Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tinh Phách Sói Xanh

Phiên bản Dịch · 1521 chữ

( Vì NamTran1 mà đăng lên, cảm ơn đạo hữu đã ủng hộ cho truyện !!!)

"Có ý tứ, nhưng ta tin ngươi mới lạ."

Trương Dương nằm trên mặt đất, ngẩn đầu nhìn vô số những ngôi sao trên bầu trời, mặc dù vô cùng mỏi mệt, nhưng làm sao cũng không thể hết ý cười trên miệng, hắn thật đúng đã thành công.

Mà không chỉ có một cái bất ngờ, ngoại trừ xác minh những giả thiết ban đầu của hắn, Trương Dương còn biết được về khái niệm của pháp lực, đúng, rốt cục cũng có chút hương vị của tu tiên giả.

Nhưng giá chiết suất của cân vàng quá mức đắt đỏ, 0.1 đơn vị yêu lực cấp thấp, lại cần tới 1000 điểm năng lượng, ta hận gian thương mà.

Tạm thời hắn cũng không hy vọng xa vời gì vế pháp lực, mà thứ quan trọng nhất trước mắt hắn bây giờ là làm sao mới có thể vẽ ra phù triện hoặc chiến văn.

Thận trọng dùng các sợi tơ của linh hồn bao lấy cái sợi yêu lực nhỏ nho kia, Trương Dương liền vứt bỏ tạp niệm, nắm chặt thời gian khôi phục, không thể không nói, mỗi khi đến những lúc như thế này, hắn đều đã cảm nhận được chỗ tốt của Mộc Yêu Tháp, cái Lộc yêu kia thật đúng là mắt mù mà.

Vẻn vẹn hai giờ sau, Trương Dương liền đã khôi phục toàn bộ lực lượng linh hồn, nhưng hắn không có vội vàng bắt đầu vẽ chiến văn, mà lại buông ra linh hồn trường lực, xem kỹ cái sợi yêu lực này, hoặc nói chuẩn xác hơn, hắn phải dùng các sợi tơ của linh hồn để phân tích nội bộ của sợi yêu lực này.

Đây là một công đoạn mà làm cách nào cũng không thể tránh khỏi.

Không hiểu rõ đối thủ, làm sao đi đánh bại nó?

Nhờ vào trạng thái phấn chấn bây giờ của linh hồn, Trương Dương một phát hung ác, linh hồn trường lực mạnh mẽ áp tới, sợi tơ như đao, dày đặc như mây, vây quanh sợi yêu lực kia bắt đầu quá trình phân tích.

Mà lần này, một chuyện rất thú vị phát sinh, trong một khoảng khắc, Trương Dương cảm giác hắn giống như biến thành một đầu sói xanh, trong rừng rậm chạy như gió mà đi săn, loại dã tinh kia kém chút liền làm hắn quên đi mục đích hiện tại của mình.

Chỉ trong tích tắc sau,Trương Dương liền đoạt lại quyền khống chế, nhưng hắn vẫn vô cùng chấn động, hắn mơ hồ cảm thấy, hắn đã xông vào một cái Cấm khu nào đó.

Trong máu của sói xanh có chứa yêu lực, trong yêu lực lại cất giấu linh hồn của sói xanh? Hoặc có thể cái kia cũng không phải là linh hồn nhưng rõ ràng là nó càng tinh khiết hơn, nếu như dùng góc độ của nhân loại mà quan sát, loại đồ vật này càng giống là một loại tinh thần, tinh phách nào đó, giống như khí khái của con người, bộ dáng vũ phu phóng khoáng, lãng tử không bị trói buộc, ẩn giả khoan thai.

Trương Dương thừa nhận mỗi người đều có linh hồn, nhưng hắn cũng thừa nhận linh hồn có cao thấp phân biệt giàu nghèo.

Như vậy, cứ thế mà suy ra, vừa rồi, kém chút nữa là hắn đã bị mê man trong cái sợi linh hồn kia, đây có thể là một thứ cao quý nhất, tối thượng nhất của con sói xanh đã chết kia.

Trương Dương tinh tế thưởng thức, giống như đang cảm nhận một bài thơ cổ, một bộ văn xuôi, một bức tranh tuyệt thế.

Có thế, khi nói đây là linh hồn của sói xanh thì có chút hạ giá, nhưng hắn có thể thừa nhận, trong nháy mắt, cái dã tính đó đã ảnh hưởng tới hắn.

Lúc này hắn thậm chí có chút quên đi mục đích ban đầu của mình, chỉ bình tĩnh cảm nhận, lẳng lặng lắng nghe, giống như hóa thân thành một đầu sói xanh, chạy dưới ánh sao của bầu trời.

Phong, cuốn qua lông tóc của ta.

Đêm, nhuộm đen tròng mắt của ta.

Máu tươi đang trào ra từ cổ của con mồi, thiêu đốt lên cuộc sống cao ngạo của ta.

Linh hồn trường lực chẳng biết đã kết thúc tựa lúc nào, mà sợi yêu lực kia cũng không biết tung tích, nhưng Trương Dương vẫn không muốn đi để ý tới, cái gì cũng không muốn suy nghĩ, chỉ đem bóng đem xem như một phần mộ của ký ức, yên lặng mà nhớ lại những hồi ức.

Khi sắc trời không rõ, một đêm biến mất, Trương Dương mới như có điều suy nghĩ rời đi phạm vi của Mộc Yêu Tháp, đứng trên biên giới của ngọn núi, trông về ngọn rừng nguyên thủy vẫn còn đang bị bóng tối bao phủ phía dưới, có khoảnh khắc như thế, hắn thật muốn hú lên một tiếng như sói xanh, nhưng cuối cùng hắn lại âm thầm cười một cái.

Không có ai buổi tối hôm qua hắn đã thu hoạch được thứ gì, không chỉ là chiết suất yêu lực, cũng không chỉ là thu được một viên tinh phách sói xanh, mà thứ quan trọng nhất chính là, hắn rốt cuộc biết, thứ gì còn thú vị, còn quan trọng hơn linh hồn !

Không sai, chính là tinh phách!

Là người liền sẽ có linh hồn, linh hồn bao gồm ký ức của mỗi con người, hỉ nộ ái ố, các loại tính cách biến hóa, nhưng đại đa số đều là tạp chất, vô dụng, chỉ có những điểm sáng thực sự, mới là tinh phách, nhưng những điểm nhấp nháy này cũng không phải là chính nghĩa,

Thiện lương, kiên định, kiên trì tín niệm của mình.

Bọn chúng giống như những ngôi sao trong bóng tối, dù cho thân thể có mục nát, linh hồn có tiêu vong, nhưng tinh phách vẫn còn tồn tại, vĩnh viễn không bị ma diệt!

Giống như đầu sói xanh này, dù linh hồn của nó đã bị bán đi, bồi dưỡng lên binh lính, nhưng vẫn còn một chút dã tính ở lại, đấy chính là tinh phách của nó.

Thứ này, rất có giá trị.

Trương Dương cảm thấy, nếu như xâm nhập nghiên cứu một chút, không chừng sẽ đối thiên địa mà kêu lên một tiếng, ta đến từ đâu, ta có trường sinh hay không?

Ngoại trừ cái đó, vẫn còn một chỗ rất thú vị.

Chính là Trương Dương thu được một viên tinh phách sói xanh, nhưng Kiến Thôn Lệnh lại không có bất cứ tin tức gì hiện ra.

Về phần cái tinh phách này đến cùng có làm được cái gì, rất đơn giản, sau này, khi Trương Dương luyện chế yêu huyết, chiết suất yêu lực, sẽ tiết kiệm chín mươi phần trăm khí lực, như vậy còn không được gọi là bảo bối sao?

Tương đối mà nói, cái 0.01 đơn vị pháp lực kia liền thật không đáng giá nhắc tới, mặc dù bao nhiêu đó cũng đủ để Trương Dương xem mình như một cái tu tiên giả.

"Thôn trưởng đại nhân, ngài đã tỉnh rồi sao ?"

Ngô Viễn bỗng nhiên từ đằng xa đi tới, trên trán có chút buồn bực, xem ra hắn đã gặp phải một chuyện khó xử.

"Làm sao? Chế tạo mũi tên có vấn đề gì sao?" Trương Dương mỉm cười mà hỏi, sau khi hắn bỏ ra một đêm nghiên cứu yêu huyết, tâm tình bây giờ cũng rất tốt.

"Đúng vậy, thôn trưởng đại nhân, chúng ta ngu dốt, hôm qua khi chúng ta cắt gọt cán tên, cũng chuẩn bị xong mọi thứ, nhưng khi chúng ta bắt đầu nối các phần lại, liền phát hiện rất khó làm được, nếu như cường hóa cùng 300 mũi tên kia, loại mũi tên thấp kém này sẽ làm cung thủ tự giết chết chính mình."

Ngô Viễn rất xoắn xuýt nói, kỳ thật ngụ ý chính là, kỹ thuật không đúng, vật liệu không đúng, dưa hái xanh không ngọt.

Trương Dương đã hiểu, hắn hôm qua sở dĩ hắn hạ lệnh như vậy, là muốn thừa dịp lúc bồi dưỡng, đem mấy cây vũ tiễn này cùng nhau mà thăng cấp, nhưng bây giờ xem ra, dù có Ngô Viễn, Tần Nhất Đao, còn có Triệu Thiết Trụ hợp sức cũng không thể thành công.

Còn tốt, chuyện này hắn đã cách giải quyết, cái kia chính là pháp lực!

Có pháp lực, hết thảy vấn đề đều có thể nhẹ nhành giải quyết.

"Không cần lo lắng cái này, ta sẽ nghĩ biện pháp giải quyết, để bọn người Tần Nhất Đao nghỉ ngơi, một giờ sau, ta muốn bắt đầu quá trình bồi dưỡng."

Bạn đang đọc Phong Cuồng Kiến Thôn Lệnh (Bản Dịch) của Con Chim Lười
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LoạnTinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.