Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Báo thù một ngày đều ngại nhiều

Phiên bản Dịch · 2027 chữ

Màn đêm dần buông xuống ngày càng sâu, Mục Tri Hứa đưa dao bổ củi cho Mục Thâm, thấp giọng dặn dò: "Tỷ phải đi qua bên kia nhìn xem tình huống cụ thể ra sao, nếu như gặp nguy hiểm thì các đệ cứ lớn tiếng gọi tỷ, nhất định tỷ sẽ trở về ngay lập tức."

Mục Thâm nắm chặt dao bổ củi trong tay, dùng sức gật đầu thật mạnh.

Mục Tri Hứa vỗ vỗ bờ vai của hắn, lúc này mới lặng lẽ rời đi.

Nàng không muốn gây ra bất cứ động tĩnh gì cả, đêm đã khuya rồi, mọi người đều đang ngủ, nghỉ ngơi để dưỡng sức, căn bản là sẽ không có tâm trí quan tâm đến những chuyện khác.

Mục Tri Hứa mò tới bên cạnh tường thành, sau đó nhìn tường thành thật kỹ, với năng lực hiện tại của nàng thì nhất định là không thể vào được.

Lúc này cửa thành cũng đóng chặt, không có một bóng người.

Nàng nhăn mày lại.

Mà bấy giờ, tiếng vó ngựa lại vang vọng trong đêm khuya thanh vắng khiến cho mọi người đều phải bừng tỉnh.

Nàng thấy vậy thì mau chóng rời khỏi tường thành, chạy về chỗ của đệ đệ muội muội, nàng sợ tình cảnh sẽ càng trở nên rối loạn khiến cho bọn họ đi lạc.

"Suỵt, tạm thời im lặng một chút!" Mục Tri Hứa vừa cất tiếng thì Mục Thâm lập tức nhận ra nàng đã trở về.

"Uy Viễn Tướng quân đã trở về thành! Thủ lệnh ở đây, mau chóng mở cửa!" Kèm theo tiếng vó ngựa tranh đua lộng gió thì còn có một giọng nói hữu lực mười phần vang lên.

Ngang hàng với hắn còn có ba con ngựa khác, có lẽ người đang sừng sững ngồi trên lưng ngựa, dẫn đầu đoàn người ngựa chính là Uy Viễn tướng quân.

Người canh gác cửa thành không dám chậm trễ, lập tức mở cửa thành ra, đội người ngựa kia lập tức phi nước đại vào thành.

Lưu dân ngoài thành đều có chút xôn xao, thế nhưng ccũng không có một ai dám náo loạn.

Ngay tại thời điểm cửa thành đóng chặt, lại có một đội người ngựa khác phi tới, mười mấy hộ vệ che chở một chiếc xe ngựa.

“Từ từ đã…”

Hộ vệ nhanh chóng chạy về phía trước cất lời, thế nhưng đã chậm một bước, cửa thành đã đóng lại rồi.

“Tiểu thư ơi, làm sao bây giờ?” Nhìn cửa thành đang đóng chặt, một hộ vệ áp sát bên ngoài xe ngựa, cong lưng xin chỉ thị.

Dù là vào ban đêm thì thị lực của Mục Tri Hứa vẫn rất tốt, huống hồ là những người đó còn đang cầm đuốc, nàng nhìn chằm chằm vào chiếc xe ngựa không chớp mắt, người biết hàng thì chỉ cần liếc mắt qua một cái liền biết xe ngựa đó được chế tác từ chất liệu thượng hạng, chỉ có thể cầu mà khó có thể mua.

Thân phận của người bên trong xe ngựa hẳn là không thấp.

Cũng không biết người bên trong xe ngựa đã nói gì với người hộ vệ đó, chỉ thấy bọn họ nghỉ ngơi ở ngay tại chỗ, nhìn dáng vẻ kia, hẳn là đang đợi đến sáng mai, cửa thành sẽ mở cửa.

Lưu dân nhìn thấy xe ngựa lập tức xôn xao cả lên, thế nhưng khi đến mười mấy hộ vệ đang vây quanh xe ngựa, bên hông của bọn họ còn có bội đao, cũng không dám lộn xộn.

Trong mắt Mục Tri Hứa hiện lên lột tia u ám không rõ hàm ý, nàng nhìn đệ đệ muội muội, lại nhẹ giọng căn dặn: "Ta đi qua bên kia xem xét một chút, đệ đừng sợ."

Mục Thâm gật đầu: “A tỷ, tỷ nhớ phải cẩn thận một chút.”

“Tỷ biết rồi, nếu có gì nguy hiểm thì nhớ phải lớn tiếng kêu lên."

Mục Tri Hứa nói xong liền lần mò đi qua, nàng âm thầm di chuyển đến gần xe ngựa.

Vốn dĩ là nàng muốn thử một phen, xem xem có thể có được cơ hội giao dịch với người ở trong xe ngựa hay không, vì ở trong không gian của nàng có không ít đồ vật hiếm lạ thượng hạng, đều là sưu tầm được từ những vị diện mà nàng đã đi qua.

Đa số những người tò mò đều sẽ thích.

Nào ngờ lúc nàng sắp tiếp cận xe ngựa thì nghe được một tiếng tri hô vô cùng đau đớn, còn có âm thanh hoảng sợ của nha hoàn.

“Tiểu thư, nô tỳ cho hộ vệ đi gọi người tới ngay!" Nha hoàn vừa nói dứt lời, lập tức kéo mành ra.

Thế nhưng nha hoàn lại bị tiểu thư trong xe ngựa ngăn cản: "Không cần, không thể rút dây động rừng được…"

Nghe giọng nói của tiểu thư, dường như đang cực lực chịu đựng một sự dày vò vô cùng khổ sở nào đó.

“Nhưng mà tiểu thư, ngài hiện tại…”

“Ta có thể nhẫn!”

Lúc này cửa thành đã đóng chặt, có gọi thế nào cũng sẽ không thể gọi được bất cứ ai, trừ khi là nàng phải tiết lộ thân phận.

Mà thân phận của nàng…

Trong mắt tiểu thư hiện lên một tia u ám, dốc sức đè nén sự đau đớn!

Mục Tri Hứa nghe đến đó, trong lòng suy nghĩ một lúc, lập tức thay đổi ý định.

Nhưng mười mấy hộ vệ đều đang ngồi vây quanh xe ngựa, nàng không thể nào đi vào một cách dễ dàng được, ngẫm nghĩ một chút, Mục Tri Hứa lấy ra một bao bột phấn trong không gian, âm thầm phát tán nó vào trong không khí.

Nàng không sợ sẽ làm hại người khác, bột phấn này chỉ là mê dược mà thôi, tuyệt đối không thể gây tổn thương cho bất kỳ ai.

“Ba, hai, một…” Mục Tri Hứa lẳng lặng đếm ngược ở trong lòng, nhìn thấy các hộ vệ vừa ngoẹo cổ sang một bên, nàng hành động nhanh như chớp nhoáng.

Chui vào xe ngựa.

Nếu có người nhìn thấy, cùng lắm chỉ nghĩ do bản thân hoa mắt mà thôi.

Trong xe ngựa chỉ có một nha hoàn và một tiểu thư đang chịu đựng đau đớn, đột nhiên nha hoàn thấy có khất cái xông vào xe ngựa, hoảng loạn muốn mở miệng hét to kêu cứu, nhưng mới định há mồm ra đã bị Mục Tri Hứa dùng cổ tay chặt cổ mà rơi vào hôn mê.

Bởi vì cách một cái mành cho nên các nàng không bị mê dược làm ảnh hưởng, thời điểm Mục Tri Hứa vén rèm lên xem xét thì mê dược đã hoàn toàn không còn nữa.

Tiểu thư sắc mặt xanh trắng, trừng mắt nhìn Mục Tri Hứa.

Tuy trong mắt tiểu thư cũng có vài phần sợ hãi, nhưng thực ra lại không nhiều, phần lớn chính là ánh mắt ghét bỏ!

Mục Tri Hứa: “…”

Thực ra nàng cũng rất ghét bỏ bộ dạng hiện tại của chính mình.

“Ngươi… muốn làm cái gì?” Sắc mặt của Tô Thanh Y tái nhợt, nàng không thể nhìn rõ khuôn mặt của người trước mắt, toàn thân đen đúa, tản ra một mùi vị vừa hôi vừa chua của một tên khất cái.

Ban đầu, trong lòng nàng cũng muốn kêu cứu, thế nhưng nghĩ kỹ lại, tên khất cái này dám xông vào xe ngựa thế nhưng hộ vệ ở bên ngoài lại không có bất cứ phản ứng gì cả, nàng lập tức hiểu được thủ đoạn của khất cái này không hề tầm thường.

Cái gì nàng cũng không biết, nhưng biết nhiều nhất, đó chính là thức thời!

Mục Tri Hứa thấy ánh mắt của nàng ta dần trấn định, trong lòng cũng nảy sinh sự tán thưởng: "Ta muốn cùng ngươi thực hiện một giao dịch, hẳn là ngươi đang bị trúng độc đúng không? Ta có thể cứu ngươi!"

"Ngươi á?" Tô Thanh Y nhìn Mục Tri Hứa chằm chằm.

Không phải là nàng cố ý khinh thường người khác, nhưng thật sự là nhìn ngang nhìn dọc, nhìn trên nhìn dưới thì đối phương cũng không có bất cứ điều gì để nàng có thể tin tưởng.

Khóe miệng của Mục Tri Hứa khẽ nhếch lên: "Đúng vậy, không thể trông mặt mà bắt hình dong được, ngươi bắt buộc phải tin tưởng ta, bằng không ta liền giết ngươi."

Trong mắt nàng lập tức hiện lên một tia huyết tuyệt tàn nhẫn, chứng minh nàng không phải là đang nói đùa.

Tô Thanh Y rơi vào trầm mặc!

Mắt của Mục Tri Hứa trợn trắng: “Ngươi không nói lời nào thì coi như là ngươi đã đồng ý nha!”

Dứt lời, nàng duỗi cánh tay đen sì ra nắm chặt cổ tay của Tô Thanh Y mà bắt mạch.

Tô Thanh Y: “…”

Cứu mạng đi!

Nàng phải hít một hơi thật sâu rồi nín thở ngay lập tức, cấp tốc làm công tác tư tưởng cho bản thân thì mới có thể nhịn xuống, không gạt đi cánh tay đen sì đang đặt trên cổ tay mình.

Một lát sau, khi khất cái thu tay về thì Tô Thanh Y lập tức phun ra một ngụm khí to, bắt đầu hô hấp trở lại.

"Xùy, bây giờ là lúc nào rồi chứ, ngươi còn ở đây ghét bỏ ta!" Sao Mục Tri Hứa lại không nhìn ra ý tứ trong mắt đối phương, không khỏi xùy một tiếng.

"Ai bảo ngươi quá bẩn làm gì…" Tô Thanh Y không nhịn được cãi cọ một câu.

"Ta là người chạy nạn, ngay cả nước uống cũng không có." Mục Tri Hứa yếu ớt nói.

“Ai da, đúng thật là đáng thương.”

Tuy rằng nàng ta nói như vậy, nhưng Mục Tri Hứa lại không hề nghe ra bất cứ một sự đồng tình nào, dù là ít ỏi.

Trong bóng đêm, Mục Tri Hứa nhịn không được trao cho nàng ta một cái liếc mắt sắc lẹm: "Được rồi, ta cũng không có thời gian dong dài với ngươi đâu, độc trong cơ thể ngươi rất nghiêm trọng, có lẽ có tầm mười năm rồi, chậc chậc… nhìn bộ dạng này của ngươi, hẳn là từ lúc ngươi mới sinh ra đã bắt đầu bị người ta hạ độc nhỉ? Thật là đáng thương quá mà!"

Mục Tri Hứa không có chút khách khí nào cả, rốt cuộc cũng đến lượt nàng cười nhạo nàng ta.

Tô Thanh Y: “…” Miệng lưỡi sắc bén, có thù tất báo!

“Ngươi nói rằng ngươi có thể giải độc sao?” Tô Thanh Y hít sâu một hơi, hỏi.

Đối phương có thể nói ra những lời đó, có lẽ chính là người có bản lĩnh thật sự, nàng nhịn!

Mục Tri Hứa nhướng mày: “Không phải là ngươi không tin sao?”

“…Ngay cả một câu nói mà ngươi cũng muốn báo thù?”

“Đương nhiên, ta ghét cái ác như kẻ thù, nhất định phải có thù tất báo!” Mục Tri Hứa nói.

Tô Thanh Y bị chặn họng một phen, bèn nở một nụ cười ẩn nhẫn.

Không nghe được câu trả lời của Tô Thanh Y, Mục Tri Hứa lộ ra nụ cười thắng lợi, ngay sau đó lập tức thu hồi nụ cười lại, vẻ mặt nghiêm túc, cau mày nhìn đối phương: "Độc của ngươi thật sự không đơn giản, không biết là ngươi có nghe qua cái tên Túy Hồng Nhan chưa? Đó chính là một loại kỳ độc của giang hồ, người nào bị trúng loại độc này thì cứ cách năm năm, độc sẽ phát tác một lần, cho tới khi độc phát tác lần thứ tư thì lập tức đi đời nhà ma ngay, nếu như ta chẩn đoán không sai thì độc của ngươi đã phát tác ba lần rồi, đúng chứ?"

Bạn đang đọc Nông Môn Trưởng Tỷ: Mãn Cấp Đại Lão Chạy Nạn Đi Làm Ruộng (Bản Dịch) của Tuế Hoa Triêu Triêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 2Flop
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 63

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.