Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

HOÀNG QUÝ PHI

Phiên bản Dịch · 2823 chữ

Bởi vì lửa được dập kịp thời, nên xác quý phi không bị hóa thành tro, vẫn còn lưu lại một bộ hài cốt bị cháy đen.

Sự tình vừa xảy ra, Đỗ phụ ở trên triều khóc lóc đòi hoàng đế cho cái công đạo.

Chung quy trong cung quý phi chết như vậy, cháy đen không nhận ra khuôn mặt. Mà theo như bề ngoài của cái xác thì cùng niên kỷ với quý phi, cái xác còn mang trang sức của quý phi.

Tiêu Việt khẳng định người chết không phải Tô Khanh, nhưng Đỗ thừa tướng kiên trì nói đây là nữ nhi của ông, bình thường ông là người bình tĩnh thong dong, nay khóc đến thê thảm. Mọi người nhìn đều thấy thương cảm thay ông.

Chung quy mọi người đều biết, thừa tướng có một đôi nhi nữ, coi như châu như bảo, nhi tử có thể qua loa, nhưng nữ nhi chính là hòn ngọc quý trên tay, cầm trên tay sợ vỡ ngậm trong miệng sợ tan.

Tất cả chứng cứ đều nói cái xác này đích thực là quý phi Tô Khanh, cho dù không phải, thì khi đó thừa tướng sẽ biện minh rằng do ông lo lắng cho nữ nhi, nên nhất thời nóng vội.

Tiêu Việt không đưa ra được chứng cứ xác thực, liền bị vị nhạc phụ này cuốn theo, còn được trấn an ngược lại.

Bởi vì nữ nhi mất, Đỗ phụ liền ngã bệnh, hắn cái gì cũng không muốn làm, sau khi ở trong phủ dưỡng bệnh một thời gian, dung nhan càng thêm tiều tụy, ông dâng sổ con cho hoàng đế, xin được hồi hương dưỡng bệnh.

Đỗ phụ giữ vị trí này kỳ thật rất khó từ quan, cho dù là cha của ông có ngã bệnh, hoàng đế phỏng chừng cũng sẽ tuyệt tình, không cho ông hồi hương để chịu đại tang.

Tiêu Việt thật không muốn để Đỗ phụ đi, chung quy vị thừa tướng này làm việc rất tốt, nếu ông từ quan, tạm thời chưa tìm được ai thay thế .

Hắn đăng cơ thời gian chưa được bao lâu, hơn nữa lúc thượng vị hắn có làm chút thủ đoạn vì danh tiếng sau này, cũng không có giết sạch các vị hoàng tử khác.

Hắn hôm nay có thể ngồi vững ở vị trí này, quả nhiên là toàn dựa vào Đỗ gia chống lưng.

Dù cho hắn không muốn, cũng phải nhịn xuống, nói chung Đỗ phụ hôm nay ngã bệnh, vì ngăn chặn miệng lưỡi đám văn nhân, hắn bề ngoài hào phóng, ban thưởng rất nhiều vàng bạc, cho Đỗ phụ áo gấm về nhà.

Bất quá vì muốn nắm chặt Đỗ gia, hắn không phái Đỗ Trì đi biên cương, mà là giữ người ở kinh thành không buông.

Không có nữ nhi, không phải còn nhi tử sao. Bởi vì chuyện mẫu thân của Tô Khanh và Đỗ Trì, nên Đỗ phụ cùng các tộc nhân khác quan hệ không thân cận, Tiêu Việt cho rằng bắt gia tộc Đỗ phụ còn không bằng nắm giữ nhi tử của ông.

Trên thực tế hắn cũng không giữ người lâu được, bởi vì Nhung tộc xâm nhập, biên cảnh bất ổn, tin khẩn cấp cách xa tám trăm dặm được đưa vào triều, nói quân địch như thế chẻ tre đã chiếm mấy thành trì của Tấn quốc.

Nguyên bản tướng lĩnh thủ thành đến khắc cuối cùng, đến thời điểm quân địch tiến vào thành, hắn liền tự vẫn.

Tướng lĩnh ưu tú nhất Tấn quốc cũng không phải nhiều, người lập chiến công hiển hách nay cũng đã tám mươi tuổi, tuổi đã già răng cửa cũng không còn bao nhiêu, há miệng hở gió, lỗ tai cũng không tốt. Đừng nói cưỡi ngựa đánh nhau, ngay cả việc nghe người khác nói cũng đã lao lực.

Tiêu Việt đầu óc xoay chuyển không muốn đi đến bước kia, hắn ba lần cự tuyệt yêu cầu của Đỗ Trì muốn mang binh đi đánh giặc, đến lúc cấp bách, hắn đành để Đỗ Trì ly khai kinh thành.

Khi vừa cho phép Đỗ Trì xuất binh, hắn liền sai người đi tìm Đỗ phụ đang dưỡng bệnh.

Đỗ phụ tới Trấn Tử nơi có phong cảnh tú lệ, ra khỏi kinh thành cũng mất mấy ngày lộ trình để đến nơi.

Tiêu Việt cảm thấy mình sẽ không dễ dàng đem người mang về, nhưng không mang về được cũng không việc gì.

Nếu Đỗ Trì có phản tâm, cùng lắm hắn đem Đỗ phụ trói lại treo lên tường thành, là nhi tử, thấy cha mình như vậy còn có thể làm bậy sao.

Nhưng người đi tìm Đỗ phụ khi tới tiểu trấn, lại nghe người ở đó nói, lão nhân gia đi thăm thân thích, trước khi đi còn dặn hàng xóm nuôi giùm hắn mấy con bồ câu.

Đỗ phụ vừa rời đi, bọn hắn đúng là đến không kịp lúc.

Những ngày nay một đường điều tra đi tới, nhưng thật xui xẻo, mỗi lần đều kém vài ngày, người liền không ở đây, có một lần bọn họ vừa đến thì đối phương vừa đi ngày hôm trước.

Hơn nữa đôi khi Đỗ phụ ở khách điếm, không lưu lại thông tin gì cho chưởng quầy, bọn họ còn phải tốn một hai ngày điều tra tin tức.

Nhân gia nói, Đỗ thừa tướng trước kia trong cung làm lụng vất vả, hắn ngày xưa cố gắng như vậy không phải vì một đôi nhi nữ kia sao, nay nhi tử có con đường đi riêng, nữ nhi thì không còn, hắn cũng vô tâm tranh đấu, tính dựa vào đôi chân này đi khắp giang sơn Đại Tấn.

Lời này nói ra ông ấy không hổ thẹn sao, ông hoàn toàn không có một miếng bệnh nào cả.

Đám người kia không tìm được Đỗ phụ, cũng không dám quay về phục mệnh với Tiêu Việt, chung quy Tiêu Việt chỉ ôn hòa trên khuôn mặt mà thôi, có thể hi sinh chính bản thân mình để thượng vị, sau khi thượng vị lại muốn mưu hại Đỗ gia, kỳ thật tính tình hắn cố chấp lại tàn bạo.

Bọn họ một bên vừa tìm, một bên vừa nghĩ, có thể kéo dài được bao lâu thì kéo.

Người của Tiêu Việt đang trên đường bôn ba tìm, mà tại Tấn quốc Kim Thủy thành, một thiếu niên môi hồng răng trắng tay trái xách rổ đồ ăn, tay phải xách một con bồ câu đầy bụi đất, bước chân mạnh mẽ đang từ ngõ nhỏ đằng xa đi tới.

“Tiểu Tô a, ngươi lại đi mua thức ăn? Hôm nay ăn cái gì, bồ câu sao?! Thật tốt.”

Hắn cùng đại thẩm nhà hàng xóm chào hỏi, bày ra một gương mặt nghiêm trang, tránh đi ánh mắt ngượng ngùng của tiểu cô nương nhà hàng xóm, thiếu niên liền xách đồ đẩy cánh cổng nhà mình ra.

Người thiếu niên được gọi là tiểu Tô, đích thực là Tô Khanh.

Tô Khanh bước vào viện, đem đồ ăn để xuống, chờ bước vào buồng trong mới đem thư tín trong tay áo lấy ra, đưa cho Đỗ phụ: “A cha, người xem, huynh trưởng bên kia gửi thư đến.”

Đỗ phụ xoa xoa tay, mở ra thư tín, sau đó buông tiếng thở dài: “Tốt!”

Hắn nhìn về phía nữ nhi với ánh mắt thập phần từ ái: “Ca ca ngươi nói, đợi sự tình yên ổn, hắn sẽ tới đón chúng ta.”

Sau khi chết đi nàng liền kim thiền thoát xác, cải trang thành nam nhân, đi theo bên người Đỗ phụ làm tiểu nhi tử. Đương nhiên, Đỗ phụ cũng đổi tên họ, dựa theo Tô Khanh thuận miệng đề nghị liền biến thành lão tú tài Tô Mộc, mà Tô Khanh là nhi tử tên Tô Tần.

Đỗ phụ cùng nàng đều là dịch dung, tòa nhà ở thành Kim Thủy này được chuẩn bị lúc hai người mật tín khi Tô Khanh còn là quý phi, nàng truyền tin để cho Đỗ phụ chuẩn bị.

Làm quý phi, sự tự do của Tô Khanh không tính là thấp, cơ hội để ngầm trao đổi với Đỗ phụ vẫn có.

Lúc trước Tô Khanh thuận tiện đem ký ức của nguyên chủ nói cho Đỗ phụ, bao gồm cả việc Nhung tộc phát binh chiếm nước ta.

Kiếp trước, Nhung tộc cũng là lén đánh chiếm vài thành trì của Tấn quốc, huynh trưởng nguyên chủ ở trong chiến trường lập được công lớn.

Nhưng huynh ấy dùng máu của mình để chiến thắng, lại bị Tiêu Việt kiêng kị thật sâu.

Hắn nhẫn nhịn thật lâu, về sau bịa đặt rất nhiều tội danh cho Đỗ gia.

Trong đó trọng yếu nhất, là Đỗ Trì cùng Nhung tộc cấu kết, thông đồng địch phản quốc. Vì nguyên do thông đồng địch, nên lúc Nhung tộc đánh vào, lũ chiến lũ bại, mà Đỗ Trì vừa lên trận, tất chiến tất thắng.

Hắn tựa hồ đã quên, lúc đó Đỗ Trì bị thương rất nặng, thiếu chút nữa tử vong. Hơn nữa lúc đánh tan Nhung tộc là nhờ vào tin tức hắn giả chết, giấu địch nhân.

Hắn mượn tay nguyên chủ, đặt nhân mạch vào Đỗ gia, vài năm sau đem Đỗ gia xét nhà, nguyên chủ không có hài tử cũng không có người thân, sau biết được mình là nguyên nhân dẫn đến mọi việc, nàng thiếu điều muốn bị bức điên.

Một người bị điên, phụ thân và huynh trưởng là phản tặc, như vậy cho dù là quý phi thì có cái gì tốt, tất nhiên ở trong cung cũng rất nhanh chết đi.

Kỳ thật cho dù không có nguyên chủ, những chứng cứ phạm tội kia cũng sẽ bị đặt ở Đỗ gia, nhưng nguyên chủ vẫn thật sâu tự trách. Nàng hận mình mắt mù, lấy phải một người lấy oán trả ơn.

Lúc nàng kể về những giấc mộng đầy máu đó, Tô Khanh bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của nguyên chủ, khóc không thành tiếng, nàng đứt quãng nói: “nếu như... nếu như... năm đó ta không gả cho Tiêu Việt, hắn cũng không phải hoàng đế, mọi việc liền không như vậy.”

Nếu Tiêu Việt không phải hoàng đế, chỉ là một vương gia không có quyền lực, Đỗ gia sẽ không chết, sẽ không mang tội danh phản quốc trên lưng.

Lúc ấy Đỗ phụ chỉ sờ đầu nàng, đỡ nữ nhi khóc không thành tiếng lên: “Sự tình này không phải lỗi của con, nếu muốn trách thì nên trách cha nhìn người không được tốt.”

Ông hít sâu một hơi, còn nói: “Cọc hôn sự này của con, là do Tiêu Việt hướng tiên đế thỉnh cầu.”

Ông kỳ thật không muốn nữ nhi gả vào hoàng thất, một là Tô Khanh thích, hai là do hoàng đế tứ hôn, quân mệnh không thể trái.

Người Tiêu gia đồng dạng, không có người nào xuất chúng, ngược lại toàn một đám lòng dạ hẹp hòi.

Lúc trước Tiêu Việt giả bộ thật tốt, hắn tưởng dạt đám trúc xuất hiện cây măng tốt, nhưng hiện tại xem lại, tỷ lệ quá thấp.

Hai cha con ôm nhau khóc rống, mà khoan, không đúng, chủ yếu Tô Khanh bên này đơn phương khóc rống.

Đem toàn bộ lời nguyên chủ muốn nói, nàng đã nói hết toàn bộ hối hận của nguyên chủ kiếp trước không còn một mảnh. Sau khi nói xong, oán khí cùng không cam lòng trên người Tô Khanh thuộc về nguyên chủ cũng tiêu tán.

Đời này, Tô Khanh đem tin tức nói cho hai phụ tử, bọn họ không ngăn cản được việc Nhung tộc xâm lược, nhưng cũng lấy đó làm việc chuẩn bị toàn vẹn hơn.

Lần này Đỗ Trì không bị thương nhưng cũng đánh cho Nhung tộc không kịp trở tay, đem toàn bộ thành trì thu về.

Một tháng sau, tại thành Kim Thủy, hai phụ tử được Đỗ Trì tự mình đến đón đi.

Tướng quân đánh thắng trận, theo lý nên khải hoàn hồi triều, nhưng Đỗ Trì không làm vậy, hắn trực tiếp khởi nghĩa, tự lập vương.

Lúc trước nàng ở trong cung lâu như vậy là để chờ thời cơ thích hợp.

Chung quy Đỗ phụ chỉ là thần tử, mà từ trước Đỗ gia đã không có quy tắc phải nhất nhất phục tùng hoàng đế, nên từ lúc bắt đầu chuẩn bị đến lúc kết thúc cần có thời gian.

Việc Đỗ Mạn làm là hấp dẫn lực chú ý của hoàng đế, chỉ là ở ngoài sáng làm cho hắn không thể làm gì Đỗ gia.

Đương nhiên cũng là vì nàng muốn vơ vét của cải, dù sao lúc trước nàng mang theo không ít đồ cưới vào trong cung, sau này cung bị cháy, thiêu hủy không chỉ là một quý phi mà còn có rất nhiều đồ cưới của nàng, cũng có rất nhiều thứ tốt lấy từ chỗ hoàng đế.

Tô Khanh chậm chạp không có hài tử, nên mỗi lần muốn nàng uống dược, vì dỗ nàng mà Tiêu Việt ban thưởng không ít đồ.

Đương nhiên đối với hắn không là gì, chung quy hắn là hoàng đế có cả thiên hạ, mấy thứ này cũng chỉ là nằm ở chỗ nàng mà thôi.

Về phương diện thị tẩm nàng cũng không có nhiều áp lực về tâm lý. Nhìn đối phương biểu diễn cái gọi là thâm tình, nàng cũng cười cười mà thôi.

Nếu nói hoàng đế yêu nàng, đánh chết nàng nàng cũng không tin.

Càng là thứ không đạt được càng trân quý, Tiêu Việt đối với nàng chấp niệm, bất quá là do không cam lòng, một khi hắn chiếm được thì nàng cũng không còn đáng giá.

Nếu nàng đối với Tiêu Việt xuất ra một phần động tâm, nàng rất nhanh sẽ bị hắn vứt bỏ.

Tâm người đàn ông này chia làm năm phần, bốn phần là quyền lực, một phần còn lại là những thứ linh tinh khác.

Cứ cho rằng hắn thật tâm với nàng, cũng không sánh bằng khát vọng quyền lực. Lúc hắn sủng ái Lục Yên Nhiên, cho nàng ta leo lên vị trí hoàng hậu, chẳng phải thời điểm đó thân thích nàng ta đều chết hết sạch sao.

Đối Tiêu Việt mà nói, Lục Yên Nhiên là con chim hoàng yến bị hắn vây trong cái lồng sắt, cho nên hắn mới sủng ái nàng ta.

Theo góc độ khác mà nói, Tiêu Việt có khả năng làm một vị hoàng đế tốt, chỉ là có chút biến thái.

Đáng tiếc Tô Khanh không có ý nghĩ bồi hắn như nguyên chủ, nàng cũng không có ý định làm vậy để nàng và Đỗ gia giống như quỹ tích cũ mà hi sinh.

Đồ cưới cùng đồ hoàng đế ban thưởng nàng đều đem quy đổi thành tiền, toàn bộ Tô Khanh đều đưa cho huynh trưởng để chuẩn bị khởi nghĩa.

Nghe tin Đỗ gia tạo phản, Tiêu Việt thiếu chút nữa tức điên.

Hiện tại Đỗ Trì nắm rất nhiều binh lực trong tay, muốn chinh phạt hắn cũng không dễ dàng, hắn tốt xấu cũng chiếm đất xưng vương, Tiêu Việt liền an bài một văn nhân nói Đỗ gia là nghịch tặc, dùng ngòi bút làm vũ khí.

Hắn an bài như vậy, Đỗ gia sớm đã có hậu chiêu, bọn họ tuyên bố Tiêu Việt thí phụ giết huynh, vì trung thành với tiên đế nên Đỗ gia coi thường, nguyên bản quý phi chết thảm không phải việc ngoài ý muốn, mà là trong lúc vô tình biết được bí mật của hoàng đế, nên bị diệt khẩu.

Tô Khanh hôm nay có thân phận là con nuôi của Đỗ phụ, vẫn gọi Đỗ phụ là cha, Đỗ Trì là đại ca.

Tiêu Việt nói những điều này là hồ ngôn loạn ngữ, kết quả Đỗ gia đưa ra chứng cứ.

Giằng co hơn nửa năm, Tấn quốc gặp đại hạn.

Hằng năm đều có thiên tai, hạn hán cùng lũ lụt cũng là chuyện thường xảy ra.

Đỗ gia mượn cớ tung tin, hoàng đế không phải là thiên tử mà là đại họa.

Đây là đã nói một cách uyển chuyển, lời đồn trên phố lại càng khó nghe.

Tiêu Việt nghe người ở dưới báo lên những lời đồn đãi kia, mỗi ngày lại nghe thần tử đề lên nạn hạn hán cùng nạn dân, giận dữ công tâm, tới mức ngất xỉu.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Đáng Chết (Dịch) của Trường Nhạc Tư Ương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TNTLanAnh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.