Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

HOÀNG QUÝ PHI

Phiên bản Dịch · 1887 chữ

Trước kia mặc dù Đỗ Mạn mặc dù lớn lên ương ngạnh, nhưng lại là một tiểu cô nương gia, nàng chắc chắn sẽ không làm ra hành động khác người.

Cho nên khi Tiêu Việt thấy nàng nhào tới, căn bản hắn không ngờ nàng sẽ hôn hắn một cái, trong nháy mắt hắn bối rối một chút rồi dùng ngón tay sờ má mình nơi bị nàng hôn qua, có cảm giác ấm áp nhưng lại hơi ướt, tất nhiên là nàng cố tình lưu lại nước miếng của mình.

Khoảng thời gian trước, hắn cố gắng cũng thật vất vả khuyên Đỗ Mạn không cần như vậy dính lấy hắn, nhưng chưa được bao lâu nàng lại chứng nào tật nấy.

Ngay sau đó thì ầm, nháy mắt khuôn mặt hắn đen lại, Tiêu Việt mắc bệnh khiết phích (ở sạch) nghiêm trọng, Tô Khanh nhìn hảo cảm của hắn dành cho nàng lại muốn hạ xuống, mở mắt nhìn hắn: “Biểu ca, ngươi không cao hứng?”

Tiêu Việt kinh ngạc với sự nhạy bén của Đỗ Mạn, ánh mắt lóe lên lại khôi phục như thường: “Ta thật cao hứng, Mạn Mạn, nàng nói cho biểu ca biết, cái động tác vừa nãy là ai dạy nàng?”

Tô Khanh chần chờ một chút: “Là thấy ở trên sách.”

“Sách kia đâu?”

Đối với hắn Đỗ Mạn còn nhỏ, tuy rằng được sủng vô pháp vô thiên, tính cách ngang ngược, nhưng trong chuyện tình yêu như một tờ giấy trắng, mặc cho hắn dày vò.

Nhưng động tác cùng lời nói của Đỗ Mạn ngày hôm nay nằm ngoài dự liệu của hắn.

Đương nhiên hắn không nghĩ rằng Đỗ Mạn đột nhiên thông suốt, chắc chắn là có mama bên người chỉ dạy.

Liên quan đến việc hôm nay Đỗ Mạn nhắc đến việc sinh hài tử, hắn nghi ngờ là do Đỗ gia âm thầm ám chỉ cho nàng.

Chung quy hắn mới đăng cơ được đoạn thời gian, Đỗ gia thấy hắn muốn nạp cung phi, tất nhiên trong lòng gấp gáp. Cái gọi là sách, không chừng là do Đỗ Mạn lấy cớ.

Nghĩ đến Đỗ gia, Tiêu Việt đối với Đỗ Mạn lại thêm vài phần chán ghét.

Tô Khanh nhìn biểu cảm của Tiêu Việt đối với nàng lại thêm -5, đỏ tươi -70 phi thường chói mắt.

Nàng tỏ vẻ bình tĩnh: “Sách đặt ở trong rương bên dưới giường.”

Nàng trên giường nhảy xuống, hai bàn chân nhỏ bé nhón lên đứng trên giày của Tiêu Việt.

“Biểu ca đỡ ta một chút, ta không muốn ngã xuống đất.”

Tô Khanh ngoài miệng thì nói như vậy nhưng dưới chân đứng vô cùng vững. Nàng là con gái võ tướng, tuy là được nuông chiều đến lớn, nhưng trời sinh nàng có khí lực lớn hơn nữ tử bình thường, căn cốt lại tốt. Võ công tuyệt kĩ thì nàng không học, nhưng điều cơ bản thì nàng nắm rất tốt.

Mùi hương nhàn nhạt trên người nàng quanh quẩn bên mũi Tiêu Việt, nhưng lúc này hắn không có tâm tư cảm nhận ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, vì chân của hắn đang bị Tô Khanh dùng lực để đứng, hắn cảm giác hai bàn chân của mình đang run lên.

Thật muốn một cước đá văng nữ nhân đáng chết này ra, Tiêu Việt cật lực nhẫn nại, hai tay vững vàng đỡ lấy Tô Khanh, như là sợ nàng không cẩn thận sẽ làm bẩn bàn chân ngọc.

Khi Tiêu Việt nhẫn nại đến cực điểm, Tô Khanh đứng lên, vỗ ót: “Ta quên mất, sách ở trong này.”

Nàng quay trở lại giường, rút ở dưới gối ra một cuốn sách mỏng, đem đến tay Tiêu Việt: “Đây, chính là cuốn này.”

Tiêu Việt lật vài tờ, phát hiện đều là các câu chuyện tình yêu, hơn nữa Đỗ Mạn còn xé rách một tờ, ngay đoạn nam nữ chính bày tỏ nỗi lòng của mình, so với Đỗ Mạn nói với hắn còn kinh khủng hơn.

Không nghĩ đến là có loại sách này, Tiêu Việt thần sắc hòa hoãn hơn, trên đầu hiện ra dấu hiệu hảo cảm +1 màu hồng nhạt.

Không thể không nói, hắn đối với Đỗ gia thật sự chán ghét vô cùng, tùy lúc chỉ cần hắn hiểu lầm một chút độ hảo cảm liền hạ xuống, giải thích hiểu lầm cũng chỉ có thể gia tăng chút xíu hảo cảm, thật sự là bù không bằng mất.

Tiêu Việt đem sách khép lại: “Những thứ này không phải vật gì tốt, nàng sau này không nên coi mấy loại sách linh tinh như vậy nữa.”

Đỗ Mạn đối với chuyện nam nữ hiểu rõ càng nhiều, đối với hắn không phải chuyện tốt.

Làm quý phi Đỗ Mạn, chỉ cần nàng bảo trì sự ngu ngốc của mình là được, những thứ khác đều không cần thiết.

Nếu như là nguyên chủ Đỗ Mạn, chỉ cần biểu ca nói không tốt, nàng khẳng định sẽ ngoan ngoãn đáp ứng. Nhưng hiện tại nàng là Tô Khanh, đương nhiên nàng sẽ không nghe lời như vậy.

Đối với nam nhân đầu đá trong lòng sắt thép, ngươi đối với hắn tốt, hắn sẽ không bao giờ hiểu được. Chính là Đỗ Mạn quá nhu nhược, quá thuận theo, cho nên trước mặt vị hoàng đế này, nàng chính là da mỏng thịt nhiều mặc hắn dày vò.

Tô Khanh nhìn chằm chằm Tiêu Việt một lúc lâu, sau đó chậm rì nói: “Biểu ca, có phải ngươi không thích ta?”

Trong lòng Tiêu Việt lộp bộp một tiếng: “Sao lại nghĩ ta không thích nàng?”

“Khi ta còn ở nhà, muốn cái gì có cái đó, phụ thân nói với ta, một nam nhân nếu thích nữ nhân thì chỉ cần nàng muốn, hắn liền thỏa mãn nàng. Ta thích xem thoại bản nhưng tiền mua thoại bản ta đến hỏi ngươi, ngươi đều không chuẩn.”

Nàng đương nhiên biết vì sao Tiêu Việt không chuẩn, trong thoại bản đều là chuyện tình yêu vô nghĩa, đa phần là chuyện ân ái. Nếu nàng xem nhiều hơn, Tiêu Việt lo lắng nàng sẽ làm phiền hắn.

Tiêu Việt nửa ngồi xổm trước giường, hắn ngửa đầu nhìn Tô Khanh, trong mắt ánh lên những tia tinh quang: “Ngốc quá, biểu ca thích nhất là nàng, nếu nàng thích xem thoại bản, ta tìm người đến viết cho một mình nàng, như vậy không tốt hơn sao.”

Trong nháy mắt Tiêu Việt nghĩ ra một cái chủ ý, hắn có thể thông qua câu chuyện trong thoại bản, bất tri bất giác dẫn dắt tư tưởng của Đỗ Mạn biến nàng thành nữ nhân phải lấy phu quân làm đầu.

Hắn rõ ràng là nói dối, nhưng thoạt nhìn so với người khác càng thâm tình hơn, có thể nói đó cũng là ưu thế lớn của hắn.

Mỗi lần Tiêu Việt nghĩ đến thoại bản, độ hảo cảm của hắn lại rớt, Tô Khanh nhìn số điểm không ngừng -1, -1, cảm thấy vị hoàng đế này thật có ý tứ.

Nàng cùng Tiêu Việt đối mặt nửa ngày, xì cười một tiếng: “Biểu ca ngươi không cần giải thích nữa, ta biết ngươi luôn thích ta, thoại bản coi như thôi đi, ta không còn cảm thấy hứng thú nữa.”

Nguyên chủ Đỗ Mạn vốn là một hài tử ngang ngược nhưng lại rất thật thà, bởi vì lớn lên trong sự sủng ái cho nên thường hay nổi tính tình bốc đồng.

Chỉ có vị hoàng đế trước mặt, bởi vì yêu nên nàng mới thu liễm lại tính tình, chỉ thể hiện tính cách xấu của mình với người khác, nàng chỉ nhu thuận đối với hắn.

Nhưng nhu thuận đối với Tiêu Việt cản bản không có chỗ dùng, dù sao nàng cũng có Đỗ gia làm ô dù, đương nhiên nàng có thể ép buộc hắn theo ý mình. Nàng đối với hắn tốt, hắn cũng nhẫn nhục chịu đựng, vậy nàng dứt khoát liền đem sự nhẫn nhục chịu đựng của hắn xài hết.

Tiêu Việt lúc này chưa phải là vị hoàng đế hỉ nộ không hiện lên khuôn mặt, dù sao hắn tuổi cũng còn trẻ, vẻ mặt thâm tình mà hắn trưng ra sắp chịu không nổi mà muốn nứt ra rồi.

Bởi vì có rất nhiều chuyện không thoải mái phát sinh ở trong phòng này, hắn không muốn ở lâu trong này cùng Đỗ Mạn, lấy chính sự làm cớ để ly khai.

Lúc đi Tô Khanh không quên nhắc nhở hắn, nhớ tìm cho nàng một con mèo đen, nhất định phải là màu đen.

Tiêu Việt bước chân rời đi nhanh hơn một nhịp.

Hoàng đế nói được làm được, rất nhanh đã tìm được một con mèo đen da lông sáng bóng.

Hắn ở chỗ Tô Khanh ăn mệt, đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng, liền an bài người tìm con mèo đặc biệt không nghe lời, để cho nó ở trước mặt nàng nổi điên.

Không thì mỗi lần hắn đến cung quý phi, phải cùng con mèo đen sống chung một phòng, hắn sợ chính mình không nhịn được để lộ ra sự sợ hãi.

Hắn hiện tại căn cơ chưa tốt, căn bản không có khả năng ngăn cản Tô Khanh cùng Đỗ gia gặp mặt, nếu nàng nói chút lời không nên nói, hắn lo lắng mọi việc sẽ không ổn.

Kết quả ngoài dự liệu của hắn, con mèo hoang dã khó thuần kia lại không nổi điên mà lại thật nhu thuận trước mặt Tô Khanh, cả ngày vây quanh nàng cầu vuốt ve.

Thời điểm nghe được tin này, Tiêu Việt không nhịn được bóp nát chén trà trên tay.

Huynh trưởng của Đỗ Mạn là Đỗ Trì, sau khi đánh thắng trận trở về thì được Tiêu Việt triệu kiến cùng khen thưởng.

Tiêu Việt trên mặt hiện lên vẻ thân thiết, hỏi Đỗ Trì: “Ái khanh có muốn điều gì?”

Ở chức vị của Đỗ Trì, hắn không cần đồ ban thưởng, Đỗ gia cũng không thiếu vàng bạc châu báu.

Đỗ Trì nói: “Thần không muốn gì, chỉ mong bệ hạ cho thần được gặp Mạn Mạn một lần.”

Hắn chần chừ, sửa miệng nói: “Gặp quý phi nương nương một lần.”

Tiêu Việt nói: “Các ngươi là huynh muội tình thâm, muốn gặp Mạn Mạn, sao có thể xem là ban thưởng.”

“Đã nhiều ngày trẫm chính vụ bận rộn, cũng không có thời gian đến gặp quý phi, như vậy đi, ái khanh nếu không ghét bỏ thì cùng trẫm đi đi.”

Bởi vì con mèo kia nên hắn đã lâu không đến cung quý phi ngồi.

Đỗ Trì không đề cập tới thì hắn cũng mém quên, nàng ngày xưa dính hắn như vậy, sau cùng hắn làm hòa, vậy mà mấy ngày nàng đều không tìm hắn.

Dù thế nào đi nữa, Đỗ gia chưa gục, Đỗ Mạn không thể không thích hắn.

Tác giả: không có cố định nam chủ, vì nữ chính yêu nhất chính là bản thân nàng.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Đáng Chết (Dịch) của Trường Nhạc Tư Ương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TNTLanAnh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.