Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vị hôn phu (1)

Phiên bản Dịch · 1227 chữ

Cứ thế, một người nửa quỳ và một người đứng giằng co một hồi, đoản kiếm của Mục Tri Hứa chưa từng xê dịch, vẫn luôn đặt ở giữa chân mày của thiếu niên,

Ánh trăng ngày càng lên cao, mặt trăng mát lạnh soi rọi xuống một mảnh dương gian, rồi như không có chủ đích mà dừng trên bóng dáng của đôi nam nữ kỳ lạ này, bóng cây xung quanh loang lổ tạo thành một bức tranh tĩnh lặng.

Mục Tri Hứa nhướng mày nhìn thiếu niên: “Ngươi chọn mau đi, bằng không sẽ không có cơ hội nữa đâu!”

Mí mắt của thiếu niên giật giật, vì độc đang phát tác mà có chút đau đớn. Thiếu nữ này lại muốn hắn chọn cái gì chứ? Dẫu cho có nói đến hôn nhân đại sự đi chăng nữa thì một nam nhân đầu đội trời, chân đạp đất như hắn sẽ đi cưới chứ không bao giờ chịu gả đi.

“Ta lựa chọn cái thứ hai.”

“Chọn sai rồi, mau chọn lại đi!” Mũi kiếm của Mục Tri Hứa lại tiến gần thêm một phân.

Cố Lẫm: “…” Trời ạ! Nếu đã vậy thì tại sao lại đưa ra cho hắn hai sự lựa chọn để làm gì?

Thời gian dần trôi qua, Cố Lẫm hoàn toàn cảm nhận được sự lạnh lẽo thấu xương, hắn biết là do độc trong người đang hoành hành ngày một dữ dội hơn. Cố Lẫm mím môi, dường như hạ quyết tâm thật lớn mà nhìn Mục Tri Hứa: “Ta chọn cái thứ nhất!”

Lúc này đây, Cố Lẫm thấy rất là rõ ràng, ngay tại khoảnh khắc mà hắn thay đổi sự lựa chọn của mình, trong ánh mắt của thiếu nữ xuất hiện một sự mềm mại đến khó tả, dường như có một dải ngân hà uốn lượn đang chảy ngang qua, vừa lộng lẫy lại vừa bắt mắt.

“Phốc!” Có điều Cố Lẫm không kịp nhìn lâu thì hắn lại tiếp tục phun ra một ngụm máu to.

Bấy giờ, Mục Tri Hứa cất thanh kiếm đi, ngân châm lập tức xuất hiện trong tay nàng: “Ngươi đừng có nhúc nhích, chẳng may ta châm sai chỗ làm ngươi chết thì lấy ai gả cho ta bây giờ?”

Cả người Cố Lẫm cứng đờ: “Ta... vốn dĩ ta cũng có động đậy được đâu.”

“Ôi, ngại quá, ta quên mất tiêu luôn, hồi nãy ta mới hạ độc ngươi xong mà, sao ngươi cử động được.”

Cố Lẫm: “…” Đột nhiên hắn cảm thấy bản thân nên chết đi sẽ tốt hơn.

Một lát sau, cuối cùng Cố Lẫm không chống đỡ được nữa, cứ thế chúi đầu xuống đất. Trước khi hôn mê hắn đột nhiên suy nghĩ đến một chuyện khá là vớ vẩn, uổng công cho hắn lựa chọn cái thứ nhất, xem đi, bây giờ hắn cũng chết rồi, do đó hắn vẫn phải lựa chọn cái thứ hai!

Mục Tri Hứa nhìn thiếu niên rơi vào hôn mê, trong mắt đều là ý cười, có điều động tác chậm cứu của nàng vẫn không hề dừng lại, thật cẩn thận mà hạ từng châm từng châm. Đầu tiên là phải bảo vệ tâm mạch của thiếu niên, sau đó nàng mới bắt mạch cho hắn.

Mà sau khi bắt mạch cho thiếu niên xong, nàng cau mày thật sâu, trong người của thiếu niên không khác gì một bãi chiến trường, gần như là nát bét cả rồi. Ngoại trừ ngoại thương và nội thương thì còn có ba loại độc tố khác nhau.

Trong ba loại độc đó thì có một loại là nàng đã hạ lúc nãy, còn một loại khác chính là loại đã tỏa ra mùi hương hấp dẫn nàng tới đây. So với loại độc trên người Tô Thanh Y là một chín một mười, không phân cao thấp.

Còn một loại cuối cùng kia, ấy cũng là một loại độc khá là hiếm thấy, có điều may mắn làm sao, loại độc mà nàng đã hạ lên người thiếu niên lúc nãy vừa hay có tác dụng ngăn cản hai loại độc kia dung hợp lại với nhau và biến thành một loại độc khó nhằn nào đó.

Mục Tri Hứa thấy lồng ngực của thiếu niên hơi phập phồng, xem ra là ngay cả trong hôn mê hắn cũng rất khó chịu. Nàng nheo mắt đánh giá thiếu niên thật kỹ, hai mắt hắn nhắm nghiền nên làm giảm đi vài phần nghiêm nghị và thâm trầm. Hắn đã vấn tóc rồi, hẳn là khoảng mười lăm mười sáu tuổi gì đó, mặt mày đoan chính anh tuấn, ẩn ẩn sự cuồng ngạo ở bên trong. Nếu phải dùng một từ để hình dung thiếu niên này, ngoại trừ ba chữ “đáng kinh ngạc” thì Mục Tri Hứa cảm thấy không còn từ nào phù hợp hơn.

Mục Tri Hứa dời ánh mắt xuống bên dưới, quần áo màu trắng bằng gấm của hắn đã bị rách nát đến đáng thương. Mục Tri Hứa khẽ vuốt cằm, ngẫm nghĩ một hồi, từ trong không gian lấy ra một bộ quần áo ngắn đậm màu, cũng may là nàng có chuẩn bị từ trước.

Ánh trăng dần lui bước, ánh nắng ban mai từ từ ló rạng, một đêm đầy sóng gió cũng qua đi, cảnh tượng bình an ngày nắng sớm khiến con người ta an tâm một cách kỳ lạ, tựa như một liều thuốc an thần.

Mục Thâm xoa xoa đôi mắt già mình, ngay khi hắn bần thần tỉnh ngủ, chuẩn bị đứng lên đi múc nước thì phát hiện ra bên cạnh mình có sự xuất hiện của một người xa lạ nào đó.

“Ủa! Ngươi là ai mà nằm đây?” Mục Uyên cũng đã thức dậy, lập tức nhảy dựng lên hỏi.

Tuy nhiên thì thiếu niên trước mặt vẫn nhắm nghiền hai mắt như cũ, không hề có chút dấu hiệu sẽ tỉnh lại để trả lời bọn họ. Mục Tri Hứa mở to mắt, ngáp to một cái: “Đây là Nhị lang Cố gia, là người có hôn ước với tỷ; tỷ đã gặp được lúc trời còn chưa sáng.”

Mục Thâm và Mục Uyên há miệng thở dốc mà nhìn nhau, chân mày cau lại thật chặt dường như có thể kẹp chết cả một con ruồi. Bọn họ biết rất rõ, căn bản là a tỷ không hề có vị hôn thu nào hết. Nhưng giờ đây a tỷ nói như vậy, chẳng lẽ bọn họ lại lên tiếng phản bác nàng ư?

Sở dĩ Mục Tri Hứa nói thiếu niên là Lang quân Cố gia là bởi vì nàng thấy được trên mặt của mảnh ngọc bội ở bên hông có khắc một chữ Cố rất to. Nếu nàng đoán không sai thì hắn nhất định mang họ Cố.

Ngay tại thời điểm tỷ đệ nàng nói chuyện với nhau, Cố Lẫm từ từ mở mắt. Cảm nhận được ánh nắng chan hòa buổi sớm mai, rồi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của thiếu nữ ngăm đen kia, trong lòng Cố Lẫm hiểu rõ mình thật sự không có chết.

Tốt thật đó, tương lai hắn phải gả đi rồi, trong lòng Cố Lẫm thầm cảm thấy ảo não.

Bạn đang đọc Nông Môn Trưởng Tỷ: Mãn Cấp Đại Lão Chạy Nạn Đi Làm Ruộng (Bản Dịch) của Tuế Hoa Triêu Triêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 2Flop
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.