Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chú mười bảy

Phiên bản Dịch · 1360 chữ

Chương 2

Người dịch PrimeK tohabong

Lúc này Ngô Quân mới nghiêng người bắt đầu khám nghiệm hiện trường.

Giang Viễn cũng học theo đeo thêm hai lớp găng tay, rồi nói: "Sư phụ,... thi thể người này, cháu đã biết là ai rồi"

"Ồ? Nói xem nào." Ngô Quân, người đang quan sát thi thể, quay lại nhìn Giang Viễn.

“Hình như là chú mười bảy của cháu” Giang Viễn thở phào nhẹ nhõm.

Ngô Quân im lặng trong hai giây, hỏi: “Có chắc không?”

“Cằm đôi, bụng bự, mũi to, bên cạnh có nốt ruồi to... Chắc là chú mười bảy”. Giang Viễn miêu tả hơi dè dặt. .

"Xin chia buồn. Hãy kể cho tôi nghe về Chú mười bảy của cậu" Ngô Quân cúi đầu, nói "Nhiệt kế"

Giang Viễn quay mặt đi, lấy nhiệt kế trong hộp dụng cụ đưa cho Ngô Quân, rồi nói, "Chú mười bảy của cháu năm nay 50 tuổi, là con trai út của ông nội, sinh năm Kỷ Hợi. Gia đình chú ấy chuyển đến sống tại huyện Nhất Trung từ rất sớm. Chú ấy có mở một nhà hàng nhỏ và có xe ô tô. Chú ấy thích hút thuốc và nghe nói có một số tranh chấp nợ nần

Ngô Quân vừa nghe vừa làm công tác kiểm tra và yêu cầu Giang Viễn lập biên bản, sau đó lấy xilanh và một ống tiêm, rút máu và nước tiểu để dự phòng.

Một lúc sau, đội trưởng cảnh sát hình sự cũng vội vàng chạy tới, theo sau là phó giám đốc và cả giám đốc Sở phụ trách điều tra hình sự của huyện.

“Bác sĩ pháp y có kết luận như thế nào?” Giám đốc Sở tự mình hỏi thăm, tiếp theo là phó Phó giám đốc Sở Hoàng Mạnh Dân, đội trưởng Đội cảnh sát hình sự và một số đội trưởng của Đội cảnh sát hình sự, bao gồm cả đội trưởng Lưu.

Trong các vụ án hình sự, vụ án giết người được coi trọng nhất, nhất là các vụ án mạng mới phát sinh, việc phân bổ theo cấp hành chính, được coi trọng gấp hàng trăm lần các vụ án thông thường.

Trong những năm gần đây, tỷ lệ các vụ giết người rõ ràng đã giảm, nhưng đối với cảnh sát, mức độ chú ý lại tăng vọt.

Ngô Quân bình tĩnh đứng dậy, ưỡn thẳng bụng và nói: “Nguyên nhân cái chết được ước tính ban đầu là chấn thương sọ não do bị một dụng cụ sắc nhọn đâm vào gáy và hiện giờ chưa có vết thương nào khác được tìm thấy. Tình hình cụ thể phải đợi khi về giải phẫu mới báo cáo chính xác được. "

Giám đốc Sở "Uh" một tiếng và tự mình quan sát hiện trường.

Ngô Quân nói tiếp: "Tử thi có dấu vết bị di chuyển, trên mặt đất có rất ít máu, người chết hẳn là bị vứt xác tại đây ...

“Đây có thể là vụ án giết người sau đó vứt xác”. Đội trưởng Hoàng Mạnh Dân đợi Ngô Quân nói kha khá rồi đưa ra phán đoán.

Vị giám đốc Sở chậm rãi gật đầu, nhìn cảnh sát hai bên đang chụp ảnh, trích xuất vết máu, hỏi: “Hiện giờ đã có thông tin gì về nạn nhân không?”

“Người chết năm nay 50 tuổi, sinh năm Kỷ Hợi. Ngô Quân báo cáo với giọng đều đều như cũ.

Ánh mắt của Giám đốc Sở và những người khác không thể không tập trung vào bác sĩ pháp y một lần nữa.

Ngô Quân nhìn đám đông một cách bình tĩnh, nói "Người chết sống ở huyện Nhất Trung, mở một nhà hàng nhỏ, sở hữu một chiếc xe ô tô, nghiện thuốc lá và có một số tranh chấp nợ nần

Đội trưởng Lưu đang cúi xuống xem xét vết thương, bất giác đứng lên, kinh ngạc nhìn Ngô Quân: "Lão Ngô, như vậy mà ông cũng có thể suy ra cái được, thật tài tình như Sherlock Holmes. Tuy nhiên, lý do tại sao lại biết người chết có mở một nhà hàng và nghiện thuốc là hẳn là bởi vì trên ngón tay có ám khói với dính dầu, vậy sao ông biết người này có tranh chấp nộ nần?"

Ngô Quân cười không nói lời nào, vô cùng thích thú.

....

Tại nhà tang lễ.

Xe tang đưa thi thể đưa đến, vội vàng bỏ đi để lại trên xe đẩy một thi thể nặng nề.

“Làm nghề pháp y, phải bắt đầu bằng việc di chuyển thi thể” Ngô Quân chắp tay ra sau lưng, trên mặt treo một nụ cười không thể kiềm nổi, “Vóc dáng của cậu rất thích hợp với việc khuân vác thi thể đấy”

Bạn học của ông tại các thành phố lớn, từ hai mươi năm trước đã trải qua công việc di chuyển thi thể, nhưng huyện Ninh Đài là nơi không thể giữ được người. Các bác sĩ pháp y mới được tuyển đến đã rời đi sau một thời gian ngắn. Điều xui xẻo nhất là khi có bác sĩ pháp y mới đến thì lại không có thi thể và chỉ sau khi anh ta rời đi thì lại có thi thể mới đến.

Giang Viễn đẩy xe, tò mò hỏi: " Ở huyện không có phòng khám nghiệm tử thi sao? ”

"Giống như trong phim truyền hình hả?" Ngô Quân lắc đầu nói "Với một thành phố tiền mới có còn ở cái huyện nhỏ như chúng ta thì đừng có mơ nữa. Chúng ta làm nghề giải phẫu tư thi không chỉ đơn giản cần phòng giải phẫu mà còn còn phải có phòng đông lạnh bảo quản tử thi, nếu xịn hơn một chút thì phải có cả thiết bị thông gió và phòng tắm và cần phải được bảo trì và quản lý. Không bằng thuê một nhà tang lễ, rồi Sở cảnh sát huyện chỉ cần chi mấy chục nghìn để có một phòng khám nghiệm tử thi đúng tiêu chuẩn là OK”

“Nhưng sẽ rất bất tiện khi thu thập bằng chứng”

“Thường thì chỉ là lấy mẫu máu, lấy một số chất trong dạ dày là được rồi, cần gì phải nghĩ đi đâu xa chứ.” Ngô Quân nói với nở nụ cười, “Dù sao thì thi thể cũng không kén chọn chỗ nằm đâu”

Giang Viễn nhìn xuống chú mười bảy, thầm nghĩ, Chú mười bảy có vẻ thích bắt bẻ người khác khi về nhà trong những dịp Tết. Đương nhiên, bây giờ ước chừng sẽ không có hứng thú mà bắt bẻ ai nữa.

"Về sau, cậu nhớ mang theo một bao thuốc lá trong túi và thỉnh thoảng mua một ít bánh ngọt và những thứ tương tự để tạo mối quan hệ. Nếu tạo được quan hệ tốt với những người ở nhà tang lễ, làm việc gì cũng sẽ thuận lợi hơn" Ngô Quân đi bên cạnh, bấm thang máy, thấp giọng dạy Giang Viễn "Nhà tang lễ cũng là nơi làm việc"

Giang Viễn cười nói: " Vâng "

Nhà tang lễ huyện Ninh Đài xây một phòng khám nghiệm tử thi ở tầng hầm.

Cũng may có thang máy lên xuống thuận tiện, chỉ là trong hành lang thỉnh thoảng lóe lên ánh đèn báo cháy khiến người ta có chút sợ hãi.

Căn phòng bên trong lại sáng chưng, tường lát gạch nhỏ, còn trên nền đất lát gạch lớn, chính giữa là bàn mổ inox, bên trái cửa là bồn rửa và một dãy tủ dài bằng inox. Nếu không nhìn kỹ, sẽ tưởng đó là dãy tủ.

Lúc này, Ngô Quân bước tới giúp, đẩy xe đẩy đến bên cạnh bàn giải phẫu, dùng chân giẫm lên, nâng mặt xe đẩy lên đồng thời nâng bàn giải phẫu lên rồi từ từ đẩy cái xác lên bàn giải phẫu tử thi, nói: "Đi xem người nhà có ở đây không, nếu đến thì gọi người tới, sắp giải phẫu tử thi rồi."

Bạn đang đọc Pháp Y Quốc Dân (Bản dịch) của Chí Điểu Thôn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 0904253568
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.