Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiếu nữ ác liệt và thiếu niên thâm trầm (1)

Phiên bản Dịch · 1161 chữ

“Hưu!” Tiếng xé gió đột ngột vang lên, một chiếc rìu không biết từ đâu bay ra, cắm phập xuống mặt đất, vừa hay lại nằm sát bên chân của một nam nhân.

Mọi người không khỏi đưa mắt nhìn, còn Mục Tri Hứa thì ngẩng đầu nhìn nam nhân đó: “Các ngươi đang làm gì vậy? Đến gần chỗ của chúng tôi làm chi đấy?”

Phía sau nam nhân còn có hai kẻ khác nữa, mặt mày ai nấy đều sượng trân. Bọn họ nhìn chằm chằm vào chiếc rìu đang cắm trên mặt đất, chỉ cần lệch một chút xíu thôi thì chiếc rìu đã cắm thẳng lên bàn chân rồi.

“Bọn tôi... bọn tôi... bọn tôi đang đi hái rau dại thôi, vô tình không nhìn đường nên đi hơi gần chớ không có ý gì đâu.”

Mục Tri Hứa cười cười, chân mày khẽ nhướng lên: “Ồ, thì ra là thế à? Nói ra cũng thật ngại quá, chiếc rìu kia là do ta bị trượt tay đấy, mọi người đừng để ý nha.” Bấy giờ, nàng quay sang nháy mắt với Mục Thâm: “A Thâm à, đệ đi lấy rìu về đây giúp tỷ với.”

Ngại quá? Bị trượt tay? Đừng để ý? Mọi người nghe vậy đều mở to mắt nhìn nàng, thần sắc muốn tỏ ý “bộ đang lừa trẻ con hay sao” thế nhưng ai nấy đều im lặng không nói một lời.

Mục Thâm ngồi dậy đi qua lấy rìu về, vì Mục Tri Hứa đã sớm dự tính sẵn nên khi ném chiếc rìu, nàng không dùng lực quá mạnh, vừa hay để Mục Thâm có thể rút lên được.

Mục Thâm cầm chặt chiếc rìu bén ngót toát ra ánh sáng sắc lạnh ở trong tay, quay đầu nhìn ba nam nhân kia một cái rồi mới xoay người trở về, tiếp tục cầm chén cháo nấm lên ăn.

Mục Tri Hứa nở một nụ cười nhạt nhẽo nhìn ba nam nhân kia: “Ồ, không phải các ngươi đang đi hái rau dại à? Sao còn chưa đi nữa?”

“À à à, đi chứ đi chứ, bây giờ đi liền đây.” Ba nam nhân sượng sùng cất bước, trong ánh mắt còn ẩn chứa đôi phần luyến tiếc.

Mục Tri Hứa hừ một tiếng, không hề khách khí mà cười nhạo: “Thật là... đã không có bản lĩnh còn bày đặt bắt chước người ta đi cướp cạn cơ đấy!”

Bấy giờ, mọi người xung quanh cũng xem kịch vui đủ rồi, ai nấy đều tự bận việc của mình. Dù sao thì mọi người đã đi cả một ngày dài, hiện tại đúng là vô cùng mệt mỏi.

Ở chỗ này vừa có rau dại lại vừa có nước, tính ra cũng không đến nỗi thiếu thốn, bất kể là ăn cái gì cũng được, chỉ cần là thứ có thể tiêu hóa để bụng không bị rỗng tuếch là rất tốt rồi.

Vì đã mệt mỏi cả một ngày dài, nên khi màn đêm buông xuống thì mọi người đều chìm vào giấc ngủ rất nhanh.

Bấy giờ, nhiệt độ có chút lạnh lẽo, từng cơn gió nhè nhẹ thổi qua như muốn mơn man, xoa dịu đi sự mệt mỏi của mọi người. Ánh trăng trên bầu trời cao vời vợi sáng chói, vô số ngôi sao sáng phân chia với nhau nằm rải rác trên dải lụa màu đen huyền bí, tất thảy tạo nên một thứ ánh sáng dịu nhẹ soi rọi khắp núi rừng bao la.

Sau khi Mục Tri Hứa rải thuốc bột một vòng, mới an tâm nhắm hai mắt lại.

Vào lúc này, cách nơi đây khoảng chừng mười dặm có mười mấy hắc y nhân đang không ngừng đuổi theo một người, dáng vẻ vô cùng gấp gáp, không chết không thôi.

Cả hắc y nhân lẫn người đang bị truy sát đều có thân thủ thuộc loại nhất đẳng, tuy rằng là một trận truy sát máu me bay đầy trời nhưng hai bên không gây ra bao nhiêu động tĩnh. Thoạt nhìn vô cùng căng thẳng và khốc liệt!

Mà bấy giờ, vốn dĩ thiếu niên mặc áo gấm đang phi như bay lại lảo đảo một chút, cứ thế té thẳng từ trên cây xuống đất.

“Trời cao cũng giúp ta. Hắn trúng độc rồi! Mau giết hắn đi!”

Mười mấy hắc y nhân không hề chần chừ, lập tức nhào lên phía trước quyết tâm muốn dồn đối phương vào cửa tử, nhìn thoáng qua cũng chỉ thấy được chút tàn ảnh, tốc độ nhanh đến kinh ngạc.

Ánh mắt của thiếu niên bị trúng độc lạnh lẽo đến thấu xương, sự cường ngạnh hoàn toàn bộc lộ ra bên ngoài, dĩ nhiên là hắn sẽ không nhắm mắt chịu trói. Chỉ trong nháy mắt, sát khí lan tràn tứ phía, đáy mắt của hắn nổi lên sự tàn nhẫn như sấm chớp cuồng phong.

Kinh Hồng xuất thế nhân gian chuyển, địa ngục trần gian cũng thế là!

“Sao? Kinh Hồng kiếm ư? Ngươi là người của Tiêu Dao Sơn Trang...” Hắc y nhân còn chưa nói hết câu thì dưới ánh trăng tròn vành vạnh, ánh sáng sắc bén của trường kiếm nhẹ quét qua, đầu của hắc y nhân lập tức lìa khỏi cổ, lăn lông lốc dưới mặt đất.

Từng người từng người một dần ngã xuống, thiếu niên không hề do dự dù chỉ là một chút, kết liễu xong người này lập tức chuyển hướng kiếm đến người kia, dáng vẻ có chút dọa người, hệt như Tu La dưới địa ngục.

Núi rừng xanh thẳm trùng trùng điệp điệp, trăng thanh gió thoảng máu đỏ rơi đầy!

Vì bị trúng độc nên thân thể của thiếu niên dần dần bị ảnh hưởng, hắn híp mắt nhìn năm người còn lại, máu đỏ vương vãi trên mặt hắn như đang tô điểm thêm cho sự điên cuồng lúc này, hắn lập tức giương kiếm vọt lên chém giết lần nữa.

Nhưng sức người có hạn, sắc mặt của thiếu niên dần trở nên không ổn. Bấy giờ, hắn không do dự lấy ra át chủ bài của mình. Theo đường kiếm của hắn, thuốc bột mang kịch độc bao vây tất cả mọi người lại, trong đó bao gồm cả bản thân hắn.

“Phụt!”

Ít lâu sau, kiếm của thiếu niên đã xuyên qua lồng ngực của hắc y nhân cuối cùng. Mặc dù hắc y nhân che mặt, thế nhưng có thể nhìn thấy đôi mắt của hắn đang rất đỗi khiếp sợ, rõ ràng là hắc y nhân không thể tưởng tượng được thiếu niên lại điên cuồng đến mức độ này, dám hạ độc với chính bản thân.

Mà dường như thiếu niên không hề nhìn thấy quang cảnh ấy, hắn bình tĩnh thu kiếm lại, bước chân lảo đảo rời khỏi hiện trường đầy máu me.

Bạn đang đọc Nông Môn Trưởng Tỷ: Mãn Cấp Đại Lão Chạy Nạn Đi Làm Ruộng (Bản Dịch) của Tuế Hoa Triêu Triêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 2Flop
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 37

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.