Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

HOÀNG QUÝ PHI

Phiên bản Dịch · 2192 chữ

CHƯƠNG 3:

Lần trước thời điểm cùng Tiêu Việt tách ra, Tô Khanh chỗ nào cũng không đi, liền ở trong tẩm cung đọc sách chọc mèo, nhân tiện đùa giỡn cung nữ của mình, sau khi xuất giá Đỗ Mạn bỏ luôn võ công mà mình đã từng học, Tô Khanh đành phải dựa vào ký ức để ôn lại.

Đại bộ phận nữ nhi thể lực so nam nhân đều yếu hơn, hơn nữa tại vị trí cao như vầy, võ lực tốt, về sau có thể coi như lá bài ẩn.

Hệ thống thúi không có cho nàng quá nhiều bàn tay vàng, nhiệm vụ của nàng là lấy thân phận này để sống thật tốt, tất nhiên cũng không thể dựa vào ngoại vật để vượt qua hiểm cảnh.

Nguyên chủ vốn là mầm non võ học, có tiền có quyền thế, nàng đương nhiên phải toàn lực học, miễn cho gặp chuyện ngoài ý muốn chỉ có thể núp ở một góc chờ người tới cứu.

Luyện múa kiếm 2 khắc (30p) mỗi ngày, âm thanh hệ thống lạnh băng vang lên nhắc nhở nàng: Cơ sở kiếm pháp đạt được 100 điểm, theo như võ học có thể gọi là học được căn bản, tiếp tục học có thể phát triển thêm kiếm pháp.

Không thể không nói, hệ thống thúi tuy rằng keo kiệt, nhưng ở phương diện khác vẫn rất nhân tính hóa, đời trước nàng am hiểu nhất là chơi game, cho nên hệ thống vì nàng làm ra bản định lượng giống như trong trò chơi.

Khi nàng bắt đầu làm nhiệm vụ, còn là người mới, hệ thống mở ra bảng hướng dẫn quen thuộc để nàng có thể hoàn thành nhiệm vụ ở thế giới thứ nhất này.

Nhưng ngoại trừ tính toán tiến độ hoàn thành nhiệm vụ cùng các phương diện trị số bên ngoài, hệ thống cũng không cung cấp thêm sự giúp đỡ. Bất quá Tô Khanh vẫn đang trong quá trình hoàn thành nhiệm vụ nên được thêm vào phần trợ giúp nhưng có cũng như không: Giữ lại nhân vật hiện tại (tức là Tô Khanh đời trước) cùng với tính năng nhắc nhở.

Nhờ vậy nàng mới thời thời khắc khắc nhớ mình là Tô Khanh chứ không phải là Đỗ Mạn.

Mỗi việc đi ra đi vào tiềm thức của nguyên chủ để chia sẻ ký ức sẽ dễ khiến nàng quên mất thực ra mình là ai, nhưng nàng không phải nguyên chủ nên nàng sẽ không vì bất kỳ người nào mà dừng lại việc hoàn thành nhiệm vụ.

“Mạn Mạn.” Thanh âm gọi tên nàng thập phần tình cảm, Tô Khanh vén kiếm hoa, đem đoản kiếm tra vào vỏ, theo phương hướng âm thanh nhìn qua, nàng thấy một thanh niên trẻ tuổi anh tuấn.

“Ca ca.” Tô Khanh nở nụ cười sáng lạn, nàng bước lên trước, nhìn từ trên xuống dưới vị huynh trưởng của Đỗ Mạn, nàng cùng huynh trưởng đều cùng một mẫu thân sinh ra.

Đỗ Trì so với trong trí nhớ của nàng trông ngày càng cứng cáp và khỏe mạnh, làn da màu lúa mì và khuôn mặt sắc bén cũng không che giấu được vẻ tuấn tú, nàng đi một vòng quanh Đỗ Trì: “Ca ở trên chiến trường có bị thương không?”

Đỗ Trì nhếch môi cười vui sướng: “Không có, Mạn Mạn của huynh thật sự hiểu chuyện, lại còn biết quan tâm ca ca.”

Trừ mục tiêu của nhiệm vụ, Tô Khanh không nhìn được mức độ đo lường hảo cảm của bất cứ ai, nhưng từ ánh mắt của Đỗ Trì cùng trí nhớ của nguyên chủ, nàng biết Đỗ Trì là một huynh trưởng tốt.

Tô Khanh tươi cười mang theo vài phần thật lòng: “Ca ca trên đời này là người thứ hai đối tốt với muội, cũng là người thứ hai muội để ý, muội không quan tâm ca thì quan tâm ai?”

“Ta là người thứ hai được để ý, vậy người thứ nhất là ai?” Là người nghe được mình là người thứ hai, đều sẽ không nhịn được hỏi thêm hai câu. Mặc dù cao hứng khi muội muội quan tâm mình, nhưng ở vấn đề này Đỗ Trì vẫn không nhịn được tò mò.

Đứng ở phía sau Đỗ Trì là hoàng đế Tiêu Việt mang nét mặt lạnh lùng, tất nhiên trong lòng Đỗ Mạn đứng thứ nhất ngoài hắn thì còn có thể là ai.

Đỗ Mạn đối với hắn mê luyến hắn nhìn thấy ở trong mắt, đã nhiều ngày bọn họ không gặp mặt, hắn cũng không cho rằng đối phương sẽ mất đi hứng thú với hắn.

Tiêu Việt đi đến đây cùng Đỗ Trì, lúc tiến vào, hắn đứng ở phía sau Đỗ Trì, như vậy nếu con mèo kia có nhào tới thì Đỗ Trì có thể thay hắn chắn con mèo đó lại.

Tuy rằng hắn phân phó cung nhân không được thông báo với Đỗ Mạn là hắn đến, nhưng đứng sau lưng Đỗ Trì hắn không tin nàng không nhìn thấy hắn.

Xem như Mama bên cạnh Đỗ Mạn có bản lĩnh, lúc trước toàn thấy nàng khóc lóc om sòm, quấn lấy hắn khiến da đầu hắn run bần bật, hiện tại lại muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt.

Hắn đang suy nghĩ thì nghe thấy tiểu cô nương thanh âm vang lên giòn tan: “Tất nhiên người muội thích nhất là cha nha.”

Khóe môi Tiêu Việt gợi lên vẻ châm chọc, hắn liền biết... Chờ đã, hắn mới nghe nhầm phải không, Đỗ Mạn vừa nói tới ai?

Đỗ Trì phốc cái bật cười, tâm tình ấm ức biến sạch: “Nếu cha nghe được lời này của muội, nhất định sẽ rất cao hứng.”

Đỗ Trì lớn hơn Đỗ Mạn mười tuổi, Đỗ mẫu qua đời lúc nàng khoảng hai ba tuổi, nguyên bản Đỗ phụ chỉ có một phu nhân là mẫu thân nàng, vì hai hài tử, ông cứ như vậy không tái giá, bất chấp áp lực đến từ gia tộc, có thể nói ông vừa làm cha vừa làm nương đem huynh muội họ nuôi lớn.

Đỗ Trì biết rằng mình không sánh bằng Đỗ phụ, cũng không so sánh nữa, chỉ cần trong lòng Mạn Mạn không phải vì tên dã nam nhân khác mà xếp gia đình phía sau là được.

Dã nam nhân đứng sau Đỗ Trì bước ra: “Nàng thật khiến ta thương tâm, còn ta thì sao? A cha cùng huynh trưởng xếp thứ nhất thứ hai, vậy ta xếp thứ mấy?”

Tiêu Việt vốn không muốn đi ra sớm như vậy, bởi vì hắn biết Đỗ Mạn có người sau lưng chỉ dẫn, muốn cùng hắn chơi trò lạt mềm buộc chặt, để xem khi nhìn thấy hắn nàng còn có thể ngụy trang được nữa không.

Với lại ai bảo hai huynh muội nhà này tỏ vẻ tình cảm hòa hợp khiến hắn chướng mắt, Tiêu Việt nhìn Đỗ Trì không vừa mắt, tự nhiên muốn đi ra để kích thích hắn một chút.

Tiêu Việt vừa lên tiếng, Tô Khanh nhìn lại thì thấy hảo cảm trên đầu hắn vốn lúc trước là -75, nay chỉ còn -10, tuy rằng vẫn là số âm nhưng lại tăng được 65 điểm hảo cảm.

Được như vậy là do trong khoảng thời gian này nàng đã an bài: Nguyên chủ rời khỏi gia đình để tiến cung, không có mẹ chồng cũng không có em gái chồng, người duy nhất có thể ỷ lại là vị trượng phu Tiêu Việt này.

Nàng vốn thích Tiêu Việt, dưới tình huống như vậy nàng liền dính lấy hắn, tình yêu cuồng nhiệt của thiếu nữ mới lớn càng khiến nàng muốn dính hắn chặt hơn. Nguyên chủ vốn là đơn phương yêu hắn, đối với Tiêu Việt, đây không phải ngọt ngào mà là gánh nặng không thể không ứng phó.

Nàng không ở trước mặt Tiêu Việt tìm cảm giác tồn tại, hắn được thanh tĩnh, tất nhiên độ hảo cảm tự nhiên sẽ tăng lên.

Về phần tại sao lại tăng được nhiều điểm như vậy, từ trước đến giờ, vì lấy lòng Đỗ gia, Tiêu Việt vẫn luôn biểu hiện thâm tình với Đỗ Mạn, nhưng trong triều gây áp lực bắt hắn tuyển tú nữ vào hậu cung, hắn liền lấy Đỗ Mạn làm cớ, chỉ là gần đây hắn mới nhắc tới việc lấp đầy hậu cung với nàng.

Nói cách khác hiện tại nàng là phi tử có tiếng nhưng không có miếng.

Không có phi tử nhưng vẫn còn cung nữ dã tâm bừng bừng, còn có lúc trước tiên đế tuyển tú nữ, những người không được sủng ái qua, có nhiều người tuổi vẫn còn trẻ có thể thích hợp với hoàng đế.

Trước kia là Đỗ Mạn muốn độc chiếm hoàng đế, những người đó kiêng kị vị quý phi ngang ngược ương ngạnh này nên không dám rục rịch.

Trong khoảng thời gian này nàng ngầm cho người truyền lời đồn, nói hoàng đế không thật sự sủng ái quý phi, lại đem thả tin tức rằng đã vài ngày quý phi không chủ động đi gặp hoàng đế, liền có không ít người động tâm tư.

Đã nhiều ngày Tiêu Việt “vô tình gặp được” rất nhiều khăn thêu của nữ nhân mang theo mùi hương nhẹ nhàng bay đến trước mặt hắn.

Tiêu Việt cũng không phải là tên hôn quân không biết gì, thực tế khi còn nhỏ hắn đã nếm qua nhiều đau khổ, đối với thủ đoạn của những nữ nhân trong hậu cung này biết rất rõ.

Không có so sánh liền không sao, khi so những nữ nhân dã tâm bừng bừng nhưng lại trăm loại ẩn nhẫn này, thì Đỗ Mạn ngốc nghếch nhìn có vẻ thuận mắt hơn.

Nàng có sao nói vậy, thích chính là thích, chán ghét chính là chán ghét, tuy rằng ngu xuẩn nhưng lại quang minh lỗi lạc thể hiện ra.

Độ hảo cảm của Tiêu Việt sưu sưu tăng lên, rất nhanh có thể tiếp cận số dương, quả nhiên là dựa vào mấy lời đồn có thể hỗ trợ.

Tô Khanh nhìn Tiêu Việt: “Biểu ca tất nhiên là xếp thứ ba a.”

Nghe vậy khiến Tiêu Việt đứng phát ngốc ở đó, Đỗ Mạn dùng giọng điệu hợp tình hợp lý, cùng nàng trước kia không khác biệt lắm, nhưng so với cảnh hắn tưởng tượng ra lại khác hoàn toàn.

Hắn bởi vì quá kinh ngạc thế nhưng đem nội tâm nói ra: “Ta còn tưởng nàng sẽ nói là do lúc đầu không nhìn thấy ta.”

Tiểu nha đầu sẽ thẹn thùng, sẽ chột dạ đâu? Một điểm đều không thấy.

Tô Khanh dùng ánh mắt nhìn tên ngốc nhìn hắn: “Bệ hạ to con như vậy, ta không phải người mù, làm sao mà không thấy người được.”

Tiêu Việt muốn nói gì đó, bỗng nhiên cảm giác được ống quần bị trì xuống, hắn cúi đầu nhìn thì thấy con mèo mà Đỗ Mạn nuôi không biết từ lúc nào đã đứng dưới chân hắn, hơn nữa còn cong lưng, cổ họng phát ra âm thanh đe dọa, nghiễm nhiên bày ra tư thế công kích.

Tô Khanh nhìn trời, vật nhỏ thật là không có nhãn lực, nếu chọc giận tên hoàng đế đó thì cái mạng nhỏ cũng không còn đâu.

Tô Khanh liền lên tiếng: “Tiểu Bạch, không được vô lễ, lại đây.”

Nghe được thanh âm của chủ nhân, vật nhỏ lập tức thu lại công kích, nhảy vào lòng Tô Khanh hướng nàng Meo Meo như tranh công, nghe đặc biệt nhu thuận.

Nàng nhìn chú mèo phi thường chuyên chú, ánh mắt sáng ngời trong suốt, giống như lúc trước nàng dùng ánh mắt này nhìn hắn.

Tiêu Việt đột nhiên nhớ tới, từ lúc hắn đưa con mèo này cho Đỗ Mạn, nàng liền không tìm hắn gây rối nữa, hắn còn tưởng mình may mắn được thanh tĩnh, nhưng giờ nghĩ lại, có thể hay không sự tình hắn nghĩ không giống nhau.

Tiêu Việt nhìn nàng được vật nhỏ liếm liền cười, trong mắt hoàn toàn không có sự tồn tại của mình, lần đầu sinh ra hoài nghi với mị lực của mình.

Bất quá Tiêu Việt lại là người hay đa nghi, hắn chỉ giữ lại ý nghĩ này trong đầu.

Ngay trước mặt Đỗ Trì, hắn đem ra thứ có thể khiến Đỗ Mạn nổi trận lôi đình: “Mạn Mạn, lần này ta lại đây là vì chuyện nạp phi, nàng suy tính thế nào?”

Đỗ Mạn tuổi còn nhỏ, nàng lại là Hoàng quý phi, đối với việc nạp phi là phải do nàng hỏi, nhưng lúc trước hắn một lần hỏi, nàng liền một lần nổi giận. Ngay lúc Đỗ Trì ở đây, đề ra chuyện này quả thật hợp lý.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Đáng Chết (Dịch) của Trường Nhạc Tư Ương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TNTLanAnh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.