Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thành Phố Thừa Quy.

Tiểu thuyết gốc · 2214 chữ

Trên bầu trời thành phố Thừa Quy, Nhật Quang và Chính Minh bị chặn lại bởi một nữ tướng. Cô ta mặc giáp trụ màu bạc, khuôn mặt bọc kín trong mũ giáp nhưng sau đầu lại là mái tóc dài đen tuyền xõa tung. Cô gái này khá cao, dáng người lại mảnh khảnh, dù trên thân toàn là sắt thép song cũng không thể che lấp vẻ gợi cảm của cô ta. Áo choàng màu đen tung bay trong gió, trên tay là thanh trọng kiếm hai lưỡi sắc bén.

Đây là Lan Anh nữ tướng - con gái của Chiến Thần Lê Minh - đồng thời cũng đang giữ chức phó tướng quân đoàn Chiến Long. Trước kia Lan Anh cũng là danh nhân tại thành Lạc Long, sắc đẹp nổi bật và tư chất tu luyện cũng rất cao. Lúc này cô chưa vội tấn công bởi vì đã nhận ra Long Mã mang theo tiêu chí của hoàng đế.

Chính Minh lên tiếng: “Nữ tướng! Hai chúng tôi phụng mệnh bệ hạ đến đây để chi viện cho Chiến Thần. Đây là thư của bệ hạ.” - Nói xong ông lấy từ trong ngực áo ra một phong thư bịt kín, bên trên có ấn tín của hoàng đế.

Lan Anh vung tay lên, một luồng gió từ đâu thổi đến thốc lá thư khỏi tay Chính Minh, tốn vài giây đã bay vào tay cô. Lan Anh rất cẩn thận sử dụng một ít linh lực bao phủ phong thư, sau khi xác nhận bên trên không có gì kỳ lạ thì mới mở ra xem.

Lát sau đó, cô chắp tay với hai người Chính Minh - “Ý của bệ hạ tôi đã hiểu. Hai người hãy đáp xuống trước, sau đó đi bộ vào thành bởi bên trong có trận pháp Cấm Không.” - Ánh mắt phía sau mũ giáp của cô gái lộ rõ nét nghi ngờ, cô cũng không quá tin rằng chỉ một thằng thanh niên, một thằng nhóc và một ông lão thì có thể thay đổi chiến cuộc.

“Vâng!”

Long Mã dường như hiểu ý Lan Anh, nó hí dài rồi vỗ cánh từ từ đáp xuống mặt đất. Sau khi hai người leo xuống lưng ngựa thì Long Mã lại bay lên, hướng về phía thủ đô.

Bóng dáng con ngựa lông vàng, vảy rồng biến mất đằng xa chân trời. Hai người theo Lan Anh từ từ vào thành Thừa Quy.

Lúc ở trên trời đã thấy chỗ này hùng vĩ, đến khi xuống đất nhìn tận mắt thì Nhật Quang không khỏi choáng ngợp, đây chắc chắn là kiến trúc to lớn nhất mà hắn từng chứng kiến. Tòa thành có tổng diện tích ước chừng năm mươi hecta với ba vòng tường thành khép kín, vòng ngoài cao nhất đặt ở hướng chính diện. Hai vòng bên trong thấp hơn chút đỉnh nhưng bao quanh chúng là những hào nước sâu, vừa có tác dụng cản đường, cũng đồng thời tạo thành lớp phòng thủ sơ bộ cho thành phố, tuy thế giờ phút này thì các hào nước đều đã bị nhuộm thành màu đen xen lẫn chút đỏ. Xen giữa bức tường thứ nhất và thứ hai là những tòa nhà nhiều tầng được xây bằng Hắc Thạch, bên trên đặt những vũ khí phòng thủ tầm xa - máy bắn đá, bắn tên các loại. Bức tường thứ hai đa số là những cường giả giới tu luyện canh gác, còn vòng ngoài cùng thì sẽ là những binh lính người thường.

Toàn bộ hệ thống phức tạp, chằng chịt này dùng để bảo vệ các dân cư còn sót lại ở trong cùng, nơi đó họ vẫn sinh hoạt bình thường, trồng trọt và chăn nuôi để cung cấp lương thực cho binh sĩ chiến đấu. Hơn nữa, đó cũng là điểm đặt quân doanh, các binh sĩ mới liên tục được bổ sung từ khắp nơi trên cả nước, hăng say huấn luyện để chờ ngày chiến đấu với quân thù.

Nhật Quang từ khi thức tỉnh đã biết được lịch sử trước kia của An Nam và Nhân Giới cũng khá giống với nơi hắn từng sống. Tuy nhiên, vào năm 938, ngay khi An Nam giành độc lập từ tay Trung Châu sau một ngàn năm bị đô hộ thì Nhân Giới tự nhiên xuất hiện cái gọi là Linh Khí - thứ giúp con người có thể hấp thu và tu luyện. Cùng với đó là các cánh cổng đến năm thế giới khác cũng được mở ra. Từ thời điểm đó trở về sau, thì lịch sử chẳng còn chút gì giống như những thứ Nhật Quang từng học. Hắn nghe đồn thời đó mặt đất dưới chân đã được mở rộng rất nhiều (không rõ là bao nhiêu nhưng theo ước đoán của các nhà sử học thì gấp một trăm lần), ngoài ra các kim loại, khoáng sản và vật liệu chôn dưới mặt đất cũng nhận được sự tiến hóa và phát triển rất lớn.

Từ đó cho đến hiện tại (năm 2022), biết bao nhiêu sự kiện đã xảy ra. Giới tu luyện tồn tại ngay trong thế giới người phàm. Khác với miêu tả trong các tiểu thuyết tu tiên (rằng tiên phàm khác biệt…) thì tại thế giới này mọi người vẫn rất đặt nặng vấn đề lãnh thổ, chủ quyền và lòng tự tôn dân tộc. Các tu tiên giả được coi như người thủ hộ của mỗi quốc gia, lực lượng trung kiên để bảo vệ người phàm. Dẫu là thế, nhưng thế giới này vẫn có chút quy tắc mạnh được yếu thua, người đứng đầu quốc gia theo lý thì luôn là tu tiên giả mạnh nhất hoặc được kẻ mạnh nhất nâng đỡ như An Nam hiện tại.

Vừa di chuyển vào thành, Nhật Quang vừa cảm khái. Hắn thấy những binh sĩ đứng thẳng, cầm chắc trên tay vũ khí, ánh mắt tràn đầy niềm tin và sát khí, cũng có những binh sĩ lộ rõ vẻ mệt mỏi, hoặc thất thần trên khuôn mặt. Có cả những binh lính đã tàn phế, mất tay hoặc chân nhưng cũng không rời khỏi thành mà được giao cho những nhiệm vụ hậu cần như cứu thương, vận chuyển nhu yếu phẩm các loại. Phần nhiều người dân trong thành Thừa Quy cũng là bộ dạng nhem nhuốc, gương mặt đen xì, bọn họ hiếm khi nói chuyện hoặc cười mà chỉ chăm chú làm nhiệm vụ đồng áng đã được giao. Hầu như dân thường đều là phụ nữ, hoặc đàn ông đã khá lớn tuổi. Con nít hầu như không thấy, có lẽ đều đã được chuyển đến những nơi an toàn hơn.

Bao nhiêu cảnh tượng vội vàng chạy qua thị giác của Nhật Quang khiến hắn bất giác cảm thấy có chút chua xót, ánh mắt rưng rưng. Trước kia Nhật Quang sống ở thời kỳ hòa bình, chưa bao giờ trải qua tang tóc chiến tranh. Cái cảm giác quả thật xa lạ, song cũng rất nhiều đau thương. Hắn thấy một ông lão chăm chú nhìn về phương xa trong thời gian nghỉ, nơi đó là một anh lính cầm cung đứng gác. Hắn cũng thấy một cô gái trẻ thi thoảng lại ngước lên trời trong khi gặt lúa, lúc cúi xuống thì tự dưng rơi lệ. Hắn cũng thấy được âm thanh khóc rống lên từ trong khu vực cứu chữa khi đi ngang qua đó, chắc hẳn là đã có người lính nào đó đã hy sinh.

Ánh sáng chói chang trên bầu trời cũng không thể che lấp được hoàn cảnh đè nén hiện tại, chiến tranh quả thật khiến bất cứ ai phải khó chịu và thương tiếc.

“Mình nhất định sẽ chế tạo ra súng! Nhất định!” - Nhật Quang thầm dặn lòng, hắn bây giờ cũng là một người An Nam, hắn không muốn chứng kiến nhân dân phải tồn tại như thế này. Đánh nhau với Trung Châu cũng chỉ là một phần nhỏ, những nơi khác còn đang đau khổ chống đỡ Yêu Tộc hay Ma Tộc và những thế lực khác. Để chấm dứt điều này thì chỉ có cách khiến An Nam mạnh lên, mạnh đến mức kẻ thù sợ mà không dám xâm phạm. Và đường tắt hắn có thể đi chính là sử dụng súng.

Bởi mãi chìm trong suy nghĩ nên đoạn đường trở nên ngắn hơn. Nhật Quang và Chính Minh được Lan Anh dẫn đến gặp Lê Minh, người vẫn đang phải dưỡng bệnh trong thủ thành chủ ngay chính giữa thành.

Nơi đây là một tòa nhà cao lớn bốn tầng được xây dựng đã lâu nhưng dường như vừa trải qua chiến đấu, bởi vì khắp nơi đều là gạch vụn, non nửa phần nóc đã bị chém văng đi đâu chẳng biết. Bên ngoài khoảnh sân có gần cả trăm binh sĩ khoác giáp bạc canh gác, tay lăm lăm vũ khí. Hiển nhiên sau chuyện ám sát vừa diễn ra thì an ninh nơi này đã được thắt chặt. Lẽ dĩ nhiên, Nhật Quang nghĩ trong tối có thể còn có những cường giả khác, các binh sĩ tinh nhuệ chỉ là lực lượng bề ngoài.

Lan Anh dẫn hai người vào bên trong, sau khi đã trao đổi gì đó với hai tên lính gác cổng.

Cả ba xuyên qua hành lang đầy đá vụn, đi thẳng về phía căn phòng ở cuối.

Bên trong chẳng có một ai cả, chỉ có một thân ảnh nằm ngửa trên chiếc giường trong góc.

Chính Minh, Nhật Quang đều sững lại, khi nhận ra mọi chuyện.

Người đàn ông cao lớn nọ đang nằm trên chiếc giường trải ga đen kịt, khuôn mặt cương nghị nhưng mắt đã nhắm lại, hơi thở hoàn toàn không có. Tứ chi đều đã gãy rụng, trước khi mất hẳn ông ta đã trải qua đau đớn rất kinh khủng, bằng chứng là từng đường gân xanh vẫn còn căng phồng trên ngực. Đáng nói nhất là một viên cầu hình tròn màu vàng lợt lơ lửng trên đầu ông ta, tỏa ra một vầng hào quang rực rỡ phủ xuống cơ thể tàn khuyết, khí tức tỏa ra từ nó khá áp lực và cũng rất đặc biệt.

Chính Minh hỏi với giọng run rẩy: “Đây… đây… là Chiến Thần?”

“Phải!” - Lan Anh cúi đầu đáp, vẻ mặt đã bị lớp mũ giáp che kín, chỉ có những giọt nước long lanh chảy xuống phần cằm rồi rơi xuống mặt đất.

“Ông ấy đã hy sinh. Đám Trung cẩu sử dụng chất độc, dù là thực lực của ông… cũng không… không chống đỡ nổi…” - giọng nói nghẹn ngào song cực kỳ căm hờn.

Nhật Quang thấy bàn tay vị nữ tướng đã siết chặt chuôi kiếm.

“Trước khi mất, ông ra lệnh cho tôi để nguyên như vậy, cũng không được loan tin ra rằng ông đã mất. Chỉ có tôi và các tướng lĩnh cấp cao nhất mới biết điều này. Mong hai vị giữ miệng.” - trong giọng nói của vị nữ tướng bao hàm uy nghiêm và cảnh cáo.

Hai người gật đầu, cảm thấy cõi lòng trở nên nặng nề hơn. Họ đều hiểu lý do vì sao như vậy. Chiến Thần luôn là biểu tượng cho sự bất bại của vương quốc, cũng là nơi để các binh sĩ ký thác tinh thần, liều sống liều chết. Nếu như để mọi người biết được thủ lĩnh đã mất, chưa cần kẻ địch đánh tới thì có khi chiến tuyến đã tự động tan vỡ.

“Tình hình thì hai vị đã rõ. Ngay bây giờ, chúng ta cần một Chiến Thần khác hoặc một hy vọng khác.”

Lan Anh nói, dù bản thân vẫn nghi ngờ nhưng cô ta không có cách nào khác. Đây là hai người hoàng thượng đã phái đến, cô chỉ đành tin vào trí khôn và tính toán của hoàng đế. Hơn ai hết, Lan Anh biết thành Thừa Quy không thể mất, cô phải dùng tất cả sức lực và sinh mạng để thủ hộ nơi này. Nếu như Thừa Quy bại, An Nam cũng cách diệt vong không xa.

“Thưa tướng quân! Thuộc hạ sẽ cố gắng hết sức.” - Nhật Quang nói rất trịnh trọng, lần đầu tiên hắn cảm thấy phục một cô gái. Lan Anh buộc phải để cha phơi thây vì an nguy quốc gia, cô gái mảnh khảnh tự bản thân gánh hết trách nhiệm vì quốc gia, và cô gái đặt lòng tin vào hắn và Chính Minh, cũng là vì quốc gia. Nếu như Nhật Quang thất bại, hắn nguyện ý bồi tiếp cô gái này sống mái với quân thù, cũng không muốn làm thằng đàn ông hèn nhát.

Lan Anh thấy ánh mắt của Nhật Quang, hơi thu hồi chút khinh thị, chắp tay nói: “Mạng sống của các tướng sĩ. Xin nhờ hai vị.”

“Đi thôi lão Minh, chúng ta mau chóng thử nghiệm.”

“Được! Tướng quân, xin hãy dẫn chúng tôi đến phòng vũ khí, tôi và Quang sẽ cố gắng hết sức.”

Bạn đang đọc Ông Tổ Nghề Đầu Thai sáng tác bởi kasowi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kasowi
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.