Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thầy pháp

Phiên bản Dịch · 1507 chữ

“Tần đại sư, hóa ra cậu ở chỗ này! Đồ cậu muốn tôi đã chuẩn bị tốt.” Triệu Nghiên Đông từ trong bao sương đi ra, phát hiện Tần Phong ở giữa đình.

“Nói đôi lời với lão Vương thôi.” Tần Phong quay đầu nhìn lại, phía sau Triệu Nghiên Đông còn đi theo một người đàn ông trung niên.

Người trung niên này thoạt nhìn chừng 50 tuổi, ôm trong tay một bao vải lụa vàng.

“Lão Vương, vậy tôi không làm phiền ông nữa, lần sau rảnh rỗi chúng ta lại nói tiếp.” Tần Phong đứng dậy, nói lời cáo từ.

Tuy chỉ giao lưu trong chốc lát, hắn và Vương Ty Mạt lại có khá nhiều đề tài chung, quan hệ giữa cả hai cũng không tệ.

Trở lại bao sương.

Triệu Nghiên Đông vẫn luôn giữ vẻ mặt khiếp sợ nhìn Tần Phong.

“Sao vậy? Trên mặt tôi có gì à?” Tần Phong nhìn thấy vẻ mặt này, có chút khó hiểu.

“Tần đại sư, cậu vậy mà có thể cùng lão Vương trò chuyện?” Triệu Nghiên Đông rất khiếp sợ.

“Vậy thì sao?” Tần Phong khó hiểu.

“Tần đại sư, cậu không biết đấy thôi, tuy lão Vương là ông chủ trà lâu này, nhưng tính tình lão rất quái dị, không thích nói chuyện với người khác quá lâu, tôi đến nơi này đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy lão Vương nói chuyện vui vẻ với người khác như vậy.” Triệu Nghiên Đông giải thích.

Tần Phong nghe vậy càng thêm khó hiểu.

Vừa rồi hắn tiếp chuyện cùng Vương Ty Mạt, rõ ràng đối phương cũng không giống người như vậy.

“Cũng may lão có một đứa con trai giỏi, nắm quyền một phương ở Tương Thị, nên dù lão ấy tính tình như thế, trà lâu này vẫn đắt khách như thường.” Triệu Nghiên Đông tiếp tục nói.

Tần Phong nghe xong cũng không có dị nghị gì thêm.

Mà tìm chỗ ngồi xuống trong phòng.

Lúc này, Triệu Nghiên Đông cũng bắt đầu nói đến chuyện chính.

Tiếp đón người đàn ông trung niên phía sau hắn, mở miệng nói: “Tần đại sư, đây là ông bạn tốt của tôi, Triệu Đức Huy.”

“Chào cậu, Tần đại sư.” Triệu Đức Huy lịch sự nói, có điều ánh mắt lại mang theo nghi ngờ cùng đánh giá.

Điều này khiến Tần Phong chú ý tới, nhưng hắn cũng không nói thêm cái gì.

Thực bình thường, hắn trẻ tuổi như thế, bất kể là ai, ít nhiều đều sẽ có chút nghi ngờ.

Nếu có ai nghi ngờ năng lực của hắn, hắn liền phải chứng minh, vậy cũng không cần tu luyện phong thủy nữa.

Tần Phong khẽ mỉm cười, gật đầu, xem như chào hỏi.

“Đức Huy, đem đồ lấy ra đi!” Triệu Nghiên Đông mở miệng nói, xoay người tiếp nhận bao vải lụa vàng.

Đem nó đặt trên bàn.

Sau đó mở ra.

Sáu món ngọc khí liền xuất hiện ngay trước mắt, đây đúng là Lục Khí trong phong thủy.

“Tần đại sư, thứ này là báu vật của Đức Huy, hôm nay bị tôi đoạt lấy, hắn theo đến đây, cũng là vì đau lòng bảo bối của mình.” Triệu Nghiên Đông cười nói.

“Thứ này tôi nhận, coi như tôi thiếu anh một nhân tình.” Tần Phong nói với Triệu Nghiên Đông.

Triệu Nghiên Đông đợi chính là những lời này.

Lập tức vui vẻ ra mặt.

Mà Triệu Đức Huy đứng bên cạnh luôn không nói gì lúc này càng thêm nghi ngờ trong lòng, chẳng qua hắn còn chưa kịp hỏi, Triệu Nghiên Đông liền chuẩn bị cáo từ.

“Tần đại sư, nếu đã không còn chuyện gì tôi liền rời đi trước, có vấn đề gì cứ trực tiếp gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ lập tức hỗ trợ.” Triệu Nghiên Đông trịnh trọng nói.

“Ừ.” Tần Phong gật đầu, không hề có ý muốn giữ người lại.

Ra khỏi bao sương, Triệu Đức Huy rốt cuộc nhịn không được liền hỏi: “Tôi hỏi anh này Nghiên Đông, người trẻ tuổi kia rốt cuộc là ai vậy? Chúng ta quen biết nhau mấy chục năm rồi, tôi chưa từng thấy thái độ anh như thế!”

Trong lòng hắn thật sự rất khó hiểu, liền nói đến Lục Khí mà hắn cất giấu nhiều năm, nếu không phải quen biết Triệu Nghiên Đông mấy chục năm, hiểu rõ nhân phẩm hắn, đổi thành người khác, đừng hòng hắn cho mượn.

Lúc trước Triệu Nghiên Đông tìm hắn, trực tiếp mở miệng muốn bảo bối của hắn.

Hắn hỏi dùng làm gì.

Triệu Nghiên Đông chỉ nói dùng để cứu mạng, hắn liền không hỏi nữa, lập tức mang theo đồ đi tới nơi này.

Ai ngờ là đưa đồ cho người khác.

Hắn tức đến thở không ra hơi.

Đó chính là bảo bối trị giá trăm vạn!!

“Đức Huy, anh tin tôi không?” Triệu Nghiên Đông cười hỏi.

“Đương nhiên tin anh, quen biết nhau mấy chục năm, nếu không tin anh, sẽ đem món đồ trị giá mấy trăm vạn đưa cho anh?” Triệu Đức Huy ấm ức nói.

“Tin tôi thì không cần hỏi nhiều, đây là đầu tư, anh yên tâm đi, đồ đưa đi tuyệt đối có giá trị!” Triệu Nghiên Đông làm ra vẻ thần bí.

Nghe thế, Triệu Đức Huy có chút giận dỗi: “Đã quen biết mấy chục năm, anh còn úp úp mở mở với tôi, mau nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?!”

“Được rồi! Nếu không phải là anh, tôi tuyệt đối sẽ không nói...” Triệu Nghiên Đông lôi kéo Triệu Đức Huy, thì thầm to nhỏ.

Mấy phút sau.

Triệu Đức Huy rõ ràng không tin.

Hắn nhìn Triệu Nghiên Đông, tựa như đang nhìn thằng ngốc dễ gạt, nhìn chằm chằm nửa ngày, sau đó mới nói: “Tôi phải đi lấy lại đồ của tôi, bảo bối mấy trăm vạn lại bị anh chà đạp giá trị của nó.”

“Đừng đừng đừng, Đức Huy, tôi không hề lừa anh, thế giới đó thật sự tồn tại, tôi là người như thế nào anh còn không rõ ư?” Triệu Nghiên Đông nghiêm nghị nói.

“Nếu anh không tin, đợi qua mấy ngày, tôi gọi anh đến nhà tôi, rồi anh sẽ rõ.”

. . .

--- Truyện được dịch bởi Đô Quân Ngân Châm trên trang TruyenYY.

Vui lòng ghi rõ tên người dịch và nguồn khi mang truyện đi nơi khác. ---

. . .

Trong bao sương, cuộc đối thoại của hai người Triệu Nghiên Đông, Tần Phong hoàn toàn không biết.

Cho dù biết cũng sẽ không để ý.

Động tác nhẹ nhàng pha xong một ấm trà.

Sau khi uống xong liền đem trà cụ rửa sạch.

Lúc này mới gấp bao vải lụa vàng gọn ghẽ lại, để vào trong ba lô màu trắng.

Vừa mới chuẩn bị rời đi, cửa bao sương đột nhiên mở ra.

“Lão Vương?” Tần Phong ngẩn ngơ.

“Là tôi, anh bạn Tần.” Vương Ty Mạt cười nói.

Lão đi đến, trực tiếp ngồi đối diện Tần Phong, sau đó mở miệng nói: “Anh bạn Tần là thầy pháp phải không?”

Tần Phong ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó liền phục hồi tinh thần lại, trên mặt lộ ra ý cười: “Quả thật vậy, xem như là thầy pháp.”

Hắn rõ ràng, thầy pháp là một cách xưng hô của người ngoài nghề đối với tu sĩ phong thuỷ.

Vương Ty Mạt nghe được Tần Phong trả lời, tức khắc trên mặt lộ ra tươi cười: “Anh bạn Tần, cậu và tôi vừa gặp đã thân quen, vốn không nên đường đột như thế, nhưng tôi thật sự không có cách nào, vẫn mạn phép nhờ vả cậu một chuyện.”

“Có chuyện gì lão Vương cứ nói, đừng ngại!” Tần Phong cũng tò mò.

Theo lẽ thường, Vương Ty Mạt sẽ không gặp bất kỳ vấn đề phong thuỷ gì.

Tần Phong sở dĩ khẳng định như vậy, là bởi vì Vương Ty Mạt rất đặc thù.

Trong mắt Tần Phong, trên người Vương Ty Mạt đã sinh ra một tia khí tức của nhà nho.

Đơn giản mà nói, là chính khí hạo nhiên.

Phong thuỷ nói rằng, mỗi người đều có khí tràng riêng của chính mình.

Ví như, những người làm quan đều có khí quyền thế của bậc bề trên.

Nói đơn giản như, học sinh đối mặt với thầy cô có nhiều năm kinh nghiệm dạy học, cũng sẽ cảm giác được một loại khí tràng hơn người áp bách, trong lòng đột nhiên sợ hãi.

Đây đều là cách thể hiện của khí tràng bên ngoài mỗi người.

Mà Vương Ty Mạt tu thân dưỡng tính đã nhiều năm, đem khí tràng của bản thân mài giũa đến cực hạn.

Hơn nữa, lão làm người chính trực, khí tràng rèn thành chính khí hạo nhiên như bậc nho gia uyên bác.

Mà…

--- Hết Chương 25 ---

Bạn đang đọc Phong Thủy Đế Sư [Bản dịch] của Tinh Phẩm Hương Yên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐôQuânNgânChâm
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.