào không dính nước mưa đâu.” Một nam nhân ghét bỏ nói, trên gương mặt của hắn có một vết sẹo từ đao khá dài.

“Sao chúng ta lại xui xẻo như vậy, nhận được một nhiệm vụ khổ cực nhường này.”

“Đúng đó lão đại, tên Lý Phong kia rõ ràng là đang chỉnh chúng ta mà.”

“Hừ, thù này lão tử nhớ kỹ, khi trở về nhất định phải trả thù, nếu không trả thù đời không nể.”

Bạn đang đọc Nông Môn Trưởng Tỷ: Mãn Cấp Đại Lão Chạy Nạn Đi Làm Ruộng (Bản Dịch) của Tuế Hoa Triêu Triêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 2Flop
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 47

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.