Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thủ đoạn lôi đình

Phiên bản Dịch · 2069 chữ

Trong mắt của Hạ Hạ ngập tràn ánh lệ, thế nhưng ngay cả một giọt cũng không rơi ra, Mục Tri Hứa ngồi xuống, cầm dao bổ củi đặt ở bên cạnh mình.

Nàng vươn tay sờ sờ đầu Hạ Hạ một cái, bấy giờ phát hiện rằng bàn tay của mình run rẩy đến lợi hại, căn bản là không có chút sức lực nào cả.

Nếu lúc này lại có người nào bén mảng đến, nàng thật sự không chắc bản thân có thể bảo vệ đệ đệ muội muội.

“A tỷ, ngươi mau nghỉ ngơi một chút đi!” Hốc mắt của Mục Thâm và Mục Uyên đều ửng đỏ, trong lòng bọn họ vô cùng sợ hãi.

Mục Tri Hứa cũng không cậy mạnh, nàng gật gật đầu dựa vào tảng đá, nhanh chóng nhắm mắt lại.

Có một màn máu tanh vừa rồi, hẳn là những người xung quanh cũng không dám tiến lên nữa.

Nàng lợi dụng đêm tối, không có ai chú ý mà vào không gian, hung hăng uống mấy ngụm nước suối thật to, sau lại ăn hai miếng bánh bích quy nén, lúc này nàng mới nặng nề rơi vào giấc ngủ.

Mà giấc ngủ này của nàng, chính là vừa ngủ một cái đã ngủ đến hừng đông mới tỉnh lại!

Nàng mở to mắt quan sát xung quanh, đống lửa trước mắt đã bị dập tắt, ba đệ đệ muội muội vây quanh bên cạnh nàng, còn bốn người đêm qua bị nàng giết thì đang nằm ở trong vũng máu, đôi mắt ai nấy đều trừng to, trông rất đỗi đáng sợ.

Người ở xung quanh cũng không dám tới gần.

May may, điều này rất đúng ý nàng, Mục Tri Hứa nhẹ nhàng xoa cái trán của mình một cái, cảm thấy được cơ thể không còn quá yếu ớt nữa.

Xem ra thì nước suối trong không gian vẫn rất đỗi hữu dụng.

“A tỷ, tỷ tỉnh rồi!” Mục Thâm lập tức đưa túi nước qua: "A tỷ, ngươi mau uống đi!"

"Được rồi, các ngươi đều uống hết đi?" Mục Tri Hứa cầm lấy túi nước, làm bộ uống một ngụm.

Nàng còn có thể âm thầm ăn chút gì đó trong không gian, do đó túi nước đựng cháo này đều là chuẩn bị cho ba người bọn họ.

Hơn nữa, phần lớn bên trong chỉ là nước mà thôi, cháo cũng chẳng có bao nhiêu cả.

"Tỷ uống đi!" Trên mặt Mục Thâm nghiêm lại, thể hiện sự lo lắng nồng đậm.

Hắn biết rõ, không lâu sau bọn họ sẽ lại không có đồ ăn nữa.

Theo bản năng, hắn vô thức siết chặt bao quần áo ở trong ngực, bên trong vẫn còn hai cân cao lương.

Mục Tri Hứa thấy động tác của hắn thì thoáng trầm tư, nàng bò dậy đi tới bên cạnh thi thể của bốn nam nhân kia, sau đó ngồi xổm xuống bắt đầu lục soát người.

“A tỷ, để đệ giúp tỷ!” Mục Uyên đã đi tới.

Mục Tri Hứa không từ chối, nàng không định bảo vệ đệ đệ muội muội quá mắc, nếu muốn sinh tồn thì dẫu là ở bất cứ thời đại nào cũng không thể trở nên yếu đuối, huống hồ là thời đại loạn lạc như lúc bấy giờ chứ!

Mục Thâm cũng tới hỗ trợ.

Muội muội nhỏ nhất là Mục Tri Hạ cũng nóng lòng muốn thử, có điều lần này nàng không định để Hạ Hạ hành động, dù sao thì Hạ Hạ cũng còn khá nhỏ, không cần vội.

Mục Thâm và Mục Uyên lục soát hai người kia, trên người không có thức ăn gì cả, thế nhưng tìm ra được hơn hai trăm văn tiền, cũng coi như là một thu hoạch lớn.

Mục Tri Hứa lục soát hai người còn lại, có hai lượng bạc vụn, điều quan trọng là nàng muốn dùng hai kẻ này làm lá chắn, lén lút lấy ra vài cái bánh nướng.

Đây là điều rất bình thường trong không gian của nàng, sau khi bỏ đồ vật vào bên trong không gian thì bất kể có qua bao lâu đi chăng nữa đều có thể giữ nguyên dáng vẻ ban đầu, cho nên nàng đã trang bị rất nhiều vật tư, không chỉ có bánh nướng, ngay cả màn thầu và bánh bao cũng có luôn.

Trứng gà cũng không ít!

Nàng lén nhìn thoáng qua qua ba đệ đệ muội muội của mình, sau đó liền lấy ra một cái bánh nướng, mỗi người bẻ một nửa chia đều với nhau, tranh thủ mà ăn thật nhanh.

Những người xung quanh nhìn chằm chằm, đến nỗi con mắt cũng đỏ hoe, thế nhưng có bốn thi thể chết thảm còn đang nằm trong vũng máu đấy, do đó bọn họ cũng không dám làm càn.

Một tiểu cô nương choai choai có thể đảo khách thành chủ, giết sạch bốn người đại nam nhân cao to, bọn họ không dám chắc chắn mình có thể đối phó nổi.

“A tỷ, còn có cái này nữa, tỷ mau cất đi!.” Mục Thâm lấy hơn hai trăm văn tiền đưa cho Mục Tri Hứa.

Mục Tri Hứa cũng không khách khí, nàng nhanh chóng nhét vào trong lòng ngực, nhưng thực ra chính là cất vào trong không gian.

Vừa ăn bánh nướng, vừa uống thêm hai ngụm cháo pha nước suối, bốn người cảm thấy tinh thần phấn chấn hẳn lên.

Mục Tri Hứa đem tất cả mọi thứ cất giấu thật kỹ càng, sau đó tiếp tục lên đường.

Lên đường vào lúc sáng sớm là một phương án không tồi, đợi đến khi buổi trưa đến, vừa nóng lại vừa khát, có rất nhiều người không thể tiếp tục kiên trì được nữa.

Còn có người bị cảm nắng, hôn mê bất tỉnh.

Dọc đường đều là vô số những người ngã trái ngã phải, tiếng khóc hòa cùng tiếng mắng nhiếc cứ vang vọng bên tai mãi không thôi.

Mục Tri Hứa bày ra dáng vẻ mắt điếc tai ngơ, ngay cả ba người Mục Thâm cũng không có nghĩ tới chuyện sẽ cho người khác một chút thức ăn, dọc đường lưu lạc bọn họ đã thấy cảnh tượng này quá nhiều, nếu hiện tại còn dám mềm lòng giúp đỡ người khác thì có khác nào đang muốn chuốc lấy họa sát thân.

Ai nấy đều chết lặng.

Mồ hôi của Mục Tri Hứa chảy đầy đầu, quần áo mặc trên người cũng trở nên dinh dính, nhớp nháp.

Nàng hít sâu một hơi, lôi kéo Mục Tri Hạ tiếp tục đi về phía trước.

Mục Thâm và Mục Thâm một trái một phải đi theo bên cạnh nàng, cánh tay còn lại của nàng vẫn cầm chặt con dao bổ củi dính đầy vết máu kia.

Bởi vì quá sợ hãi, cho nên dọc trên đường đi cũng không có mấy ai dám nảy sinh suy nghĩ xấu với nàng, mặc dù vẫn có, nhưng cuối cùng đều bị Mục Tri Hứa dùng thủ đoạn cứng rắn để xử lý.

Những người khác thấy vậy thì càng không dám động thủ.

Cứ đi rồi đi như thế, ước chừng mười ngày đã dần trôi qua, bấy giờ, lưu dân đã nhiều đến số không thể đếm kể, Mục Tri Hứa dắt theo đệ đệ muội muội trốn ở trong đám người đông đúc.

Hơn mười ngày qua, nàng cũng khôi phục rất nhiều, ít nhất là khi nàng động thủ thì cũng không còn xuất hiện tình trạng kiệt sức như lúc trước nữa.

Đứng từ xa xa nhìn về hướng tường thành, trong lòng Mục Tri Hứa thoáng thở phào nhẹ nhõm, tuy nàng không lấy nơi này làm đích đến của mình, thế nhưng nếu có thể đi vào bên trong nghỉ ngơi dăm ba hôm thì cũng rất tốt.

Nơi này tụ tập số lượng lưu dân vô cùng lớn.

Mọi người đều bị ngăn ở ngoài thành, Mục Tri Hứa cũng không có hành động thiếu suy nghĩ, nàng ngẩng đầu quan sát phía trước một chút.

Phủ Vĩnh Ninh!

Trong lòng nàng hơi hoang mang, đi kiểu gì mà lại đến phủ Vĩnh Ninh rồi?

Bởi vì nàng cũng từng lên lớp nghe giảng hai năm, do đó cũng biết nhiều hơn người ta một chút, bên cạnh phủ Vĩnh Định chính là phủ Vĩnh Ninh, lần này phủ Vĩnh Định gặp đại nạn, phủ Vĩnh Ninh muốn tránh cũng tránh không nổi, nhất định là đã bị ảnh hưởng ít nhiều.

Hơn nữa, phủ Vĩnh Định còn là láng giềng với đất phong của Trấn Nam Vương, hiện tại đã hơn ba tháng trôi qua, chỉ e rằng một nửa địa bàn đều đã trở thành lãnh địa của hắn rồi.

Như vậy, phủ Vĩnh Ninh ở lân cận này cũng không thể nào an toàn được.

Nếu nàng biết con đường hơn mười ngày qua nàng đã đi là đi đến phủ Vĩnh Ninh, nàng tuyệt đối sẽ không đi nửa bước về hướng này.

Nhưng hiện tại đã không còn kịp rồi, nếu bây giờ nàng đi theo hướng ngược lại, không may gặp phải phản quân thì nhất định sẽ chết không có chỗ chôn thân.

Mục Tri Hứa cau mày, hít sâu một hơi, nếu đã như vậy thì chỉ đành tiến vào phủ Vĩnh Ninh mà thôi, sau đó lại tìm đường đi tới những nơi khác vậy.

“A tỷ…” Mục Tri Hạ gắt gao lôi kéo tay của a tỷ.

Mục Tri Hứa còn chưa kịp mở lời, phía trước đã loạn hết cả lên.

"Ông trời ơi, đây là không cho dân chúng bọn con đường sống nữa rồi…"

“Ô ô ô, thật vất vả mới đi được đến nơi này, vậy mà bây giờ còn không thể vào thành!”

“Một người hai lượng bạc, đây là muốn ép chúng ta đi tìm đường chết còn gì nữa!”

“Ông trời ơi, sao người lại không có mắt đến nhường này!"

“…”

Nghe những âm thanh khóc lóc kể lể ở phía trước, chân mày Mục Tri Hứa cau lại thật sâu, một người hai lượng sao… nếu vậy bọn họ bốn người, phải cần tới tám lượng bạc.

Nàng cũng là nhờ lục soát trên người mấy tên kia nên mới có được hơn sáu lượng bạc ở trong tay.

Nàng âm thầm lôi kéo đệ đệ muội muội ra khỏi đám đông hỗn loạn.

Đợi đến khi bọn họ đã đi đến phía sau đám người đông đúc đang kêu gào kia, Mục Thâm mới hạ giọng hỏi han: "Tỷ ơi, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?"

Mục Tri Hứa đã sớm trở thành người đáng tin cậy của bọn họ.

"Đợi tối rồi nói sau, chúng ta không cần phải vội đâu." Mục Tri Hứa nói xong thì dò xét xung quanh, tìm kiếm nơi nghỉ lưng tạm thời.

Tuy nói vậy nhưng bọn họ có thể lựa chọn nơi nào tốt đẹp ư? Chỉ là tìm một nơi ít người, trống trải một chút mà thôi.

Ba người người xuống sau, Mục Tri Hứa lấy túi nước cho bọn họ uống, cái này thật sự là nước suối, hơn mười ngày qua, Mục Tri Hứa đều âm thầm lấy đồ ăn ra cho bọn họ chia nhau ăn, nhưng cũng không phải là thứ gì tốt.

Còn là thứ tốt thì nàng cũng không dám lấy ra.

Uống nước xong, chờ sắc trời hoàn toàn tối tăm mù mịt, Mục Tri Hứa mới lấy cho mỗi người một vắt cơm nắm để ăn.

Tuy cơm nắm này chỉ có cơm và muối, cơ bản lả chẳng có hương vị gì cả.

Nhưng đã rất lâu rồi bọn họ không ăn muối, đây là chuyện không thể nào, do đó có lần nọ, Mục Tri đã Hứa lợi dụng một kẻ muốn làm liều ăn nhiều tấn công bọn họ, sau đó từ trên người hắn mà lấy ra một bọc muối nhỏ.

Bấy giờ, hành động của bọn họ đều rất mau lẹ, nhanh chóng ăn hết cơm nắm trên tay, tiếp theo uống thêm hai ngụm nước, lúc này trong miệng đã không còn bất cứ hương vị gì.

Bạn đang đọc Nông Môn Trưởng Tỷ: Mãn Cấp Đại Lão Chạy Nạn Đi Làm Ruộng (Bản Dịch) của Tuế Hoa Triêu Triêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 2Flop
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 63

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.