Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

HOÀNG QUÝ PHI

Phiên bản Dịch · 2123 chữ

Bên cạnh Lý Tố Tố có tiểu cung nữ được hoàng đế coi trọng, liền phong danh hào là tài tử.

Nguyên bản Lý Tố Tố hay đến chỗ Tô Khanh chơi, thường không có mang theo cung nữ. Tô Khanh cả ngày nghĩ ăn uống du ngoạn, đến thời điểm sẽ hành sự tùy theo hoàn cảnh để rời hoàng cung, đương nhiên sẽ không quan tâm đến cung nữ trong cung Lý Tố Tố họ gì tên gì.

Nhưng sau một chiêu của hoàng đế, Lục Yên Nhiên liền nổi danh.

Liên quan đến mặt mũi, Lý Tố Tố luôn luôn cao ngạo, nay đi đường không còn uy phong như ngày xưa mà khuôn mặt cả ngày âm trầm, cảm giác mình bị mất mặt.

Vừa nghe đến tên người được hoàng đế phong hào, Tô Khanh thiếu chút nữa đem trà trong miệng phun ra ngoài. Nàng hỏi cung nhân truyền lời vài tin tức, xác nhận đối phương là vị biểu tỷ xinh đẹp kiếp trước gạt chết nguyên chủ, nàng xa xăm thở dài.

Đảo qua đảo lại, hai người kia vẫn đến được với nhau. Ngươi nói hoàng đế cần gì làm vậy chứ, lúc trước đem tên nàng ta gạch đi, kết quả cuối cùng vẫn không thay đổi.

Lục Yên Nhiên thành tân sủng của hoàng đế, hắn không chỉ cho nàng danh phận, mà còn đối với nàng trăm loại sủng ái, giống như lúc trước mọi điều sủng ái quý phi, nay đều đặt trên người Lục Yên Nhiên.

Tô Khanh nghe tin tức này, nàng thay Lục Yên Nhiên thương tiếc, một người thay thế mà thôi, dựa vào bản tính Tiêu Việt, hắn tất nhiên sẽ không thật tâm yêu thương Lục Yên Nhiên, chỉ là đem nàng làm thành bia ngắm.

Cũng không biết, hắn lợi dụng Lục Yên Nhiên là để che chở cho ai.

Theo Lục Yên Nhiên ngày ngày được ân sủng, Lý Tố Tố rốt cuộc không ngồi được trong cung mình nữa, không chịu được tịch mịch, nàng chạy đến cung quý phi tố khổ: “Quý phi nương nương, ngài nói tiện nhân Lục Yên Nhiên có hay không quá phận, ta đối tốt với nàng ta như vậy, thương tiếc cho nàng ta là một bé gái mồ côi, nàng lại lén lút ta thông đồng với bệ hạ.”

Tô Khanh ăn xong điểm tâm trên tay, lấy khăn gấm tiểu thái giám đưa tới lau miệng: “Khai chi tán diệp chính là chức trách của bệ hạ, nay trong cung này, chúng ta bốn người đều không sinh được, bệ hạ coi trọng nàng, ngươi hẳn phải cao hứng mới đúng.”

Lý Tố Tố là trái ớt nhỏ, bình thường Tô Khanh thích nhất nàng ấy, Tô Khanh luôn luôn hào phóng, mỗi lần lấy được cái gì ở chỗ nàng đều thật vui vẻ, một điểm Tô Khanh cũng không oán giận.

Tô Khanh rất rõ ràng, trong các cung phi ở đây, nàng ấy có thể coi là ngốc tử.

Cho nên ngày thường cùng nàng nói chuyện, cũng không có bao nhiêu đề phòng, thậm chí có thể nói ra những lời mà mình không dám nói.

Lý Tố Tố được nàng dỗ, nghĩ nghĩ không biết quý phi thật sự ngốc hay là muốn tổn hại nàng, đụng tới sự tình xảy ra sau lưng mình như vậy, nàng làm sao có khả năng cao hứng.

Hơn nữa cái gì mà cả bốn không sinh được, bệ hạ không gieo, nàng có thể đẻ trứng sao, gà mái còn không làm được như vậy nữa mà!

Nàng lấy tấm khăn che miệng anh anh vài tiếng: “Nếu như vì bệ hạ suy nghĩ, ta đương nhiên cao hứng, nhưng lần này bệ hạ lại bỏ qua tỷ tỷ ngài, trực tiếp chọn nàng ta, đây không phải là đánh vô mặt mũi của tỷ tỷ sao.”

Tô Khanh lúc chưa xuất giá đã có thanh danh không tốt, họ cũng nghe qua một hai, tiểu cô nương này tính tình bạo lực, rất hay làm việc mà không suy xét hậu quả.

Nàng là mới vào cung, không giống như quý phi với bệ hạ quen biết đã lâu, nay nàng lại bị một vố lớn như vậy, người còn do nàng tự mang vào trong cung, tự nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ, mà là ngóng trông vào quý phi đứng lên xông pha chiến đấu.

Tô Khanh liếc nhìn nàng một cái, Lý phi so với nàng nghĩ còn nhiều hơn hai cái tâm nhãn nha: “Muội muội nói gì đó, ta bất quá chỉ là quý phi, nơi này được bệ hạ làm chủ. Lúc trước tuyển phi, danh sách ta chọn không có muội đâu. Nếu ngươi cùng nàng đều được bệ hạ để mắt, với ta mà nói, cũng không khác biệt lắm đâu.”

Lý Tố Tố sửng sốt: “Lời này của tỷ tỷ là thật?”

“Ta khi nào thì nói dối ngươi.” Tô Khanh giả vờ giận nói: “Ngươi nếu không tin ta, còn đến cung của ta làm gì?”

Lý Tố Tố vẫn thật sự không nghĩ tới chính mình lúc trước không được quý phi chọn, không biết vì cái quỷ gì, nghe quý phi nói như vậy, tâm tình nàng lại càng không tốt.

Có thể là bởi vì lưu lại hai người được hoàng đế coi trọng, mà nàng tuy là một trong hai người được hoàng đế nhìn trúng, nhưng quý phi lại không coi trọng, tổng cảm giác Lý Tố Tố nàng giống như không bằng hai nàng kia.

Nàng không dám đi hỏi hoàng đế, nhưng lại có gan hỏi Tô Khanh: “Ta có thể hỏi một điều không, lúc trước vì sao nương nương không chọn ta?”

Tô Khanh nói: “Thật ra là như vầy, lúc trước các chư vị muội muội đứng phía dưới, ai cũng đều là mỹ nhân, ta nhìn muốn hoa mắt, nên chỉ có thể tuyển người có quần áo bắt mắt nhất, hiện tại xem ra vẫn là bệ hạ ánh mắt tốt hơn ta, muội muội cũng cực kỳ xinh đẹp.”

Kỳ thật nàng chọn rất lâu, tuyển bốn người nàng cảm thấy là xinh đẹp nhất, Lý Tố Tố đứng trong các vị mỹ nhân, không bằng Đệ tứ xinh đẹp mà nàng chọn, bất quá lời này không thể nói ra, nói ra nàng sợ bị đánh.

Lý Tố Tố lúc này tâm tình mới tốt lên chút, trên mặt mang theo vài phần ý cười: “Quý phi tỷ tỷ thật biết dỗ người.”

Đích xác Tô Khanh miệng ngày càng ngọt, cũng không biết là nơi nào học được. Đáng tiếc lúc đối mặt với hắn, nàng không khen hắn được một câu nghe tự nhiên như vậy, thật buồn cho bản thân.

Nhìn trước mắt một màn vui vẻ thuận hòa, trong lòng Tiêu Việt không có tư vị gì, đôi khi hắn cũng hoài nghi, kỳ thật Tô Khanh thích chính là nữ nhân, cho nên ban đầu đem lão đại là hắn nắm trong tay, để về sau tiến cung tìm mỹ nhân.

Chung quy người bình thường nếu lấy Tô Khanh sẽ không dám bạc đãi nàng, không thể tùy tiện nạp thiếp, vì nàng có Đỗ gia chống lưng.

Hắn làm hoàng đế, có tài lại giàu có, tất nhiên phải ngồi ẵm giang sơn mỹ nhân.

Nếu là như vậy hắn tốn nhiều tâm tư để làm gì. Khó trách khi hắn nói muốn tuyển phi, Tô Khanh liền tỏ thái độ như vậy, nàng căn bản không có để ý đến hắn a!!!

Tô Khanh nghe hệ thống nhắc nhở độ hảo cảm đảo lên đảo xuống giống như ngồi xe qua đèo, liền biết hoàng đế đến, hơn nữa khẳng định không biết lại suy nghĩ lung tung gì nữa rồi.

Hoàng đế lúc sau đi vào, Tô Khanh cùng Lý phi cùng nhau hành lễ, hắn khoát tay: “Trẫm có một số việc, muốn cùng quý phi thương lượng, Như phi (danh hào của Lý phi) ngươi về cung trước đi.”

Lý Tố Tố cắn môi, có chút không tình nguyện. Lần này hoàng đế nhìn trúng cung nữ bên người nàng, nàng trong lòng đối với hắn có chút oán hận.

Nhưng nàng không dám cãi hoàng lệnh, ở trong đầu mặc niệm ba lần: Hoàng đế không lên! Hoàng đế không lên! Hoàng đế không lên!

Thành công tự tẩy não, nàng cố ý bày ra gương mặt được xem là ôn nhu nhất, lui xuống.

Hắn cũng cho cung nhân lui xuống, hoàng đế ngồi xuống cạnh Tô Khanh, hắn hít sâu một hơi rồi nói: “ Mấy ngày trước, trẫm nạp cung nữ bên cạnh Như phi.”

Tô Khanh gật đầu: “Chuyện này thần thiếp đã biết.”

Hai người đối diện một lúc lâu, vẫn là hoàng đế không nhịn được mở miệng trước: “Ngươi đối với chuyện này, chẳng lẽ không có ý kiến gì?”

Tô Khanh sửng sốt, thành thật nói: “Không có.”

Nàng có thể có ý kiến sao, chỉ có thể cảm khái một chút, Tiêu Việt cùng Lục Yên Nhiên là thiên duyên đã định, dù Lục Yên Nhiên không còn là người bên cạnh nguyên chủ như kiếp trước, nàng cũng có thể thuận lợi đạp lên các cung phi khác để thượng vị.

Tuy rằng có được tình yêu của Tiêu Việt, đối với nàng có thể sẽ cảm thấy rất ưu việt, nhưng không có được nàng cũng không cảm giác có gì không tốt.

Hệ thống nói, chỉ cần nàng không cho đối phương tình yêu, có thể cho nàng một lần rút thưởng, rút ra một loại vật phẩm hỗ trợ nhiệm vụ sau.

Đáng tiếc Tô Khanh luôn xui xẻo, bao gồm nhiệm vụ mới này, nàng làm nhiệm vụ này là nhiệm vụ thứ ba, hai lần trước nàng rút được 5000 khối, tiền để hỗ trợ nhiệm vụ sau, kết quả thế giới thứ hai nàng có tiền đến mức khiến người ta giận sôi, 5000 khối còn chua đủ để mua một đôi giày.

Thế giới này, nàng rút trúng một bộ kiếm pháp.

Nhưng kiếm pháp này nàng phải luyện kiếm pháp cơ bản đến 800 cấp mới có thể dùng, luyện đến trình độ đó, không cần học kiếm pháp quá lợi hại nàng cũng có thể phòng thân, phần thưởng cho cũng như không.

Dù sao cũng là hệ thống cho thưởng, nàng cái chính phải làm là hoàn thành nhiệm vụ. Có thể luyện thành đương nhiên là tốt, không được cũng không bắt buộc.

Tiêu Việt lớn lên tuấn mỹ, nhưng tâm lại sắt đá, với nàng mà nói, nhiệm vụ giống với vật phẩm được thưởng đều giống nhau không xài được.

Kết quả nàng vừa dứt lời, Tiêu Việt thấy nét mặt của nàng giống như đang cô phụ tấm lòng của hắn.

“Khanh Khanh”

Nhìn Tiêu Việt nghiêm túc, Tô Khanh ngồi ngay ngắn lại, vẻ mặt nghiêm chỉnh, tỏ vẻ mình đang lắng nghe.

Hắn trịnh trọng hỏi nàng: “Nàng lúc trước vì sao muốn gả cho ta?”

Tô Khanh nghĩ nghĩ: “Bởi vì người vô cùng xinh đẹp.”

Nguyên chủ yêu Tiêu Việt bắt nguồn từ nhan sắc của hắn, mà nàng đối với hắn có thích nhưng cũng chỉ vì gương mặt kia mà thôi.

Hắn oán hận nói: “Quý phi tâm thật sắt đá.”

Tô Khanh đôi mắt hắc bạch phân minh nhìn Tiêu Việt... nhìn độ hảo cảm phía trên.

Nguyên bản vẫn ở khoảng 30 đến 50, mà lâu lâu còn tăng lên tụt xuống cần phải bồi hảo cảm, đột nhiên +50, không chỉ đột phá đạt tiêu chuẩn mà còn bước vào ngưỡng cửa chấp nhận được.

Người huấn luyện thú nói cho Tiêu Việt biện pháp kia, lại không nói cho hắn biết, thuần dưỡng nhưng thực ra là tác dụng đến cả hai bên.

Vì Tô Khanh, hắn bỏ xuống việc không cam lòng, hắn trân trọng nàng, có thể coi như bỏ vào vài phần chân tình.

Thực hiển nhiên, Tiêu Việt không phải là cao thủ thuần hóa động vật, hắn còn rất trẻ tuổi, thuần dưỡng nàng thất bại nhưng ngược lại hắn lại đâm đầu vào không thoát ra được.

Trên thực tế, hắn đối với Tô Khanh là có cảm giác khác, chỉ là hắn không chịu thừa nhận mà thôi.

Nhưng hôm nay hắn nhìn thấy đôi mắt hắc bạch phân mình của Tô Khanh, hắn thấy được tim của mình.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Đáng Chết (Dịch) của Trường Nhạc Tư Ương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TNTLanAnh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.