Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giết âm thầm thôi (2)

Phiên bản Dịch · 1234 chữ

“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thực ra đệ cảm thấy thiếu niên kia rất thông minh. Hắn giết một người, sau đó không ngừng dọa nạt hai người còn lại, đồng thời lợi dụng tình hình cảnh báo các lưu dân xung quanh.” Mục Uyên xoa cằm nói.

“Cái này à... a tỷ nói cái này là giết gà dọa khỉ đấy!” Mục Thâm bổ sung một câu.

Không biết Mục Tri Hạ có hiểu cái gì hay không, nhưng nàng cũng có dáng vẻ hưng phấn, ánh mắt sáng lấp la lấp lánh.

“Haiz, không sai... mèo mù vớ phải chuột chết.” Mục Tri Hứa khe khẽ thở dài một hơi.

Có thể thấy được, Đỗ Hằng không hề cố ý giết người, nhưng cuối cùng xảy ra tình cảnh như vậy, quả thật là cũng không tồi.

Còn có tâm tư mà quan tâm thanh danh gì gì đó sao? Nếu ngay cả mạng cũng không giữ được thì thanh danh có là cái gì chứ, nếu đổi lại là nàng, nàng cũng sẽ ra tay không chút do dự.

“À đúng rồi A Thâm này, hình như dọc đường chạy nạn không hề nhìn thấy đại bá của chúng ta đúng không?” Vì chứng kiến câu chuyện vừa nãy của hai huynh muội kia, Mục Tri Hứa đột nhiên nhớ tới những người khác trong Mục gia.

Nàng nhớ rất rõ, khi ấy nhóm lớn người chạy nạn cùng thôn với nhau đã tách ra, rồi mãi cho đến bây giờ tỷ đệ nàng cũng không gặp lại những người khác trong Mục gia, ngay cả người quen trong thôn cũng không thấy đâu.

“A tỷ, mấy người bọn họ... có phải là đã dành ít dữ nhiều rồi hay không?” khóe miệng Mục Thâm khẽ mấp máy, không dám nói lớn, dường như lo sợ chuyện ấy sẽ trở thành sự thật.

Dựa vào tình hình này, khả năng đó thật sự rất cao, nhưng hắn lại không dám tin. Hạn hán đã qua nhưng loạn thế kéo dài không dứt, tình cảnh của bá tánh thật sự quá khó khăn.

“Thôi được rồi, đệ cũng đừng nghĩ nhiều nữa, suy đoán cũng chỉ là suy đoán thôi. Chỉ cần một ngày chúng ta chưa có tin tức gì của bọn họ thì vẫn không thể kết luận được bất cứ điều gì. Đợi đến khi chúng ta an ổn một chút, lúc đó có thể nghĩ cách để đi tìm bọn họ đấy.” Mục Tri Hứa lặng lẽ thở dài.

Nói thật là nhớ tới họ hàng thân thiết, trong lòng Mục Tri Hứa cũng rất mong mỏi và lo lắng.

Mục gia là một gia đình lớn, thế nhưng gia gia, nãi nãi của Mục Tri Hứa đều là những người có tư tưởng rất tiến bộ, suy nghĩ lẫn hành động của bọn họ đều không giống với những người già khác ở trong thôn.

Nói ra thì bọn họ sinh được bốn người con, trong đó có hai nữ nhi. Chỉ cần nhi tử nào có gia đình riêng của mình, hai vợ chồng già lập tức chia nhà cho con cái. Ở trong thôn, chuyện đó vô cùng hiếm thấy.

Phụ thân của Mục Tri Hứa đứng hàng thứ hai, là nhị đệ trong nhà, nhưng lại là người thứ tư thành thân, cho nên trong nhà Mục Tri Hứa cũng đứng hàng thứ tư; gia đình đại bá của nàng có hai đứa nhỏ lớn hơn nàng, còn gia đình tam thúc thì có một đứa nhỏ, dĩ nhiên là cũng lớn hơn nàng luôn.

Trước khi chạy nạn, Mục gia còn một nữ nhi nhỏ nhất vẫn chưa thành thân.

Bấy giờ, bốn tỷ đệ Mục Tri Hứa nhớ tới người thân họ hàng nên trong lòng đều không thấy dễ chịu, tuy rằng Mục gia chia nhà từ sớm nhưng chung quy vẫn là ở gần nhau, quanh quẩn ngày ngày. Dẫu cho ai nấy đều có tính toán riêng, nhưng thực ra đều không buông lơi người trong nhà, vẫn cố gắng đùm bọc lẫn nhau, xem như khá là đoàn kết.

Trong lòng Mục Tri Hứa thầm hạ quyết tâm, nếu như nàng có cơ hội thì nhất định sẽ nghĩ cách tìm kiếm những người khác trong Mục gia.

Hoàng hôn dần buông xuống, bốn tỷ đệ Mục Tri Hứa cũng đã nguôi ngoai, phải lo nghĩ cho hiện tại mới là điều quan trọng nhất, hiện tại còn lo không xong thì nói chi xa xôi đến chuyện tương lai chứ!

Vừa hay đi tới nơi này khá trống trải, nàng kêu đệ đệ muội muội tạm thời dừng lại: “Đêm nay chúng ta sẽ nghỉ ngơi ở chỗ này, sáng sớm ngày mai lại đi tiếp.”

Đệ đệ muội muội đều nghe lời nàng răm rắp, không hề hỏi thêm mà dừng lại. Hai nhà Ngô, Triệu vẫn luôn giữ một khoảng cách không xa không gần đi theo Mục Tri Hứa, thấy vậy bọn họ cũng dừng lại nơi này nghỉ ngơi.

Còn những người khác ngửa đầu nhìn sắc trời, cũng đành tốp năm tốp ba dừng lại.

“A Thâm và A Uyên lại đây, tỷ thay thuốc cho hai đệ.” Mục Tri Hứa nhìn hai đệ đệ nói.

“A tỷ à, đệ cảm thấy không còn đau nữa đâu, chúng ta đừng lãng phí thuốc.” Mục Thâm mím môi, nhẹ giọng nói. Hơn nữa trong hoàn cảnh loạn lạc này, hắn sợ rằng một thời gian nữa sẽ không còn đủ thuốc để dùng.

“Đệ cũng không thay thuốc.”

Mục Tri Hứa dở khóc dở cười: “Hai đệ đang nói nhảm cái gì vậy? Mau lại đây cho tỷ, nếu hết thuốc thì tỷ sẽ bào chế thêm, có làm sao đâu.”

Hai người liếc mắt nhìn nhau, nhớ tới bản lĩnh của Mục Tri Hứa thì cũng yên lặng đi qua, ngồi trước mặt nàng.

Sau khi thay thuốc xong xuôi, Mục Tri Hứa không cho bọn họ cử động, nàng tự đi nhặt củi khô và hái một ít nấm mới về để nấu cháo.

Mọi người đều ở trong sân chuẩn bị bữa ăn, cũng không có nhiều người chú ý tới tỷ đệ Mục Tri Hứa. Nhưng thật sự là không phải người nào cũng có thể nấu cháo, đa số mọi người chỉ ăn rau dại nướng hoặc nấm nướng cho đỡ đói, cho nên khi thấy ấm sành của Mục Tri Hứa sôi sùng sục sùng sục, một hương thơm dân dã không ngừng lan tỏa tứ phía thì cái bụng đói của mọi người lập tức reo vang, tầm mắt cũng không tự giác mà nhìn chằm chằm vào tỷ đệ bọn họ.

Chủ yếu là ấm sành đầy cháo đang tỏa hương ngào ngạt kia quá gây chú ý, tâm trí của mọi người dường như cũng bị tiếng sôi ùng ục ùng ục đó câu đi mất.

Mục Tri Hứa hoàn toàn không coi ai ra gì, nàng bình thản lấy chén gỗ đã rửa sạch ra, lần lượt múc cho ba đệ đệ muội muội mỗi người một chén cháo nấm, bản thân nàng cũng bưng một chén cháo lên bắt đầu ăn uống ngon lành.

---

Bông muốn nhiều chuyện một xíu là nam chính sắp xuất hiện rồi đấy ạ :>

Bạn đang đọc Nông Môn Trưởng Tỷ: Mãn Cấp Đại Lão Chạy Nạn Đi Làm Ruộng (Bản Dịch) của Tuế Hoa Triêu Triêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 2Flop
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 53

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.