Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giết âm thầm thôi (1)

Phiên bản Dịch · 1020 chữ

“Nói nhiều với hắn làm gì, cứ thế mà lấy thôi, hắn còn dám chống trả lại chúng ta sao?”

Dứt câu, ba người lập tức xắn tay áo, dáng vẻ chẳng khác nào cường hào thổ phỉ, tiến lên phía trước. Thấy vậy, tiểu cô nương được Đỗ Hằng che chắn ở phía sau không ngừng run rẩy.

Mà mọi người đứng nghe một hồi, cũng hiểu được đại khái, mấy người này là thúc bá của đôi huynh muội kia. Tuy rằng có người thấy chướng mắt hành vi cướp cạn này, nhưng chung quy vẫn không có bất cứ ai đứng ra ngăn cản.

“A!” Vào lúc mọi người nghĩ rằng, lương thực của đôi huynh muội kia chắc chắn sẽ bị cướp đi thì một tiếng hét thảm vang lên.

Mục Tri Hứa nhìn khóe mắt tàn nhẫn của Đỗ Hằng, khóe miệng thoáng nở một nụ cười.

“Đồ khốn kiếp, mày dám chém lão tử sao? Mày... A!”

Đỗ Hằng dốc toàn sức lực, không thèm để ý đến bất cứ thứ gì mà vung đao trong tay chém loạn xạ về phía trước, mà đám thúc ba kia không nghĩ Đỗ Hằng sẽ hành động như vậy, dĩ nhiên đã bị chém trúng, hơn nữa không chỉ là một người, cả hai người đều bị thương, trong đó có một người bị chém trúng đùi, nom vết chém khá sâu.

Mục Tri Hứa hơi nhướng mày nhìn Đỗ Hằng bộc phát sức lực, cảm thấy Đỗ Hằng thật đúng là may mắn, chém lung tung loạn xạ như vậy cuối cùng lại chém trúng động mạch cổ, một nhát ăn ngay, người nọ lập tức ngã lăn ra đất.

“Cút đi! Còn dám bắt nạt huynh muội ta, ta sẽ cho các người xuống địa phủ báo danh!” Mặt mày thiếu niên tràn đầy vẻ hung ác, rống lên một câu. Có điều không ai thấy được, hai tay trong ống tay áo của hắn đang run rẩy không ngừng.

“Ngươi…”

“Nhị ca, ca mau đến xem xem đại ca, đại ca,…” Một nam nhân run rẩy lên tiếng, nuốt xuống một ngụm nước bọt nhưng vẫn cảm thấy cổ họng khô khốc khó tả. Tên nhị ca nghe vậy, trong lòng cũng cảm thấy bất an.

Hắn bèn dùng tay che lại vết thương, tàn nhẫn liếc nhìn Đỗ Hằng một cái rồi gượng dậy đi qua xem xét. Khi hắn nhìn thấy đại ca đã không còn chút hơi thở nào, sắc mặt lập tức tái đi.

Hắn quay phắt người nhìn Đỗ Hằng: “Ngươi điên rồi sao? Ngươi dám giết cả đại bá của ngươi sao? Hả?”

Đỗ Hằng cắn răng, đôi mắt không có chút cảm tình nào: “Nếu các ngươi còn dám giở thói cướp bóc, đây chính là kết cục của các ngươi đấy!”

Sắc mặt của hai nam nhân trở nên tái nhợt, vẻ hung hăng càn quấy bay biến mất tăm, trong ánh mắt có thêm vài phần kiêng kỵ Đỗ Hằng, trong lòng nảy sinh nỗi sợ hãi.

Con thỏ bị dồn tới đường cùng cũng biết cắn người, xem ra Đỗ Hằng đã không còn nhút nhát như xưa nữa. Dù cho bọn họ không nuốt trôi được cục tức này, nhưng hiện tại Đỗ Hằng đang có ưu thế hơn bọn họ.

Tương lai còn dài! Hai người liếc nhìn Đỗ Hằng bằng ánh mắt ngoan độc, quay sang kéo thi thể nam nhân kia rời đi.

“Ca ca… muội sợ lắm…” Tiểu cô nương núp sau lưng Đỗ Hằng thỏ thẻ, giọng nói run run.

“Đừng sợ, có ca ca ở đây!” Đỗ Hằng dùng cánh tay không dính nhiều máu xoa xoa đầu nhỏ của muội muội, sau đó ngước mắt nhìn một vòng, lại phát hiện tất cả mọi người đều né tránh ánh mắt của hắn, trong lòng mới thoáng thở ra một hơi.

Bấy giờ, tỷ đệ Mục Tri Hứa cũng thu hồi tầm mắt, nàng tiếp tục dắt đệ đệ muội muội đi về phía trước.

Đợi đến khi đoàn người dần yên ổn lại, Mục Thâm mới mở miệng: “A tỷ à, thiếu niên kia...”

“Đệ cảm thấy hắn quá tàn nhẫn vì đã giết người thân của mình ư?”

Mục Thâm lắc lắc đầu: “Không phải đâu, nếu hắn không tàn nhẫn thì hắn cũng sống không nổi, nhưng ý của đệ muốn nói, trước tiên hắn có thể dọa nạt một chút, sau đó lại âm thầm xử lý đám người tham lam đó.”

“Đúng vậy, tuy rằng mọi người xung quanh có chút sợ hắn, thế nhưng nhiều hơn vẫn là không đồng tình và trách móc.” Mục Uyên gật gù tiếp lời.

Đại Yến lấy hiếu trị thiên hạ, trưởng bối chính là trưởng bối, thiên hạ đều là cha mẹ*.

*Giải thích của tác giả: Đây là hai câu đi chung với nhau lấy nghĩa bóng để diễn đạt, ý muốn nói phải đề cao chữ hiếu và tuyệt đối tôn trọng trưởng bối, chứ không phải dùng theo nghĩa đen người trong thiên hạ đều là cha mẹ.

Phận làm con cháu trong nhà thì bất kể có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, vẫn phải lấy trưởng bối làm trọng, ra tay với trưởng bối chính là bất hiếu, huống chi Đỗ Hằng còn thẳng tay giết người.

Nếu hiện tại không phải thời thế loạn lạc chạy nạn khắp chốn không chỗ dung thân đói rách nghèo khổ, hành động của Đỗ Hằng nhất định sẽ bị lên án dữ dội, phải gánh chịu hậu quả rất là nặng nề.

Mà điều khiến Mục Tri Hứa kinh ngạc nhất, chính là suy nghĩ của hai đệ đệ. Ý nói, nếu đổi lại là huynh đệ bọn họ thì bọn họ vẫn đủ nhẫn tâm để giết người, nhưng bọn họ sẽ không ra tay một cách công khai, mà là âm thầm xử lý những kẻ tham lam ấy.

Thật là… trong nhất thời Mục Tri Hứa cũng không biết nên nói gì với hai đệ đệ.

Bạn đang đọc Nông Môn Trưởng Tỷ: Mãn Cấp Đại Lão Chạy Nạn Đi Làm Ruộng (Bản Dịch) của Tuế Hoa Triêu Triêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 2Flop
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 52

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.