Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiếp giá

Phiên bản Dịch · 2702 chữ

Chương 4

"Giang Tiệp Dư, ngươi còn gì để nói?!"

Giờ phút này Giang Từ Niệm nào còn bộ dáng phách lối lúc trước khi cho Giang Tử Tuyên uống độc dược, nàng ta cũng không còn dáng vẻ cuồng vọng, đắc ý khi nàng ta tuyên bố mình tương lai sẽ trở thành hoàng hậu, nàng ta vội vàng quỳ rạp trên mặt đất, lê gối đến bên cạnh Hoàng đế khóc lóc nói: "Bệ hạ, bệ hạ làm chủ cho thần thiếp a, chuyện này là Tần Chiêu Nghi sai thần thiếp làm như vậy! Lần trước, lúc thần thiếp trả lại ngọc bội cho Hoàng hậu nương nương, Tần Chiêu Nghi đều đi cùng thần thiếp, Tần Chiêu Nghi cũng thừa nhận chuyện này, cho nên Tần Chiêu Nghi cũng không thoát khỏi liên quan đến chuyện này”. Tần Chiêu Nghi muốn hy sinh nàng ta, nàng ta cũng phải kéo ả xuống nước cùng.

Lại không ngờ, Tần Chiêu Nghi không một chút hoang mang liếc nàng ta một cái, nói: "Ngày đó ta đích thật là đi cùng muội muội tới cung hoàng hậu nương nương, muội muội cũng nói với ta là muốn trả lại ngọc bội cho Hoàng hậu, bất quá thần thiếp bởi vì trong cung có việc liền đi về trước, về phần ngọc bội kia đã trả hay chưa, muội muội chính là ngươi biết rõ nhất, không nghĩ tới muội muội ngươi lại làm ra chuyện ác độc như vậy, lại còn muốn cắn ngược lại ta một cái, muội muội dụng tâm ác độc như thế, thật sự là làm nhân thần đều phẫn nộ. ”

Tề Chiêm phiền não nhìn mấy người này một cái, sắc mặt liền trầm xuống, Giang Hoài Viễn thầm kêu một tiếng không tốt, lập tức bước lên, quỳ gối trước mặt Tề Chiêm nói: "Bệ hạ, là vi thần dạy nữ không chu toàn, lại dạy dỗ ra một nữ nhi quỷ kế đa đoan mưu hại hoàng hậu, thần cho dù chết cũng khó thoát tội, mặc dù như vậy, nhưng Giang Tiệp Dư tốt xấu gì cũng đang mang long thai, mong bệ hạ nể mặt thai nhi trong bụng Giang Tiệp Dư mà tạm thời tha cho nàng một mạng . ”

Tề Chiêm trầm tư một lát, thở dài một tiếng, bộ dáng mệt mỏi đến cực điểm, nói: "Giang Tiệp Dư mưu hại hoàng hậu, tội đáng muôn chết, nay trẫm niệm tình nàng đang mang long thai tha cho nàng một mạng, đợi nàng hạ sinh long chủng mới xử lí sau. Trước, giam lỏng nàng ở Thanh Ngọc cung, chờ sinh hạ long chủng, bất luận là nam hay nữ đều đưa tới hoàng hậu nuôi nấng. Còn cung nhân này vì nối giáo cho giặc, kéo xuống đánh chết, trẫm mệt mỏi, hôm nay liền tới đây, các vị giải tán đi. ”

Các vị đại thần khác đang vui vẻ xem kịch thấy không còn gì nữa, liền nhao nhao hành lễ rời đi, chỉ có Giang Từ Niệm vẻ mặt không thể tin nhìn bóng lưng Tề Chiêm tức giận rời đi.

Nàng ta trợn tròn mắt, hài tử của nàng ta sẽ được hoàng hậu nuôi nấng, vậy nàng ta tính là cái gì? Tương lai vinh hoa phú quý của nàng ta đều phải dựa vào đứa nhỏ này a, nếu hài tử cũng không còn, như vậy tương lai của nàng ta... có thể nghĩ ra được nàng ta sẽ phải trải qua cuộc sống như thế nào.

Hoàng hậu không phải còn chưa chết sao, nàng không phải còn khỏe mạnh đứng đây sao? Hoàng Thượng vì sao lại lãnh khốc vô tình với nàng ta như vậy?!

Nàng ta đang muốn đi lên cầu xin Hoàng Thượng, lại bị Giang Hoài Viễn giữ lại, lạnh lùng cảnh cáo: "Ngươi tốt nhất an phận một chút cho ta, nếu còn lỗ mãng như vậy, ngay cả ta cũng không giữ được ngươi. ”

Giang Từ Niệm khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, lại nhìn sắc mặt lạnh như băng của phụ thân, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.

Giang Tử Tuyên lười nhìn cha con hai người thâm tình, từ lúc Tề Chiêm xoay người rời đi, nàng liền rời khỏi chỗ này.

Vừa ra khỏi Ngự Uyển, Linh Nhi liền cười nói: "Lần này thật tốt quá, Hoàng Thượng không những rửa sạch oan khuất cho nương nương, còn đem hài tử cho nương nương nuôi dưỡng, nương nương sau này có hài tử liền có chỗ dựa vững chắc, trước đó Giang Tiệp Dư còn đắc ý, lần này để xem nàng ta còn đắc ý như thế nào. ”

Đối với lời nói của Linh nhi, Giang Tử Tuyên từ chối cho ý kiến, Tề Chiêm đem hài tử của Giang Tiệp Dư cho nàng nuôi nấng, nàng một chút cũng không tin là Tề Chiêm sẽ đói tốt với nàng, tiểu hài tử là người dễ xảy ra chuyện nhất, đến lúc đó dùng một tội danh mưu hại hoàng tự đặt trên đầu nàng, nàng vẫn là nhận không nổi.

Tề Chiêm tên này thật đúng là không diệt trừ được nàng là chưa từ bỏ ý định a.

Chuyện Hoàng hậu nương nương bị Giang Dung Hoa hãm hại rất nhanh truyền khắp mọi ngóc ngách trong hoàng cung, Hoàng Thượng trừng phạt Giang Dung Hoa, cũng như thu hồi ý chỉ muốn phế hậu, Hoàng hậu nàng vẫn là Hoàng hậu như cũ, những người trong cung là những người quen nâng cao đạp thấp, giờ phút này cũng đều vội vã đến tặng lễ bồi tội với nàng, một vị hoàng hậu như nàng mới tiến cung không lâu, nàng đắc tội với nhiều người như vậy cũng không phải là chuyện tốt, nếu những người này muốn nịnh bợ nàng, nàng cũng vui vẻ nhận.

Dùng xong bữa tối, Thúy Trúc bưng cho nàng một chén canh thanh tâm, Linh nhi ở một bên điểm lễ vật các cung đưa tới, tiểu nha đầu chờ ở ngoài cửa tiến mới tiến vào báo: “ Hải Xá đại nhân bên cạnh Hoàng thượng cầu kiến”. Ánh mắt Giang Tử Tuyên chợt lóe, Hải xá là thái giám cận thân của Tề Chiêm, hắn đang không có việc gì đến Vị Ương cung của nàng làm cái gì.

Đem canh thanh tâm đặt ở một bên, nói với tiểu nha đầu kia: "Mau mời vào. ”

Hải Xá tiến vào hành lễ với nàng, giọng the thé nói: "Nương nương, lát nữa bệ hạ muốn hạ giá đến cung của nương nương, mong nương nương chuẩn bị sẵn sàng tiếp giá. ”

Giang Từ Tuyên hít khí lạnh, Tề Chiêm muốn đến cung của nàng?!

Không hoảng sợ như nàng, Thúy Trúc cùng Linh nhi vừa nghe Hoàng Thượng muốn tới, đều âm thầm cao hứng, nhưng ngó nương nương nhà mình, thì lại đang ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích, Thúy Trúc cho rằng nàng là cao hứng quá mức không phản ứng kịp, không khỏi sinh ra vài phần phiền muộn, phải biết rằng từ sau khi nương nương tiến cung, ngoại trừ ngày tân hôn hoàng thượng đến còn lại những ngày khác cũng không tới, hơn nữa trong ngày tân hôn cũng không ở lâu, lập tức liền đi đến cung của Xa Tiệp Dư, cũng khó trách việc này lại khiến nương nương cao hứng như vậy.

"Nương nương!" Thúy Trúc ở một bên nhắc nhở.

Giang Tử Tuyên phục hồi lại tinh thần, ho nhẹ một tiếng nói: "Bổn cung đã biết, ngươi lui xuống đi. ”

Sau lại được ban thưởng,Hải Xá công công mới xin cáo lui.

Linh nhi lập tức tiến lại gần, cười nói: " Nương nương , thật tốt quá! bệ hạ rốt cục cũng chịu đến cung của chúng ta, đợi lát nữa, nương nương nhất định phải ăn mặc thật xinh đẹp, nhất định phải giữ được bệ hạ ở lại". Nàng ta sợ Hoàng Thượng lại giống như lần trước tới cung ngồi một lát,liền bãi giá đến chỗ Xa Tiệp Dư, đến lúc đó nương nương nhà nàng sẽ bị người cười nhạo mất.

Nhưng bây giờ Giang Từ Tuyên lại không có tâm trạng lo lắng vấn đề ăn mặc đẹp hay không đẹp, buổi tối Tề Chiêm đến chỗ cô, cho dù cô có ngốc đến đâu cũng có thể nghĩ ra hắn tới để làm gì.

Nghĩ tới đây nàng chỉ cảm thấy toàn thân rét run, như bị sét đánh.

"Nương nương... Nương nương..."

Thúy Trúc gọi nàng vài tiếng nàng mới phục hồi tinh thần lại, xoa xoa cái trán có chút đau đớn, thở dài nói: "Bổn cung không có việc gì. ”

"Nương nương, Người có muốn nô tỳ giúp ngài trang điểm không?" Tính tình Thúy Trúc so với Linh nhi tinh tế hơn một chút, thấy sắc mặt nương nương nhà mình không tốt lắm, liền có chút lo lắng hỏi một câu.

"Không cần, cứ để như vậy đi."

Câu trả lời của nàng làm cho Thúy Trúc cùng Linh nhi sửng sốt giây lát , trước kia hoàng hậu nương nương nhà các nàng đối với Hoàng Thượng rất si tình, hiện giờ sao lại trở nên lãnh đạm như vậy? Nhất thời sững sờ lại nghe được âm thanh nhọn hoắt vang lên ngoài cửa cung, "Hoàng Thượng giá lâm! ”

Hắn đến nhanh thật!

Giang Tử Tuyên vội vàng định thần lại, mang theo người trong cung quỳ xuống tiếp giá.

Tề Chiêm thay đổi một bộ thường phục huyền sắc, trên đầu chỉ dùng một cái mão chạm hình rồng buộc tóc, tuy rằng trang phục lúc này so với lần trước nhìn thấy đơn giản hơn không ít, nhưng trên người hắn lại mang khí chất hoàng tộc uy nghiêm, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

Hắn sải bước đi tới ghế chủ vị ngồi xuống, ngữ khí lạnh nhạt như nước, "Đều đứng lên đi. ”

Giang Tử Tuyên tất nhiên là tạ ơn đứng dậy, Thúy Trúc cùng Linh nhi cũng hiểu chuyện, liền ngay lập tức gọi cung nhân trong điện cùng đi xuống, rất nhanh cung điện lớn như vậy, cũng chỉ còn lại hai người là hắn và nàng.

Con ngươi đen nhánh của Tề Chiêm rơi trên người nàng, hắn ta thấy nàng chỉ vấn tóc đen sau đầu, dùng một cây trâm phượng đơn giản cài lên tóc, trên người một bộ y phục hoàng hậu màu bằng lụa đỏ, phấn son trên mặt mỏng manh, bất quá là một thân trang phục hàng ngày, hắn cũng có thể nhìn ra được nàng cũng không có tỉ mỉ trang điểm qua.

Hắn vẫn cho rằng trong hậu cung này, ngoại trừ Quả Y sẽ không nịnh nọt, lấy lòng hắn, những nữ nhân khác nhìn thấy hắn sẽ không tỉ mỉ trang điểm, ăn mặc đẹp đẽ để lấy lòng hắn đâu, cũng bởi vì như thế, hắn mới càng coi trọng Quả Y.

Lại không nghĩ tới, người lẽ ra phải đối với hắn nhiệt tình nhất, luôn luôn ái mộ hắn bây giờ lại thờ ơ lạnh nhạt đứng ở phía dưới, đôi mắt nàng hơi thu liễm, dáng vẻ ngược lại rất cung kính, bất quá từ khi hắn ta tiến vào, nàng cũng không nhìn hắn lấy một cái.

Nàng là tính tình chuyển biến hay là cố ý giở mánh khóe lạt mềm buộc chặt với hắn? Hắn càng là tin tưởng vế sau hơn.

Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn không khỏi mang theo vài phần khinh thường.

" Trẫm bình thường đã xem thường ngươi." Hắn khẽ mở môi mỏng, chậm rãi mở miệng.

Nàng hơi cúi người, khiêm tốn nói: "Hoàng thượng quá khen. ”

Trên mặt nàng không vui không giận, bình tĩnh không dao động, nàng ngược lại diễn thật giống như thật.

Hắn cầm một chuỗi hạt ngọc châu trong tay, bình thường hắn dùng vật đó để chơi đùa, hắn lại tùy ý ném ngọc châu kia lên bàn, chậm rãi đi về phía nàng, hắn ngược lại muốn xem, nàng muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt đến khi nào.

Hắn đi tới trước người nàng, giơ cằm nàng lên, tuy lúc trước đã từng đối mặt với hắn, bất quá lần đó hắn lại đội vương miện mười hai ngọc lưu ly, che khuất mặt nên nàng vẫn chưa thấy rõ dung mạo, lúc này đây hắn và nàng gần nhau như vậy, khuôn mặt của hắn liền phô bày ra ngay trước mặt nàng.

Quả nhiên như trong nguyên tác miêu tả, mặt quan ngọc, môi hồng răng trắng, mũi cao, còn đôi mắt đen nhánh kia tựa như ẩn chứa ngàn vạn loại cảm xúc, lại tựa như hai dòng nước xanh bình tĩnh không gợn sóng, vĩnh viễn làm cho người ta không nhìn rõ, nhưng mà đôi mắt kia lại gợi thành một loại phong tình, làm cho người ta trong lúc vô ý liền trầm luân trong đó.

"Nhìn như thế này, hoàng hậu của trẫm thật đúng là quốc sắc thiên hương a." Khóe miệng hắn nhếch lên ý cười, trong mắt thì lại lộ ra vẻ ngả ngớn.

Chính là tư thái khinh thường người như vậy, ở trong nguyên tác, hắn một bên ở trước mặt nữ chủ giả bộ thâm tình, một bên lại có thể cùng nữ tử khác chơi trò mập mờ.

Người đàn ông nàycó một bộ dáng đẹp mắt, nhưng lại là một người đàn ông quá cặn bã.

Trên mặt Giang Từ Tuyên khó kìm nén được vẻ chán ghét, đem cằm từ trong tay hắn vặn ra nói: "Bệ hạ, trời đã khuya, ngài vẫn là sớm hồi cung đi. ”

Tề Chiêm sửng sốt một chút :"Ngươi để trẫm hồi cung? ”

Săc mặt Giang Tử Tuyên không thay đổi, nói: "Nếu bệ hạ không muốn hồi cung , người cũng có thể đến chỗ Xa Tiệp Dư nghỉ ngơi. ”

Ánh mắt Tề Chiêm híp lại, gắt gao đánh giá người trước mặt, lúc nói lời này nàng cũng không có dáng vẻ không nỡ, cũng không có chờ mong, lúc cự tuyệt hắn trong mắt nàng toát lên một tia mệt mỏi cùng chán ghét, hắn thật đúng là đã xem thường nàng, diễn xuất của nàng đúng là xuất quỷ nhập thần.

Bất quá, thủ đoạn dục cự còn nghênh này của nàng dùng rất thành công, vốn hôm nay hắn tới nơi này chẳng qua chỉ là muốn giải quyết nghi hoặc ở trong lòng, lại không nghĩ tới người bình thường ngu xuẩn như vậy, lại có thể thong dong và điềm tĩnh ở trước mặt nhiều người rửa sạch oan khuất cho mình, hắn ta quả thật là đã xem thường vị hoàng hậu này rồi , nàng so với hắn biết còn thông minh hơn rất nhiều.

Nhưng cho dù là như vậy, hắn cũng chưa từng nghĩ tới, người phụ nữ này trước kia nhàm chán đến mức nào, bất quá nhìn nàng hiện tại như vậy, hắn thật sự là không muốn đi.

Nghe được lời này của nàng, hắn chẳng những không tức giận, ngược lại cười rất thâm ý, "Ngươi đây là muốn đuổi trẫm đi?! ”

"Thần thiếp hôm nay thân thể không khỏe, mong bệ hạ thứ lỗi."

"Thân thể không khỏe? thân thể hoàng hậu khó chịu chỗ nào? ”

Lúc nói những lời này, hắn ta bước từng bước tới gần cô, mà mỗi lần hắn bước cô liền lui về phía sau một bước, nói thật, lúc xem nguyên tác cô rất chán ghét người đàn ông này, hiện giờ cô lại đang ở trong tiểu thuyết, cô lại càng chán ghét hắn thêm.

"Thần thiếp chỗ nào cũng không khỏe, vẫn là mời bệ hạ trở về đi."

Bạn đang đọc Pháo hôi Hoàng Hậu nghịch tập sự (dịch) của Tử Thanh Du
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 3118320426
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.