Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bắt được cá (1)

Phiên bản Dịch · 1129 chữ

Từ ngã ba đường tới chỗ này vẫn có lưu dân, thế nhưng số lượng giảm đi rõ rệt, không còn đông đúc như lúc trên đường lớn nữa, có điều thi thể lại nhiều hơn gấp bội.

Thi thể càng nhiều thì nguy cơ nguồn nước bị ô nhiễm càng cao, muốn tìm ra nguồn nước để uống càng thêm khó khăn.

Hơn nữa tình cảnh lúc này đã trở nên quá đỗi khó khăn, do đó lưu dân sẽ càng trở nên đáng sợ, e rằng sẽ giống với thời điểm hung hiểm khi trước, vì vậy bọn họ càng phải cẩn thận hơn nữa.

Từ trưa đến giờ bọn họ đã di chuyển không ngơi nghỉ, hơn nữa còn di chuyển với tốc độ rất nhanh, do đó hiện tại ai nấy đều vô cùng mệt mỏi. Mấy người Mục Tri Hòa đã sớm dựa vào nhau thiếp đi, Mục Tri Hứa nghe tiếng hít thở đều đều ở bên tai thì mí mắt cũng dần trở nên nặng trĩu.

Nàng dựa vào người Cố Lẫm, nhìn hắn một cái thật sâu rồi nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.

Trong đêm đen, ánh mắt Cố Lẫm lập lòe tỏa sáng, hệt như những tinh tú trên bầu trời cao, lóa mắt lộng lẫy. Hắn lẳng lặng ngồi bất động, cho đến khi nghe thấy tiếng thở đều đều của người bên cạnh.

Hắn khẽ khàng xoay đầu nhìn hình dáng mông lung của Mục Tri Hứa trong bóng đêm, thần sắc bí hiểm khó lường, đáy mắt tĩnh lặng không có chút biểu cảm nào.

Ngày hôm sau, khi mặt trời xuất hiện cùng với một ánh màu đỏ tím nơi chân trời, báo hiện bình minh đã đến thì Mục Tri Hứa mở mắt thức dậy.

Nàng lập tức liếc mắt sang bên cạnh, khi thấy thiếu niên vẫn còn ở đây thì khóe miệng nàng ngập tràn ý cười, ngay cả ánh mắt cũng trở nên dịu dàng, mừng rỡ.

“Cười cái gì mà cười?” Cố Lẫm lập tức cảm nhận được ánh mắt của nàng, hắn quay đầu lại trợn mắt, giọng điệu có chút tức giận.

Mục Tri Hứa cười mơn, thủng thẳng đáp lời: “Ta biết ý tứ của ngươi mà.”

“Ngươi suy nghĩ nhiều rồi.” Cố Lẫm có chút giật mình, nhẹ giọng nói.

“Ta biết mà, nhưng ta không quan tâm là vì lý do gì hết, miễn ý tứ của ngươi không có trái ngược với mong muốn của ta là được rồi.”

“Không trái ngược với mong muốn của ta là được rồi!” Câu nói này khiến Cố Lẫm giật mình, hắn chớp chớp mắt mấy lần mà ngẫm nghĩ.

Sau đó hắn nhìn Mục Tri Hứa một cái, thấy thần sắc sáng láng của nàng thì cũng không nói gì thêm, hai người không tiếp tục cãi cọ nữa, bỗng hắn có cảm giác như mình đang giấu đầu lòi đuôi.

Bấy giờ, mấy người Mục Tri Hòa cũng thức dậy, thấy bầu không khí ngượng nghịu giữa Mục Tri Hứa và Cố Lẫm mà không hiểu mô tê gì cả, ai nấy đều cảm thấy hơi tò mò.

Dĩ nhiên là Mục Tri Hứa không muốn giải thích cho bọn họ. Hiện tại tâm tình của nàng rất là tốt, bởi tối qua chính là thời cơ chín muồi để Cố Lẫm có thể rời đi, thế nhưng hắn lại không làm như vậy.

Có lẽ là do trong người hắn vẫn còn độc tố, cũng có lẽ là vì một nguyên nhân gì đó khác. Thế nhưng nếu như vậy thì sao chứ? Mục Tri Hứa hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì cả.

Ở trên đời này, chẳng phải là cần có lợi ích thì con người ta mới có thể cam tâm tình nguyện hay sao? Trong mắt của Mục Tri Hứa hiện lên một tia ý vị sâu xa.

Cố Lẫm thở dài một hơi, không tiếp tục để ý tới cảm xúc của Mục Tri Hứa đang biến hóa quanh co, hắn xoay người đi vào trong núi, nói là muốn đi xem thử coi có cái gì ăn được hay không.

Mục Tri Hứa cũng không ngăn cản hắn, bởi nàng đã xác định hiện tại Cố Lẫm sẽ không rời đi.

Một tay Mục Tri Hòa cầm ấm sành, còn một tay vuốt ngực không ngừng, miệng liên tục nôn khan. Nàng ta đi qua con sông nhỏ bên kia coi thử một chút, ai dè đâu trên mặt nước là vô số thi thể đang trôi nổi, tình trạng hôi thối đến nát bét .

“Thôi được rồi, tỷ đưa ấm sành cho muộn đi, để muội đi vào trong núi coi thử có nguồn nước nào sạch sẽ hay không.” Mục Tri Hứa lấy ấm sành trong tay Mục Tri Hòa, gom hết mấy túi nước trống trơn lại một chỗ.

“Để tỷ đi cho.”

“Không cần đâu, để muội đi là được rồi, mọi người ở đây nghỉ ngơi một lát đi.” Mục Tri Hứa khoát khoát tay, nhanh chóng cất bước đi xa.

Mục Tri Hòa thấy vậy cũng chỉ có thể nghe theo lời của Mục Tri Hứa. Bọn họ ngồi chờ không bao lâu thì Mục Tri Hứa và Cố Lẫm một trước một sau quay về.

Trong tay Cố Lẫm đang cầm một con gà rừng. Còn trên tay Mục Tri Hứa thì phong phú hơn rất nhiều, ngoại trừ ấm sành và mấy túi nước đầy ắp thì còn có một ít rau dại.

Thực ra thì quanh đây làm gì còn rau dại, bốn phương trơ trụi tiêu điều. Rau dại trong tay Mục Tri Hứa là hái trong không gian mà có. Còn Cố Lẫm lại có vài phần may mắn, hắn đi không xa đã gặp được một con gà rừng hiếm hoi.

“Chúng ta nướng con gà này đi.” Cố Lẫm nói.

Mục Tri Hứa đưa ấm sành và rau dại cho Mục Tri Hòa: “Để muội xử lý con gà rừng này, hôm nay chúng ta không nấu cháo mà nấu canh, nấu canh gà rừng.”

Nếu như nấu canh gà thì mỗi người có thể uống nhiều hơn một chút. Cố Lẫm nghe vậy thì gật đầu, không nói gì thêm.

“Để ta đi với ngươi.” Cố Lẫm ngẫm nghĩ rồi nói với Mục Tri Hứa, hắn sợ Mục Tri Hứa đi một mình vào rừng sẽ không an toàn.

“Không có chuyện gì đâu, ngươi cứ nghỉ ngơi đi, ta đi một mình là được rồi, nguồn nước cách đây không xa lắm.”

Cố Lẫm nghe vậy cũng không tiếp tục miễn cưỡng, hắn dừng bước, không có đi theo nàng.

Bạn đang đọc Nông Môn Trưởng Tỷ: Mãn Cấp Đại Lão Chạy Nạn Đi Làm Ruộng (Bản Dịch) của Tuế Hoa Triêu Triêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 2Flop
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 57

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.