Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đến Phương Bắc.

Tiểu thuyết gốc · 2134 chữ

Sáng hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Nhật Quang đã thức dậy, mặc trang phục cấm vệ quân rồi cưỡi ngựa chạy vội đến hoàng cung.

Trên người hắn khoác giáp đỏ, sau lưng là áo choàng còn trên đầu đội mũ trụ có gắn lông vũ. Bên ngoài áo giáp là những mảnh thép nhỏ nối với nhau như lưới đánh cá, bảo vệ những phần hiểm yếu như ngực bụng và tứ chi. Phần ngực trái có họa tiết ngôi sao màu vàng, phía dưới một chút là hình lá chắn tròn với họa tiết chim Lạc. Còn phía trong là lớp áo lụa màu đen dán sát thân thể, chỉ là lớp lót để đỡ phần nóng bức. Nhật Quang đeo thêm thắt lưng, bên eo có giắt thêm một thanh kiếm gỗ - sở dĩ hắn phải đeo như thế chỉ để cho đúng quy trình, còn kiếm thì chẳng mấy khi hắn lôi ra sử dụng.

Vó ngựa dồn dập trên đường, chẳng mấy chốc mà Nhật Quang đã đến hoàng cung.

Hiện tại mới chỉ canh năm nhưng bên ngoài hoàng cung đã rất đông người, hầu như trong số đó đều là bá quan văn võ chuẩn bị vào triều.

Bọn họ vận quan phục được dệt từ vải quý, đầu đội mũ cao, tất cả đều đồng nhất về màu sắc và cung cách, nếu chỉ nhìn thì không thể phân biệt nổi đó là vị quan mấy phẩm, giữ chức vị gì các thứ. Dù sao thì hoàng đế cũng nổi danh tiết kiệm, rất ghét bày trò nếu như người dân còn khốn khổ. Bởi vì thế, từ khi ngài lên ngôi thì sửa lại rất nhiều quy tắc lẫn lễ tiết, các quan không cần thiết phân chia như trước, chỉ cần mặc đúng quan phục màu đen là đủ. Thay vào đó, các quan sẽ phân biệt lẫn nhau dựa vào lệnh bài được cấp riêng cho từng người, trên đó có ghi tên và chức vị hiện tại, màu sắc của lệnh bài sẽ thể hiện đó là quan mấy phẩm.

Nhật Quang cũng đã ở đây một năm nên khá quen mặt, ai nấy khi thấy hắn đều chào hỏi một cách niềm nở. Nhật Quang đáp lễ từng người, sau đó đi thẳng vào cung rồi đến phòng ngủ của hoàng đế, đứng ngoài cửa chờ cùng các cận vệ còn lại.

Mấy phút sau, Nhật Quang lại tháp tùng hoàng đế đến Thái Hòa Điện để thượng triều.

Tiếng chuông tại Ngọ môn vang lên. Các quan viên lũ lượt kéo nhau vào mảnh sân rộng rãi ngay trước Thái Hòa Điện. Theo quy tắc thì sẽ tiến vào theo từng phẩm, cấp cao lên trước, cấp thấp đi sau, quan văn đứng bên trái, quan võ đứng bên phải. Sau khi bọn họ thực hiện nghi lễ ba quỳ chín lạy thì đó cũng là lúc buổi chầu bắt đầu.

Khác với những gì mà Nhật Quang đã xem trong phim ảnh khi còn ở Trái Đất. Thượng triều là một cuộc họp cực kỳ nhàm chán. Gần cả trăm người đứng trong gió lạnh heo hút và những mảng sương mờ ảo chưa tan để báo cáo công việc. Phải đứng thẳng lưng, cố gắng tỏ ra nghiêm túc nhất có thể, nếu có bất cứ hành động nào khác thì đều coi như dám khinh nhờn thiên tử và bị mấy tên ngự sử mắt diều hâu ghi lại.

Tuy chán là thế nhưng khi đứng ở đây với thân phận cận vệ cũng có rất nhiều lợi ích. Một trong số đó là biết được tình hình hiện tại của quốc gia từ miệng các quan đại thần.

Từ bốn giờ sáng bắt đầu, đã trôi qua năm tiếng đồng hồ nhưng hầu hết đều chỉ là chuyện “lông gà, vỏ tỏi”, chẳng có bao nhiêu thứ khiến Nhật Quang hứng thú.

Hắn chỉ thầm nghĩ cái trò này mau chóng kết thúc để đi ăn sáng là hơn.

Chợt, hoàng đế đột nhiên gọi hắn: “Nhật Quang khanh! Chuyện trẫm giao cho khanh tiến triển thế nào rồi?”

Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Nhật Quang, hắn là kẻ đứng gần ngai vàng nhất, cho dù đó chỉ là đứng nhưng cũng không thiếu người ghen ghét với vị trí này.

Nhật Quang giật mình song rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh. Hắn đi lên phía trước, cung kính dập đầu trước hoàng đế ba lần rồi mới nói: “Muôn tâu bệ hạ! Hạ thần đã có tiến triển bước đầu. Ngày hôm nay thần xin phép bệ hạ cho thần được phối hợp với đại nhân Chính Minh của Khoa bộ, để tập trung chế tạo thứ đó.”

Khoa bộ (Khoa Học bộ) cũng là một bộ mới mà An Nam lập ra theo ý của Nhật Quang, tuy là bộ thứ bảy nhưng mức độ ảnh hưởng và tầm quan trọng đã vượt xa sáu bộ còn lại (Hình bộ, Công bộ, Lễ bộ, Lại bộ, Hộ bộ, Binh bộ). Khoa bộ chủ trương nghiên cứu và phát triển khoa học, thứ còn quá mới mẻ nhưng đã thể hiện đủ sức nặng với những ý tưởng vượt xa thời đại của Nhật Quang. Người đứng đầu Khoa bộ hiện tại là Nguyễn Chính Minh - một học giả nức tiếng của vương quốc.

Hoàng đế nghe thế thì long nhan rạng rỡ, vung tay bảo: “Được! Trẫm chuẩn tấu. Tuy nhiên, Nhật Quang ái khanh, trẫm còn có một việc muốn giao cho khanh.”

“Vâng! Xin bệ hạ ra lệnh, thần xin ra sức khuyển mã.” - Nhật Quang cực kỳ cung kính với hoàng đế, không mất não như những đứa ngu ngục trọng sinh khác. Hoàng đế hiện tại đang mạnh hơn hắn quá nhiều, không chán sống thì tốt nhất đừng lên mặt.

“Tình hình biên giới đang ngày một nghiêm trọng. Trẫm truyền lệnh cho khanh mau chóng tiến về phương Bắc. Đồng thời mau chóng nghĩ cách gấp rút chế tạo pháp khí trên đường đi.”

“Nguyễn Chính Minh!” - hoàng đế lại hô.

Một ông lão bước ra khỏi hàng, đi đến trước dập đầu rồi nói: “Có lão thần!”

“Trẫm ra lệnh cho khanh cùng Nhật Quang khanh đi phương Bắc. Hắn có bất cứ yêu cầu gì, ngươi phải hết sức phối hợp. Rõ chưa?”

Nhật Quang và Chính Minh hô to: “Hạ (lão) thần tuân chỉ.”

“Được rồi! Tất cả bãi triều!”

“Hoàng thượng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!”

Hoàng đế sau đó rời đi, các quan viên cũng lũ lượt đi khỏi. Chỉ có Nhật Quang đứng tại sân chầu, bên cạnh là Chính Minh. Khuôn mặt của cả hai cùng co quắp lại như mướp đắng.

“Nhóc Quang! Chuyện là thế nào? Lại chế tạo cái gì?” - Chính Minh hỏi, lão cũng chẳng xa lạ gì mà bắt chuyện rất thân quen. Ban đầu thì lão rất ghét Quang bởi cái tính cà lơ phất phơ của hắn, nhưng dần dà đã trở nên tôn trọng vì các ý tưởng kinh người cũng không kém phần độc đáo do Quang nói.

Nhật Quang cười khổ đáp: “Ông Minh, hai ông cháu mình kỳ này chết mất. Thứ hoàng thượng nhắc đến chính là súng, có lẽ ngài muốn áp dụng nó vào chiến tranh luôn.”

Nhắc đến súng, gương mặt béo của Chính Minh giãn ra, ánh mắt tỏa ra hứng thú, hỏi: “Có phải là cái pháp khí của cậu không? Đã nghiên cứu ra rồi?”

“Thì nghiên cứu ra… Nhưng mà, uy lực có thể sẽ không như mong đợi.” - Nhật Quang nghĩ đến đây thì lại cảm thấy khổ. Cây súng của hắn là thẻ thuộc tính nên có thể giết bất cứ ai dưới cấp Hợp Huyết. Còn thứ hắn đã nghiên cứu ra tối hôm qua là súng thường, đối với cái thế giới tu luyện thế này thì vài viên kẹo đồng lại có nghĩa lý gì.

Dù là thế nhưng Nhật Quang cũng không dám nói cho hoàng đế biết, lỡ đâu ngài giận quá chém hắn luôn thì hắn biết kêu oan với ai. Sở dĩ nghĩ vậy bởi đây là lần đầu tiên hắn thấy hoàng đế cười, làm ngài mất hứng lúc này quá ngu xuẩn.

Lão Minh thấy ánh mắt buồn bã của Nhật Quang thì an ủi nói: “Thôi chuyện đã lỡ rồi, bây giờ cậu về chuẩn bị đi. Chúng ta lập tức sẽ xuất phát luôn, hy vọng trên đường đi sẽ tìm ra cách.”

“Vâng, chỉ đành như thế.”

…..

Phương Bắc mà hoàng đế đã nhắc đến chính là khu vực chiến trường chính với vương quốc Trung Châu (người Nam hay gọi là Trung Cẩu). Đó cũng là một cỗ máy xay thịt khổng lồ diễn ra ngay trong địa phận tỉnh Hòa Bắc, trận chiến kéo dài mười năm đã khiến rất nhiều thanh niên trai tráng của An Nam một đi không quay lại, sự tàn khốc của chiến trường nọ khiến ai nghe tin cũng sợ mất mật.

Ban đầu, người Trung xâm nhập vào biên giới, rất nhanh đã chiếm được ba thành phố lớn lần lượt là Biên Minh, Bình Hòa và Ai Lạc. Sau, lại bị quân An Nam cùng thống soái Lê Minh chặn đứng tại thành phố Thừa Quy. Hai bên từ đó bắt đầu trận tiêu hao chiến, một bên công còn một bên thủ.

Trước đó thì tình hình cũng khá lạc quan cho An Nam, bởi địa hình phía Bắc là định nghĩa của sự hiểm trở, rất nhiều rừng cây, đồi núi với địa thế dễ thủ hơn công. Và Thừa Quy cũng là một chốt chặn được xây dựng ngay chính giữa hẻm núi cao vạn trượng, hướng chính diện là độc đạo mà hai bên là sườn núi xen lẫn rừng cây rậm rạp nên rất khó công phá. Tuy nhiên, sau đó tình thế đã thay đổi một trăm tám mươi độ, không biết vì sao mà thống soái Lê Minh bị kẻ địch ám sát, dù không chết nhưng đã ảnh hưởng rất nhiều đến thực lực của ông ta.

Từ đó trở về sau, hoàn cảnh tại Thừa Quy ngày một tồi tệ, quân An Nam buộc phải dùng sinh mệnh để cố thủ, rất nhiều cường giả bị thống lĩnh kẻ địch giết chết vì nay đã không có đối trọng kiềm chế. Điều này khiến hoàng đế dù ở xa tại thủ đô nhưng cũng rất lo lắng, Nhật Quang chính là một canh bạc của ngài, Thừa Quy chết hay sống, hoàn toàn dựa vào món pháp khí mới của hắn.

Thế cho nên, tuy Nhật Quang và Chính Minh xuất phát đầu giờ chiều ngày hôm đó nhưng chỉ tốn một ngày đêm thì cả hai đã đến được Thừa Quy. Sở dĩ có điều này vì thứ chở bọn họ là một con yêu thú cấp Khai Tâm có tên Long Huyết Mã - hậu duệ của Long Mã trong truyền thuyết - đồng thời cũng là thú sủng trân quý nhất trong tay hoàng đế. Điều này chứng tỏ ngài sốt ruột đến mức nào.

Cả hai cũng không có quá nhiều hành lý, Chính Minh đi tay không còn Nhật Quang chỉ vác theo Tiêu Thiên Long với ý định dựa vào quang huy nhân vật chính của nó để sinh tồn. Giờ phút này thì thằng nhóc vẫn chưa tỉnh lại. Vốn Nhật Quang cũng muốn dẫn theo cả Khánh Nhân song lưng ngựa có hạn, chỉ đành để lão đi xe ngựa thông thường đến chiến trường.

Hai người được Long Mã chở đã bay tới trên đầu thành phố Thừa Quy. Đập vào mắt họ là một tòa thành với bức tường màu đen cao lớn như một chốt chặn đáng tin, hai bên là hai ngọn núi cao chạm vào tầng mây, địa hình rất dốc cùng cây cối đủ màu sắc. Bên trên tường thành có rất nhiều binh sĩ đang đứng trước các vũ khí thủ thành, thần tình nghiêm túc nhìn về phía đối diện.

Quang cảnh vốn hùng vĩ tráng lệ nay được nhuộm lên khí tức chết chóc, mặt đất ngay cửa thành Bắc đã biến thành màu đen, mùi máu tươi gay mũi và mùi thối của thi thể bốc lên cao, dù là trên trời cũng ngửi được.

Đột nhiên, không gian trước mặt hai người xuất hiện một bóng hình cưỡi mây. Chưa nhìn rõ người nào thì đã nghe thấy giọng nói lạnh lẽo.

“Các ngươi là ai? Đến đây có việc gì?”

Bạn đang đọc Ông Tổ Nghề Đầu Thai sáng tác bởi kasowi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kasowi
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.