Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Những Kỉ Niệm Đầu Tiên

Tiểu thuyết gốc · 1896 chữ

Light đi lên lầu hai, Linh không biết làm gì cũng bước theo sau mà chân nọ cứ líu ríu chân kia, anh đã để ý thấy điều này rồi phì cười khi thấy gương mặt dễ thương đang thoáng ửng hồng của cô.

- Sao thế? Ngại à! Không sao đâu, dẫn cô đi đến phòng trống đó thôi mà! Có ai làm gì cô đâu mà sợ!

Nói rồi Light bước lùi lại bất ngờ chụp lấy tay Linh dẫn đi như dẫn trẻ. Đi tầm chục bước cuối cùng hai người cũng dừng trước một căn phòng. Lúc này Light mới buông tay cô bạn, quay đầu lại định nói với cô thì bắt gặp gương mặt cúi gằm nhưng vẫn không thể giấu được nét ửng hồng lộ rõ của Linh. Thời gian như ngừng trôi, anh đang ngắm nhìn khuôn mặt có lẽ phải gọi là tuyệt sắc giai nhân đang e thẹn trước mặt mình, điều đó không làm nét đẹp bị giảm đi mà còn có vẻ cuốn hút hơn gấp bội. Khung cảnh tĩnh lặng như tờ trong vài giây ngắn ngủi, Light lắc đầu vài cái cho tỉnh liếc ra chỗ khác nói:

- Xin lỗi nha! Thấy cô cứ ngại ngại nên tôi phải làm vậy thôi! Đừng để bụng nhé! À mà đây là phòng cô nha, muốn ở đây bao lâu tùy ý.

Khi nãy lúc đưa Linh đến phòng thì Light cũng đã nghĩ đến hâu quả của việc giúp đỡ thực thể pháp thuật nhưng đã trót thì phải theo tới cùng thôi.

- À... ừm... không sao đâu. Tôi không để ý đâu. Mà tôi chắc chỉ ở đây ngày hôm nay thôi. Còn vụ kia anh nhớ suy nghĩ đấy nhé.

- Ừm... để tôi suy nghĩ sau. Giờ tôi đi ra ngoài mua đồ về nấu bữa trưa, cô vô trong phòng đó nghỉ ngơi đi.

- Từ đã! Tôi muốn đi vài vòng xem căn nhà này một chút. Không phiền anh chứ?

- Cứ thoải mái! Đừng đi ra ngoài với đừng xuống tầng hầm là được. Tôi đi đây!

Light đang chậm rãi bước xuống cầu thang bỗng dưng khựng lại bởi một giọng nói trong trẻo nhưng ngữ điệu thì không lạnh lùng như trước nữa

- Khoan đi đã! Tôi muốn nói với anh cái này.

- Cái gì vậy? Nói xem nào.

- À... Tôi chỉ muốn hỏi anh bao nhiêu tuổi thôi.

- Tôi ấy hả? Năm nay tôi 20 tuổi rồi, còn cô?

- Tôi cũng vậy. Mà này, tôi linh cảm chúng ta sẽ còn gặp nhau nhiều nên có thể đổi cách xưng hô được không? Chứ cứ anh - tôi nghe xa lạ quá.

Nhịp tim của Light sau khi nghe xong câu nói này có lẽ phải hơn 200 nhịp/phút là ít. Ngoài mặt vẫn cố tỏ ra hơi vui nhưng tâm trí anh đang nhảy múa loạn xạ, anh lấy bình tĩnh đáp lại:

- Ừ! Thế nhé! Bà ở nhà tiện trông nhà hộ tôi luôn! Tôi đi ù cái là về ngay!

- Ừ! Nhớ đi cẩn thận đấy!

Light ù té chạy ngay ra chỗ để xe, cái xe này vừa được Jack đem đến sau khi chủ nó thua trận thứ 100 và dính thuốc nằm liệt giường, nhưng đấy là chuyện của quá khứ, còn bây giờ anh đang vừa lái xe vừa ngân nga hát với cái bản mặt te tởn như bắt được vàng. Ở nhà anh lúc này có một cô gái, trên người mặc bộ y phục cổ trang đang ngồi uống trà ở phòng khách, tay chống cằm suy nghĩ vẩn vơ rồi nét mặt cô thoáng ửng hồng, đôi môi khẽ nở một nụ cười duyên dáng.

- Cảm giác này lạ quá! Sao mình có thể tin tưởng cậu ta như vậy được nhỉ. Nhưng chí ít cậu ta cũng không như đám kia.

Cách đây vài ngày trước khi gặp Light, Linh bị một nhóm người truy sát nhưng cô đã diệt luôn cả đám đổi lại cũng mất kha khá pháp lực nên mới xảy ra chuyện vừa rồi.

* Một giờ sau *

- Này! Bà sao đấy! - Light lúc nãy đã về, anh vừa bước vào nhà liền thấy ngay cảnh tiên nữ đang tay chống cằm suy nghĩ miên man như tính chuyện đại sự liền hươ tay múa chân gọi nàng tiên đó ra khỏi đống suy nghĩ.

- À! Tôi không sao! - Linh đáp lại với vẻ ngượng ngùng

- Mà tôi có cái này cho bà nè! Nhắm mắt lại đi, tôi đếm đến ba mới được mở mắt ra nhé!

Linh mắt sáng rỡ khi nghe thấy lời Light nói, cô nhắm mắt lại chờ đợi trông hệt như một đứa trẻ đang đợi quà. Light tranh thủ vài giây ngắm nhìn nhan sắc cô rồi chậm rãi đếm

- Một...

- Hai...

- Ba... Tèn tén tèn ten...

Linh từ từ mở mắt, cô lộ rõ vẻ sửng sốt khi thấy mấy túi đồ đung đưa trước mặt mình, cô ngờ nghệch hỏi:

- Cái gì vậy?

- Quần áo thôi! Khi nãy đang đi thì chợt nhớ ra bà vẫn đang mặc đồ kia nên tiện đường tạt vào tiệm mua vài bộ cho bà. Chứ bà mặc như này ra đường chắc người ta cho vô trại. - Light tỉnh queo đáp lại

- Sao nhiều vậy? Mà cần gì mua, tôi ở đây có lâu đâu. - Linh vừa lật lật mấy túi đồ vừa nói

- Thì tôi đã mua rồi bà cứ mặc đi! Không lẽ giờ mang đi trả lại người ta à! Tôi mua cho bà cả đồ mặc thường ngày, đồ đi chơi, đồ ngủ,... Tôi nhờ đứa em gái cố vấn cho chứ ba cái vụ quần áo của hội chị em này tôi không rành lắm. Thôi bà lên trên thử đi rồi xuống đây tôi xem.

- Bảo sao đi lâu thế! Thì ra là cả vụ mua đồ này nữa! Vậy thì tôi xin nha, cảm ơn nhé!

- Đi lâu là do con em nó cứ vặn vẹo hỏi mua đồ cho ai, mãi mới thoát được con nhỏ hóng hớt đó.

- Rồi ông trả lời sao?

- Bảo mua cho chị dâu tương lai - Light đáp thản nhiên như kiểu đó là một điều rất bình thường vậy.

Bốp! Bốp! Bốp!

- Này thì chị dâu tương lai! Chị dâu cái đầu ông - Linh vừa nói vừa làm mặt giận kèm theo khuyến mãi cho Light mấy đấm đau điếng người nhưng anh không thấy đau ngược lại còn thấy thích bởi khi Linh giận kiểu này trông cực kì dễ thương, đấy là cô giận anh như vậy chứ với người khác thì không biết thế nào.

- Nè! Cầm lấy mà tặng cho chị dâu nào đó của nhỏ! Ông tặng nhầm người rồi!

Linh quăng nguyên túi đồ vô người Light không thương tiếc, gương mặt cô tuy làm ra vẻ tức giận nhưng vẫn không giấu được hai gò má đang ửng hồng thấy rõ. Light chụp lấy mấy túi đồ rồi nhanh chóng chữa cháy:

- Đùa mà! Tôi nói là mua quà tặng bạn thôi! Gì mà phản ứng ghê quá!

- Hơ! Tự dưng nói vớ vẩn! Bị vậy đáng lắm! Thôi để tôi đi thử đồ - Linh nói rồi giật lại mấy túi đồ trong tay anh sau đó chạy vụt lên tầng trên.

- Ê! Này! Của chị dâu tương lai cơ mà, có phải của bà đâu. - Light vẫn nói với theo để trêu Linh, đáp lại anh chỉ là tiếng đóng cửa nghe rầm một tiếng, có vẻ như cô vẫn đang bực. Một lúc sau anh mới thấy bản mặt của Linh lú ra khỏi cầu thang, cô cứ đứng đó chỉ thò mỗi khuôn mặt ra, vẻ mặt có vẻ như đang lưỡng lự nên đi xuống hay không thì Light đã "đánh phủ đầu" cô trước:

- Xuống đây xem nào! Xem bà mặc đồ thời hiện đại nó sẽ ra sao hahaha!

Phụt!

Light phun luôn miếng trà trong miệng khi nhìn thấy bộ đồ hiện đại Linh đang mặc, không biết cô học ở đâu ra kiểu phối đồ đó mà làm anh muốn nổ đom đóm mắt. Một chiếc áo phông trắng nhìn có vẻ hơi rộng so với thân hình cô, cùng với đó là chiếc quần ngắn đến nỗi vạt áo phủ qua nó và kéo dài đện tận gần đầu gối. Anh đang đứng hình mất cả vài giây vì cái phong cách quá bá đạo này của cô nàng.

- Ngắm đủ chưa? - Linh mặt đỏ au gằn giọng nói làm Light nhanh chóng bừng tỉnh

- Hả? À! Chưa! - Light đáp lại rồi đưa mắt nhìn tổng quan tình trạng hiện giờ của Linh rồi bật cười ha hả như trúng tà.

- Cười cái gì? Tôi mặc như này trông xấu lắm à mà cười. - Linh ngây thơ hỏi

- Hức... hahaha...không! Bà mặc như này đẹp, dễ thương đó! Mỗi tội "cái màn hình" phẳng quá!Hahaha... - Light vừa cười vừa nói mà anh đâu biết rằng chính khoảnh khắc đó anh đã tự ghi tên mình vào Death Note

- Cái... gì? - Linh tối sầm mặt nói gằn từng chữ một. Light đang ôm bụng cười bỗng dưng im bặt vì cảm nhận được sát khí vây quanh mình, anh cảm giác vừa nãy nói gì đó hơi sai sai nhưng đã quá trễ, giông bão sắp nổi lên rồi.

- Ông... bảo... bảo ai màn hình phẳng hả? Đừng tưởng tôi không biết mấy từ ngữ đó! Tôi... ở Địa Cầu được... 5 năm rồi đó nha! Hức... hức... tự tôi biết tôi như nào mà... hức... có cần phải nói toẹt ra như vậy không?

Light đang co rúm người chuẩn bị đón bão thì đơ người khi thấy giọng Linh nhìn như sắp khóc đến nơi. Tình thế đã xoay chuyển 180 độ, anh vội vàng lên tiếng cầu hòa:

- Này này! Đừng có nói là khóc nha! Tôi xin lỗi, xin lỗi mà! Đây cho bà xử tôi! Sao cũng được! - Light vận dụng hết kiến thức văn học trong đầu rặn ra một câu xin lỗi.

- Hi hi! Nhớ nha! Xem nào, phạt gì bây giờ nhỉ?

Linh nghe thấy vậy liền nở một nụ cười, một nụ cười có lẽ kim cương còn tan chảy chứ nói gì đến trái tim ai đó. Light thấy mắt cô hoàn toàn khô ráo, không có lấy một giọt lệ mới hiểu ra vấn đề

- Được lắm! Dám lừa tôi! - Anh vừa nói vừa xông thẳng đến chỗ Linh đang ngồi gục mặt ôm bụng cười vì lừa được anh. Bất giác cô ngẩng đầu lên đúng tầm anh đang cúi người xuống định xử cô.

Thời gian lại một lần nữa ngừng trôi...

Hai người đều khựng lại, mặt sát mặt. Không gian tĩnh lặng đến nỗi có thể nghe thấy từng nhịp thở của đối phương. Họ cứ nhìn nhau như vậy, khung cảnh thơ mộng đang diễn ra thì...

Ping Poong... Ping Poong...

Tiếng chuông cửa phá vỡ sự yên tĩnh giữa hai người. Light nhanh chóng lấy lại bình tĩnh ngó đầu ra cổng nhà xem đứa nào phá kịch hay thì mặt anh trắng bệch, không phải anh gặp ma mà là hai người đứng ngoài cổng kia là Max và Jack.

Bạn đang đọc Pháp Giới sáng tác bởi BRILIVIE
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BRILIVIE
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.