Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngược cặn bã 2

Phiên bản Dịch · 2747 chữ

*Chương 3 *

Trong lòng Giang Từ Niệm lộp bộp một tiếng, chuyện mượn ngọc bội của Giang Tử Tuyên nàng ta không có biện pháp phủ nhận, giấy vay nợ nàng ta làm mất hiện giờ còn chưa tìm được, nhìn thấy ánh mắt Tề Chiêm quét lại đây, nàng ta luống cuống đứng dậy nói: "Bệ hạ, quả thật đúng là có chuyện này, không lâu trước đó thần thiếp đã mượn ngọc bội của tỷ tỷ, bất quá qua ngày cầu phúc ba ngày, thiếp ngay lập tức đã đem ngọc bội trả lại cho Hoàng hậu nương nương”.

Nàng ta suy nghĩ một chút, lại bổ sung: "Bệ hạ, nếu ngài không tin thiêp nói, ngài có thể hỏi Tần Chiêu Nghi một chút, ngày thần thiếp trả lại ngọc bội đúng lúc có Chiêu Nghi nương nương, việc này Chiêu Nghi nương nương có thể làm chứng cho thần thiếp. ”

Tần Chiêu Nghi cũng không phải kẻ ngốc, ả ta không phải không biết, Giang Từ Niệm đây là muốn kéo ả xuống nước, bất quá đều đã là châu chấu trên một sợi dây, không đến thời khắc mấu chốt, ả ta tạm thời chưa dùng chiêu "vứt xe bảo soái", nàng ta đứng dậy, hướng tề chiêm nói: "Hồi Hoàng Thượng, Giang Tiệp Dư nói không sai, ngày đó thần thiếp đã cùng nàng đi vào cung hoàng hậu. ”

Giang Từ Niệm thoải mái cười, ánh mắt chuyển hướng về phía Giang Tử Tuyên liền mang theo vài phần đùa cợt cùng châm chọc.

Giang Tử Tuyên tựa như suy nghĩ một chút, "À. Thì ra muội muội ngươi đã trả lại ngọc bội cho ta a? Nhưng vì sao chỗ này của ta còn có giấy nợ của muội muội đây, theo lý mà nói, nếu muội muội đã đem ngọc bội trả lại cho ta, vậy tờ giấy nợ này, ta hẳn phải là đã ở trước mặt muội muội xé rách rồi mới phải. ”

Thúy Trúc đem giấy nợ trình lên trước mặt Tề Chiêm, Tề Chiêm quét mắt nhìn một cái, ánh mắt lại quét tới trên người Giang Từ Niệm.

Khóe miệng Giang Từ Niệm giật giật, cười cười nói: "Ngày đó ta đích xác đem ngọc bội trả lại cho tỷ tỷ, tờ giấy nợ trên người ta tất nhiên là đã xé, chỉ vì muội muội tin tưởng Hoàng hậu nương nương, lại không nghĩ nương nương ngài còn giữ lại cái nợ này. ”

Lời này của nàng ta ý vị thâm trường, giống như là nàng cố ý giữ lại giấy nợ để vu cáo nàng ta, vô lý chơi xấu.

"Mặc kệ muội muội đến tột cùng có trả lại ngọc bội cho ta hay không, cũng đã không còn là chuyện quan trọng nữa rồi." Giang Từ Tuyên vừa nói vừa lục lọi vài tấm vải trong khay, rốt cục cũng tìm được thứ nàng muốn, nhìn nội dung bên trên, nụ cười trên khóe miệng Giang Từ Tuyên càng sâu hơn, lại nói: "Bất quá, muội muội có nhớ rõ, ngươi đi mượn và trả lại ngọc bội cho ta khi nào ?”

Thời gian trên giấy nợ đều viết rất rõ, Giang Từ Niệm biết không ổn, liền nói: "Ta là mùng năm tháng này mượn, mùng tám liền đem ngọc bội trả lại cho tỷ tỷ. ”

Giang Từ Tuyên như có điều suy nghĩ gật gật đầu, "Nói cách khác ngọc bội tháng này còn ở trên người ta? Nhưng trong bức thư ta viết cho Lê vương lại nói 'Ngọc này là do tiên đế ban tặng, mẫu thân sợ thiếp yếu ớt, lấy ngọc này để cho thiếp trấn áp tà ma, nay đặc biệt tặng ngọc này cho xa quân, nguyện quân không quên sơ tâm" Mặt sau khắc chữ Mẫn Đế ngày mười hai tháng tám.

Còn có, lê vương trả lại cho ta bức thư này, viết 'Khanh ngọc đã thu, xa định là trân quý chi tích, như đãi khanh khanh. "Mặt sau còn có một dòng chữ ngày 19 tháng 8 năm Mẫn Đế thứ nhất.

Ta còn nhớ rõ, khi đó ta còn chưa vào cung, nói cách khác ngọc này là trước khi ta vào cung đã tặng cho Lê vương rồi, vì sao tháng này lại xuất hiện trên người ta? Còn nữa, chữ viết này tuy là của ta và Lê vương điện hạ, bất quá ở ngoài cung cũng có rất nhiều cao nhân viết chữ, muốn bọn họ bắt chước chữ viết của ta cùng Lê vương cũng không khó. ”

Lúc trước, Giang Từ Niệm đến mượn ngọc của nàng, nàng ta đã sớm thông đồng với Tần Chiêu Nghi muốn hãm hại nàng, vì để lấy được chữ viết của nàng, nàng ta còn tự cho mình là thông minh, để cho nàng viết giấy nợ, lại không nghĩ tới, mấy ngày trước sau khi đầu độc nàng, lại thế nào cũng không tìm được giấy nợ, cũng may nguyên chủ Giang Tử Tuyên này không ngu ngốc đến mức hết thuốc chữa, cố ý lưu lại một tay như vậy, cũng là muốn giữ lại khoản nợ này hướng Tề Chiêm khiếu nại, bất quá còn chưa kịp khiếu nại đã bị người Giang gia đầu độc chết.

Sau khi nàng tỉnh lại, vì rửa sạch hiềm nghi cho mình, nàng đã cố ý hỏi Thủy Trúc một chút chuyện của nàng và Lê vương, Thủy Trúc không nói một chữ, nàng liền phân tích ra sơ hở trong đó.

Lời này vừa nói ra, mọi người ngồi lập tức thổn thức không thôi, Tề Chiêm cũng không quá mức khiếp sợ, thần sắc trên mặt hắn cũng không thay đổi, ánh mắt nhìn về phía Giang Từ Tuyên lại sâu hơn vài phần.

Giang Từ Tuyên khẽ thở dài một tiếng, hướng về phía Tề chiêm nói: "Bệ hạ, việc này có rất nhiều điểm đáng ngờ, nghĩ đến lúc ấy bệ hạ quá mức phẫn nộ mới bị những kẻ tiểu nhân kia che mắt, lúc này nghe thần thiếp phân tích như vậy, bệ hạ nhất định đã có thể nhìn thấy rõ ràng mọi việc, mong bệ hạ phân xử cho thần thiếp một cái công đạo. ”

Tề Chiêm nhíu mày thật sâu, đường đường là hoàng đế bệ hạ, lại bị những tiểu nhân này đùa giỡn, che mắt, đây là đang ám chỉ hắn làm hoàng đế không đủ khôn khéo hay sao, ngón tay đặt ở trên bàn thấp khẽ run lên, khóe miệng hắn lại cong lên một nụ cười thật sâu.

Thừa tướng đại nhân ngồi ở bên trái Tề Chiêm vội vàng đứng dậy,chắp tay nói: "Bệ hạ, nương nương nói rất đúng, nương nương là hoàng hậu của lục cung, lại có người muốn dùng thủ đoạn hạ lưu này hãm hại hoàng hậu, thật sự đại nghịch bất đạo, việc này có rất nhiều điểm nghi vấn, thần khẩn cầu bệ hạ triệu hồi Lê vương một lần nữa để điều tra việc này, trả lại sự trong sạch cho nương nương”.

Quả nhiên, vẫn là người nhà ông ngoại nàng thương nàng nhất, Giang Từ Tuyên không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua vị cữu cữu quyền cao chức trọng này.

Giang Hoài Viễn vẫn lẳng lặng quan sát biến hóa, căn bản không thể tưởng tượng được sự tình sẽ phát triển tới bước này, tốt xấu gì Giang Tử Tuyên vẫn là con cái của hắn, hơn nữa còn là hoàng hậu, huống chi sau lưng nữ nhi này còn có một Vệ gia, tuy rằng so với Giang Từ Niệm khó khống chế hơn, nhưng lợi dụng tốt vẫn có thể mang đến vinh quang cho Giang gia, âm thầm phân tích ưu nhược điểm một chút, Giang Hoài Viễn liền lập tức đứng dậy chắp tay nói: "Thần khẩn cầu Hoàng Thượng điều tra lại việc này, trả lại sự trong sạch cho hoàng hậu nương nương. ”

Giang Từ Tuyên cười giễu một tiếng, phụ thân nàng thật đúng là gió chiều nào theo chiều ấy.

Thừa tướng đại nhân cùng Kinh Triệu Doãn đều cầu tình, huống chi trong đó còn liên lụy đến Lê vương, các thần tử khác cũng nhao nhao đứng dậy chắp tay nói: "Thần khẩn cầu bệ hạ điều tra lại việc này, trả lại cho hoàng hậu nương nương cùng Lê vương điện hạ sự trong sạch. ”

Ánh mắt Tề Chiêm thâm trầm nhìn đám thần tử, khó có khi thống nhất ý kiến như vậy, khẽ thu liễm ánh mắt, sau đó nhìn sang Giang Tử Tuyên đang đứng một bên tựa tiếu phi tiếu mà nhìn hắn, hai tay hắn đặt ở trên bàn âm thầm nắm thành nắm đấm.

"Xem ra, chuyện này đích thật là trẫm nhất thời phẫn nộ, trách lầm Hoàng hậu, trẫm lập tức hạ lệnh triệu hồi Lê vương, điều tra việc này một lần nữa, trả lại công đạo cho hoàng hậu cùng Lê vương." Ánh mắt hắn dịu dàng như một dòng suối trong vắt chảy tới, ngữ khí Tề Chiêm rõ ràng nhu hòa không ít, "Mấy ngày nay ủy khuất hoàng hậu nàng rồi. ”

Mặc dù đó là một câu nhận lỗi cùng an ủi, nhưng khi nghe vào tai, Giang Từ Tuyên lại có cảm giác lành lạnh như một con rắn băng bò trên lưng, làm cho người ta không rét mà run.

Giang Từ Niệm khiếp sợ nhìn một màn này, nàng ta không thể tin được, ngay cả phụ thân nàng cũng muốn cầu tình cho Giang Từ Tuyên, nhưng lúc trước cũng chính là phụ thân nàng,tự tay đưa thuốc cho nàng ta, để nàng ta đưa cho Giang Từ Tuyên uống.

Vốn dĩ nàng ta còn tràn đầy xuân phong đắc ý, trong lúc nhất thời sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nếu chuyện này thật sự điều tra, nàng ta tất nhiên không trốn thoát khỏi liên quan, mà tội danh mưu hại hoàng hậu cùng vương gia, tội này vừa định cho dù nàng ta có mười cái đầu cũng không gánh nổi.

Giang Từ Niệm có thể nghĩ đến điểm này, Tần Chiêu Nghi tự nhiên cũng sẽ nghĩ đến, sở dĩ lúc trước dám cùng Giang Từ Niệm thiết kế một bước này, bởi vì nàng ta biết chắc chắn Hoàng đế vẫn bất mãn hoàng hậu, mà hắn lại kiêng kỵ Lê vương, mà một mũi tên bắn chết hai con nhạn này bất quá chỉ là hắn thuận nước đẩy thuyền, mặc dù toàn bộ sự việc nhìn qua thì sơ hở trăm bề, nhưng chỉ cần Hoàng đế tin tưởng là tốt rồi, cho dù có một ngày sự tình bị bại lộ, nàng ta cũng đã sớm nghĩ ra đường lui.

Nhìn sự tình đi tới bước này, ả tả cũng chỉ có thể lựa chọn "vứt xe bảo soái".

Tần Chiêu nghi phúc thân, giọng nói thanh thúy nhất thời truyền đến : "Bệ hạ, thần thiếp nhớ rõ là ngày mười lăm trong cung cử hành gia yến, Lê vương chính là ngày đó trong lúc vô tình làm rơi ngọc bội của Hoàng hậu nương nương, nếu Lê vương điện hạ thật sự là bị người hãm hại, tất nhiên là có người thừa dịp lúc Lê vương say rượu, đi nghiên điện thay quần áo thì chui vào chỗ trống, đem ngọc bội cùng thư tín của nương nương đặt lên người Lê vương, dùng cái này hãm hại Lê vương, chỉ cần đem cung nhân lúc đó bồi Lê vương thay áo gọi tới thẩm vấn, nói không chừng có thể hỏi ra một hai. ”

Giang Tử Tuyên trong lòng cười lạnh, trên mặt không khỏi mang theo vài phần hàn ý: "Tần Chiêu Nghi thật đúng là thông minh hơn người, lại đem toàn bộ sự tình phân tích chuẩn xác như thế. ”

Tần Chiêu Nghi không phải là không nghe ra lời châm chọc trong lời nói của nàng, nhưng nàng ta vẫn lơ đi, hướng nàng cảm tạ nói: "Đa tạ nương nương khen ngợi. ”

Thừa tướng đại nhân từ trong lời nói của Tần Chiêu Nghi cũng nghe ra vài phần kỳ quặc, suy nghĩ một chút liền chắp tay nói: "Hoàng thượng, Chiêu Nghi nương nương nói rất đúng, gọi cung nhân đến hỏi một chút cũng không phải không thể. ”

Tề Chiêm chậm rãi buông nắm đấm đang nắm chặt ra, trên mặt mang theo nụ cười thâm minh đại nghĩa:"Theo lời Thừa tướng nói, mang cung nhân kia lên. ”

Trong lòng Giang Từ Niệm lúc này quả thực bất ổn, nàng ta có một dự cảm không lành, Tần Chiêu Nghi vốn là người tham dự ở trong đó, lúc này sao lại nhiệt tình muốn vì hoàng hậu rửa sạch hiềm nghi đâu?

Cung nhân kia rất nhanh đã bị mang tới, hắn nơm nớp lo sợ nầm xấp trên mặt đất, Tề Chiêm chán ghét liếc hắn một cái, lạnh lùng hỏi: "Ngày 15 trong cung có yến tiệc, Lê vương say rượu đi trắc điện thay quần áo, ngươi có biết là ai nhân cơ hội đó lẻn vào trắc điện đem ngọc bội cùng thư tín của Hoàng hậu nhét vào trong áo Lê vương không? ”

Cả người cung nhân này run rẩy lợi hại, hắn giương mắt nhìn hoàng đế đang giận dữ nhìn mình một chút, lại nhìn Tần Chiêu Nghi một chút, khóe miệng run rẩy hồi lâu mới cúi đầu nói: “ Bệ hạ, xin bệ hạ tha mạng! bệ hạ, xin bệ hạ tha mạng!. ..là nô tài , là nô tài làm mọi chuyện, ngày đó chính là nô tài đem ngọc bội của hoàng hậu cùng với thư từ đã chuẩn bị trước đó đặt ở trong áo Lê vương, tất cả đều là... Là Giang Tiệp Dư bảo nô tài làm như vậy. ”

Giang Từ Niệm cảm thấy đầu nổ tung một tiếng , sắc mặt vốn đã tái nhợt giờ phút này lại càng thêm trắng bệch vài phần, nàng ta hít sâu vài hơi, cực lực ổn định tinh thần, ngón tay run run chỉ vào cung nhân ,cả giận nói: "Ngươi nói bậy, ta từ lúc nào đã sai ngươi làm như vậy? ”

Cung nhân kia dường như sợ Giang Tiệp dư đột nhiên nhào tới, đem hắn bầm thây vạn đoạn, hắn lập tức từ trong áo lấy ra mấy khối kim ngân hướng Tề Chiêm, nói: "Đây là phí bịt miệng Giang Tiệp Dư thưởng cho nô tài, nô tài nói câu nào cũng là thật, mong bệ hạ minh giám. ”

Trâm cài Song Phượng, bộ lắc mẫu đơn, trâm mã não khảm trân châu , mấy thứ này đều là Tề Chiêm thưởng cho Giang Tiệp Dư, hắn không có khả năng không biết.

Giang Từ Niệm nhìn mấy thứ này nhất thời trợn tròn mắt, vẻ mặt nàng ta không thể tin nhìn Tần Chiêu Nghi, mấy thứ này lúc trước Tần Chiêu Nghi nói nàng ta thích nàng ta liền tặng cho ả, lúc trước nàng ta truyền ra tin nàng ta mang thai long chủng, phong quang vô hạn nhất thời, hoàng thượng cũng ban thưởng không ngừng, tất cả ban thưởng đều chuyển đến trong cung của nàng , nàng ta còn đắc ý cùng Tần Chiêu Nghi khoe khoang một lúc, Tần Chiêu Nghi nhặt được mấy món yêu thích, nàng ta lại hữu tâm ở trước mặt Tần Chiêu Nghi giả bộ rộng rãi, cũng không coi đó là chuyện đáng kể gì, lập tức liền đưa cho ả ta.

Sự tình đến bước này, Giang Từ Niệm cũng hiểu được, thì ra Tần Chiêu Nghi đã sớm an bài mọi chuyện xong hết thảy.

Diệt trừ hoàng hậu, một khi sự tình bại lộ, lập tức liền diệt trừ nàng.

Tề Chiêm nhắm chặt hai mắt, đè nén tức giận, hắn không phải phẫn nộ những người này chuyện oan uổng hoàng hậu cùng Lê vương, mà là phẫn nộ trong cung của hắn, những người này lại có thể ngu xuẩn đến mức độ này.

Bạn đang đọc Pháo hôi Hoàng Hậu nghịch tập sự (dịch) của Tử Thanh Du
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 3118320426
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.