Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tô Thanh Y

Phiên bản Dịch · 2075 chữ

"Chậc chậc, ngươi thật là thê thảm quá, chỉ có thể sống được năm năm nữa mà thôi."

Nghe những gì Mục Tri Hứa vừa nói, sắc mặt của Tô Thanh Y lập tức thay đổi.

Nàng thật sự không nghĩ tới, một người khất cái không rõ tên tuổi, gian nan chạy nạn lại có thể chẩn đoán ra được độc trong cơ thể nàng, so với việc nàng đi tìm thần y còn lợi hại hơn rất nhiều.

“Thần y! Cầu xin người hãy cứu ta!”

Ngay lúc Mục Tri Hứa đang ngẫm nghĩ xem, vào thời điểm sinh tử này, Lục Thanh Y sẽ phản ứng như thế nào thì trong màn đêm, nàng ta đột nhiên bắt lấy tay của Mục Tri Hứa, dùng sức nắm thật chặt.

Mục Tri Hứa: “…” Sức lực lớn thật đấy!

Lúc nãy, khi bắt mạch nàng đã sớm nhìn ra rồi, cơ thể của Tô Thanh Y vô cùng kỳ lạ, mặc dù nàng ta thân trúng kỳ độc, thế nhưng lại có nội lực.

Chỉ là hiện tại, nội lực của nàng ta đang bị độc tố trong người áp chế nên nàng ta mới không có cách nào để sử dụng nội lực.

Tô Thanh Y thật đúng là một người kỳ lạ… nhất định không phải là người bình thường, hẳn là nàng ta cũng có một đoạn chuyện xưa rất đỗi phức tạp đấy.

Mục Tri Hứa trầm ngâm một hồi: "Ta đã đến đây thì dĩ nhiên ta sẽ cứu ngươi, thế nhưng bây giờ ta chỉ có thể tạm thời áp chế độc tố lại mà thôi, trong vòng năm năm thì độc tố không thể ảnh hưởng gì tới ngươi cả, đồng thời ngươi cũng có thể sử dụng nội lực bình thường, có điều năm năm sau… nhất định ngươi phải để ta giải độc cho ngươi, nếu không thì dù cho là ai đi chăng nữa cũng vô dụng."

Cá cược với hổ, Mục Tri Hứa cũng không có sợ, nàng tin rằng năm năm sau, nàng nhất định có khả năng tự bảo vệ bản thân.

Bất kể đối phương có thân phận thế nào đi chăng nữa, hẳn là nàng đều có thể rút lui một cách an toàn.

Trong thời đại loạn lạc này… nếu nàng không lớn gan mà cược một ván lớn thì quả thật là phải xin lỗi bản thân rồi.

Sau khi nghe Mục Tri Hứa nói, Tô Thanh Y cau mày lại thật chặt, cũng không trả lời nàng ngay lập tức.

Mà Mục Tri Hứa cũng không có thúc giục.

Trong xe ngựa dần dần an tĩnh lại, phía bên ngoài xe ngựa, mười mấy hộ vệ vẫn còn cầm chặt cây đuốc ở trong tay, lửa cháy hừng hực dường như không có bất cứ chuyện gì xảy ra.

Mười mấy người hộ vệ này cũng xem như là được huấn luyện rất tốt, bọn họ ngồi xếp bằng trên mặt đất, mặc dù là bị ngất xỉu đi chăng nữa thì cũng giữ cây đuốc thật chặt, vì có mặt đất làm điểm tựa nên cây đuốc mới không có ngã xuống.

Từng ngọn lửa ánh vào bên trong xe ngựa, thoát ẩn thoát hiện.

Mục Tri Hứa và Tô Thanh Y nhìn nhau, trên gương mặt của hai người đều có sự quật cường riêng biệt, dùng ánh mắt mà giằng co với nhau.

Sau một lúc lâu, Tô Thanh Y cắn răng mở miệng: “Vậy ngươi muốn cái gì?”

Đối với nàng ta thì dụ hoặc này là rất lớn, nếu như năm năm sau mà không có cách nào để giải độc, nàng ta cũng chẳng thể nào sống được.

Đã vậy, tại sao nàng ta lại không cược một phen đây? Bất kể là thành hay bại thì nàng ta vẫn có thể sống vui sướng trong vòng năm năm.

Mười lăm năm qua, điều mà Tô Thanh Y học hỏi được một cách triệt để nhất, đó chính là "buông", "nắm" ra sao, làm thế nào để có thể đạt được lợi ích lớn nhất.

Cho dù chỉ có năm năm, nàng ta cũng không sợ.

Trong tích tắc, Mục Tri Hứa phát hiện ánh mắt của Tô Thanh Y đã thay đổi, trong mắt nàng ta hiển hiện lên một tia quyết tuyệt, vừa nhìn thoáng qua cảm thấy có chút lạnh lẽo.

Nàng bật cười: “Yêu cầu của ta rất đơn giản, chính là tiền tài!”

Một chút tiền tài làm khó bước chân của người anh hùng, hiện tại nàng chỉ muốn tìm cách mang đệ muội muội vào thành để nghỉ ngơi.

Nếu nàng đoán không sai thì cho dù đại hạn có qua đi, trong một khoảng thời gian nhất định, chiến loạn cũng không thể nào dừng lại được.

Cho nên, nàng cần phải chuẩn bị mọi thứ sớm một chút.

Tô Thanh Y nhẹ nhàng thở ra: “Ngươi muốn nhiều hay ít?”

Nếu là việc có thể sử dụng tiền tài để giải quyết thì đối với nàng ta, ấy đều chẳng phải là việc gì khó.

"Vậy thì phải xem giá trị của ngươi nặng, nhẹ ra sao, đương nhiên đây chỉ là điều kiện ở hiện tại, đợi đến năm năm sau giải độc, đó lại là một chuyện hoàn toàn khác." Mục Tri Hứa nói.

Nàng không muốn hoàn thành chuyện này trong một lần thỏa thuận.

Tô Thanh Y hơi kinh ngạc, có điều rất nhanh đã suy nghĩ thông suốt, nàng ta biết tình hình hiện tại của bản thân, cho nên cũng cảm thấy yêu cầu này không quá phận.

Chỉ cần có thể giữ được cái mạng này, nàng ta nguyện trả giá tất thảy. Nàng còn có cái gì không thể mất đi chứ?

"Lần này tới đây, ta chỉ mang theo năm vạn lượng mà thôi!" Tô Thanh Y nói.

Mục Tri Hứa: “...” Chỉ? Năm vạn lượng?

Quả nhiên thân phận không bình thường.

"Nhưng đều ở trong thành cả rồi, bây giờ trên người ta chỉ có một ngàn lượng, ở trong tay nha hoàn của ta đấy, số còn lại thì đợi ngày mai vào thành sẽ thấy đưa cho ngươi!"

"Được, có điều ngươi phải đưa cho ta một cái tín vật, bất kể là số bạc còn lại hay là việc của năm năm sau, tất thảy đều phải có thứ gì đó để chứng minh được." Mục Tri Hứa cũng không nhiều lời, nói thẳng với Tô Thanh Y.

Nếu Tô Thanh Y lừa gạt nàng, nàng có bản lĩnh khiến cho Tô Thanh Y phải hối hận.

Mắt thấy Mục Tri Hứa nghe tới năm vạn lượng bạc cũng không hề biến sắc, trong lòng Tô Thanh Y càng xác định đối phương nhất định là cao nhân.

Nàng ta ngẫm nghĩ một lát, sau đó vươn tay mò mẫm nơi lồng ngực một hồi, tiếp theo lấy ra một miếng ngọc bội hình tròn, mặt trên còn có một sợi tua rua, đây hẳn là ngọc bội mà nàng ta hay đeo trên váy.

"Đây là đồ vật ở trên người của ta, cũng chính là thứ mà ta thích nhất, ngày mai, sau khi ngươi vào thành thì cầm thứ này đến viện số ba ở Phố Bắc, khi ấy nhất định có thể lấy được thứ người muốn. Đúng rồi, ta tên là Tô Thanh Y, xin hỏi tôn tính đại danh của thần y?"

Tô Thanh Y sao? Nhẹ vân tề quảng điện, gió nhẹ tán thanh y!

Mục Tri Hứa âm thầm nhớ kỹ cái tên này ở trong lòng: “Ta không phải thần y, ngươi cứ gọi Mục Tri Hứa là được rồi."

“Không nghĩ tới, tên của người còn rất dễ nghe.”

Trong lòng Tô Thanh Y cũng ghi nhớ thật kỹ cái tên Mục Tri Hứa này.

Mục Tri Hứa nhướng mày, lấy ngọc bội của Tô Thanh Y cất vào trong lồng ngực: "Bây giờ ta sẽ áp chế độc tố cho ngươi."

Tô Thanh Y đang muốn hỏi nàng, ở nơi thế này thì có thể áp chế độc tố chăng? Nhưng bấy giờ, dưới ánh lửa lờ mờ, Tô Thanh Y thấy được ở trong tay Mục Tri Hứa đã có ngân châm từ bao giờ.

Sau đó nàng lại lấy một lọ rượu ra, bắt đầu tiêu độc cho ngân châm.

Tô Thanh Y: “…” Quả nhiên là có chuẩn bị mà đến.

Sau khi Mục Tri Hứa tiêu độc xong, nàng lập tức thi châm cho Tô Thanh Y, nàng cũng không sợ rằng không đủ ánh sáng, nhìn động tác của nàng như mây trôi nước chảy, rõ ràng là không có chút lúng túng nào.

Sau nửa canh giờ, Tô Thanh Y cau mày một chút rồi mở to mắt.

Nàng ta cảm giác được tất thảy gân mạch trong người nhẹ nhàng chưa từng có, ngay cả trọc khí cũng phun ra một ngụm.

Đôi mắt của Tô Thanh Y vụt sáng, dùng ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm Mục Tri Hứa.

"Đừng nhìn ta bằng ánh mắt thế này nữa, ta thích nam nhân." Mục Tri Hứa bình tĩnh thu hồi ngân châm rồi cất vào.

"Khụ khụ khụ… ngươi… tuổi còn nhỏ nhưng lại không e lệ như vậy!" Đột nhiên Tô Thanh Y lại bị sặc nước bọt của chính mình.

Mục Tri Hứa nhún nhún vai, ngáp một cái: “Đưa bạc cho ta đi, ta muốn đi ngủ."

Tô Thanh Y duỗi tay tới bên người của nha hoàn, từ trong lồng ngực lấy ra một số ngân phiếu: "Ngươi nhìn xem, đây là một ngàn lượng."

Mục Tri Hứa mở ra nhìn một chút, đúng thật là ngân phiếu, nàng nhanh chóng cất vào trong lồng ngực.

“Ngươi có bạc vụn không? Đưa ta hai lượng trước đi, rồi trừ vào số tiền còn lại mà ngày mai ta sẽ lấy.” Mục Tri Hứa lại duỗi tay ra.

Tô Thanh Y: “..."

"Ngươi còn muốn lấy bạc vụn để làm cái gì?”

“Ngày mai phải vào thành còn đâu nữa, một người hai lượng bạc, ta không có tiền.”

Tô Thanh Y cam chịu số phận, lần nữa bắt đầu mò mẫm trong lồng ngực của nha hoàn, ấy vậy mà lại có thể lấy ra hai lượng bạc.

Mục Tri Hứa cất bạc đi, sau đó gọn gàng dứt khoát nhảy xuống xe ngựa, vẫy vẫy ống tay áo, không chút chần chừ lấy đi một số tiền lớn.

Tô Thanh Y dựa vào xe ngựa, ánh mắt sáng ngời, nàng ta đã cảm nhận được nội lực đang lưu động trong cơ thể, trong bất giác khóe miệng nở ra một nụ cười.

Đương nhiên, nàng cũng có thể cảm giác được tất cả hộ vệ ở bên ngoài đều hôn mê bất tỉnh.

Bấy giờ, trong lòng nàng ta hoàn toàn khẳng định Mục Tri Hứa chính là chân nhân bất lộ tướng.

Lúc này, Mục Tri Hứa đã trở lại nơi đệ đệ muội muội đang nghỉ ngơi, ngoại trừ tiểu muội Hạ Hạ còn nhỏ tuổi không thể gắng gượng được thì Mục Thâm và Mục Uyên vẫn còn chưa ngủ.

Nàng cố ý tạo chút động tĩnh mà đi tới, mò mẫm đi qua.

“Đừng sợ, là tỷ.” Mục Tri Hứa nhanh chóng lên tiếng.

Cơ thể đang căng cứng của Mục Thâm và Mục Uyên lập tức thả lỏng.

“A tỷ, cuối cùng tỷ cũng trở về rồi!" Trái tim của hai người cũng dần yên ổn.

Mục Tri Hứa hối lỗi nói: “Yên tâm đi, mấy người tỷ đệ chúng ta đều sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì cả."

"Hai người bọn đệ mau tranh thủ thời gian mà nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta sẽ vào thành."

"Vào thành sao? A tỷ, tỷ có bạc rồi ư?" Hai huynh đệ không thể tưởng tượng được, hạ giọng xuống hỏi han nàng.

---

Xin chào, Bông muốn thông báo với các tuấn nam mỹ nữ đang theo dõi truyện một chút, do Bông có việc bận trong một hai ngày tới nên tạm dừng update, sau đó Bông sẽ update truyện lại bình thường. Cảm ơn mọi người rất nhiều, mến chúc mọi người cuối tuần an lành và có thật nhiều niềm vui~

Bạn đang đọc Nông Môn Trưởng Tỷ: Mãn Cấp Đại Lão Chạy Nạn Đi Làm Ruộng (Bản Dịch) của Tuế Hoa Triêu Triêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 2Flop
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 82

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.