Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Di Vật

Tiểu thuyết gốc · 1886 chữ

Mi mắt Diệp Phong dần dần mở ra. Sau lưng truyền lại cảm giác đau đớn như rách da thịt bị xé rách, hắn mở bừng mắt.

Ta… còn sống sao.

Lục Phong lúc này rất kích động, cơ thể có chút lung lay dẫn đến mất thăng bằng. Hắn vội vàng ổn định thân thể, không dám cử động nữa.

Từ vị trí này hắn có thể nhìn thấy được bờ vực, cũng không quá xa so với vị trí của hắn.

Thì ra một thân cây mọc trên vách núi đã đỡ được bọn họ, tuy nhiên nơi này rất cheo leo hiểm trở, sơ xảy một chút thôi sẽ thật sự rơi xuống.

Lục Phong tự cảm nhận thân thể. Xem ra cơ thể ta chấn thương không nhẹ. Miệng hắn vẫn còn chút nhơm nhớp của máu chưa khô hẳn.

-Linh, tỉnh lại.

Hắn khó khăn lên tiếng

Lục Linh lúc này đang nằm sấp trước ngực hắn cũng chậm rãi mở mắt. Nàng vô thức chống hai tay muốn ngồi dạy.

Lục Phong thấy thế vội vàng ngăn cản

-Linh đừng cử động!

Lục Linh bị giật mình cũng hoàn hồn, vội nhìn tình huống xung quanh, sắc mặt trở trên trắng bệch. Nàng là sấp trên người Lục Phong, hai mắt có thể nhìn rõ ràng nhìn thấy khung cảnh phía dưới, đầu óc nàng choáng váng một hồi.

-Anh, tình huống thế nào.

-Chúng ta may mắn được một thân cây đỡ lại, cần phải tìm biện pháp leo lên trên bờ vực hoặc hạ huống đáy vực,

Nghe vậy Lục Linh cười khổ, chuyện này là bất khả thi a.

Bỗng

Chíp chíp – một đôi chim nhỏ từ đâu bay đến, tức giận tấn công Lục Linh. Nàng hét toáng lên, không dám cử động, sợ hãi dán sát mặt vào lồng ngực của Lục Phong.

Không qua bao lâu, đôi chim nhỏ từ bỏ, chúng bay men theo thân cây hướng về phía vách núi, sau đó thân hình chúng liền biến mất trong tán lá rậm rạp.

Lục Phong thu cảnh tượng này vào trong mắt. Không lẽ….

-Linh, người đến gần vách núi kiểm tra, cẩn thận một chút...

Hắn vội vàng nói.

Lục Linh có chút ngạc nhiên nhưng cũng nghe theo lời Lục Phong.

Nàng cẩn thận từng chút đứng thẳng người. Hai tay vịn lấy cành cây yếu ớt xung quanh, men theo thân cây mà di chuyển. Có mấy lần nàng lung lay sắp ngã làm trái tim của Lục Phong cũng trập trùng không thôi.

Thoáng cái, nàng đã đến bên cạnh vách núi, đưa một tay rẽ tán lá tiến vào trong. Không có sự ngăn cản nào, bàn tay nàng chạm phải một khoảng không; nàng không chần chừng bước chân vào.

-Anh, bên trong có hang động.

Thanh mừng mừng rỡ của nàng truyền tới, Lục Phong cũng thở phào một hơi.

Hắn cẩn thận đứng dậy, rất nhanh cũng đã bước vào trong cửa động.

-Thì ra ở đây còn có một nơi bí mật như vậy.

Khung cảnh bên trong hiện lên trong mắt Lục Phong. Ánh sáng có chút thiếu thốn nhưng cũng đủ nhìn đại khái nội thất bên trong.

Hang động rộng chừng 5 mét vuông, vách động nhẵn mịn cho hắn biết đây không phải là hang hộng tự nhiên mà sinh ra.

Trên mặt đất có hai cái rương một lớn một nhỏ, hắn còn nhìn thấy một góc nhỏ của một vòng tròn lớn dùng loại đá nào đó lót thành. Khá giống như là một tế đàn.

Có người từng ở đây sao? - Hắn thầm nghĩ

-A!!

Tiếng kêu của Lục Linh thu hút sự chú ý của hắn.

Lục Phong quay sang; nhìn rõ tình huống hắn liền bật cười.

Lục Linh hiện đang ngồi ôm đầu la toáng lên. Mà phía trên nàng lúc này có hai con chim nhỏ đang bay vòng quanh thỉnh thoảng mổ vài cái trên đầu của nàng. Dù vậy nàng vẫn không buông hai quả trứng đang nắm chặt trong bàn tay kia. Bên cạnh còn có một cành cây vươn vào trong động, một tổ chim nho nhỏ trống không. Hẳn là đã bị nàng cướp đoạt.

Lục Phong cũng không vội quan sát tình huống bên trong hang động nữa, hắn tiến gần giúp Lục Linh đuổi hai con chim nhỏ kia bay đi. Sau đó xoa xoa đầu nàng.

-Không sao rồi!

Hắn dịu dàng nói.

Nhìn nàng bây giờ, hắn nhớ đến dáng vẻ hoạt bát trước kia. Nếu không phải xảy ra biến cố, cuộc sống của nàng sẽ vui vẻ biết bao.

-Hưm…

Lục Linh cảm nhận được bàn tay đang xoa đầu mình bỗng nhiên cứng đờ. Nàng kì quái ngẩng đầu lên.

Lúc này một cảm giác choáng váng xộc lên đầu Lục Phong, mắt tối xầm lại, hai chân khụy xuống ngã về phía trước.

Lục Linh thấy thế vội vàng ôm lấy Lục Phong, nàng thất thanh:

-Anh…..

Đến được nơi an toàn, mọi gánh nặng lo âu được buông xuống, cơ thể hắn lúc này cũng đến cực hạn, trạng thái tinh thần luôn luôn căng cứng nay được buông lỏng khiến hắn không chịu được mà hôm mê bất tỉnh.

Khi Lục Phong tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau.

Hắn chậm rãi mở mắt, cơ thể vẫn còn khá mệt mỏi; dù sao hắn đã một ngày một đêm chưa hề nghỉ ngơi thực sự, lại vận động quá sức dẫn đến kiệt quệ quá độ.

Tự mình cảm thụ thân thể một chút. Cơn đau từ sau lưng cùng cảm giác bí bách ép chặt trong lồng ngực cho hắn biết được mình bị nội thương không nhẹ; mỗi một hơi thở cũng khiến hắn đau đớn.

Nếu không chữa trị thì sớm muốn gì ta cũng sẽ chết.

Điều này để nói sau, bây giờ cần tìm cách rời khỏi nơi đây đã.

Lục Phong nhấc đầu khỏi chiếc gối chân êm ái của Lục Linh, không tiếng động ngồi dạy. Một dòng máu tươi từ khóe miệng chảy xuống. Hắn thần sắc không đổi đưa tay lau đi.

Nhìn về cô gái nhỏ vẫn đang ngồi dựa vào vách động ngủ say.

Lục Phong bắt đầu nghiêm túc kiểm tra nơi này.

Hắn tiến về phía cửa động, quan sát tình huống bên ngoài. Hắn bẻ đi những cành cây che đi tầm mắt. Ánh sáng phút chốc đã xâm chiếm cả căn động.

Lục Phong đưa đầu ra ngoài ngó nghiên các hướng, căn bản là không có con đường nào có thể giúp bọn họ thoát li.

Lại nhìn về ngoài rìa tán cây có một lỗ hỗng như bị vật gì từ bên trên rơi xuống đục ra. Xung quanh là vô số cành cây gẫy đoạn. Biết được trước đó còn có hai người từ bờ vực rơi xuống, hắn cũng không nghĩ nhìu liền rõ nguyên nhân. Hắn thầm may mắn.

Bên ngoài không có lối đi vậy thì xem xét bên trong một chút vậy.

-Anh tỉnh dậy rồi à?

Lục Linh vừa lúc này cũng đã tỉnh dậy.

-Anh ăn sáng đi.

Nàng vội vàng nhặt hai quả trứng nhỏ đặt trên mặt đất gần đó đưa tới trước mặt của Lục Phong. Nhìn hai quả trứng chỉ bằng cỡ quả trứng cút, Lục Phong mỉm cười

-Ta không đói ngươi ăn đi.

-Vậy mỗi người một quả. – Nói đến nàng liền ngửa cổ đem một quả trứng tách ra trước miệng. Thứ bên trong tự nhiên rơi vào miệng nàng.

Sắc mặt nàng vặn vẹo một hồi lâu mới lấy đủ dũng khí mà nuốt xuống; sau đó nàng đưa quả trứng còn lại đến trước mặt Lục Phong.

Nói đến đây là lần đầu tiên nàng ăn trứng sống. Trước giờ nàng muốn ăn cái gì liền có cái đó, sơn hào hải vị chưa bao giờ thiếu. Nhưng nàng không có cái giá của đại tiểu thư gì gì đấy. Nàng biết lúc này chỉ cần có thứ bỏ vào miệng là đã tốt lắm rồi.

Lục Phong cũng nhanh chóng xử lí nốt quả trứng còn lại rồi hai anh em Phong, Linh chia ra kiểm tra nơi này.

Lục Phong đến gần hai cái rương. Loay hoay một hồi hắn trước tiên mở cái rương nhỏ cỡ chừng 2 bàn tay.

Bên trong chỉ có hai chiếc nhẫn màu đen, ngoài ra không còn thứ gì khác.

Lục Phong cẩn thận đem hai chiếc nhẫn ra ngó nghiên một hồi cũng không tìm thấy điểm nào đặc biệt. Nhưng càng nhìn dáng vẻ của chiếc nhẫn hắn càng cảm thấy quen thuộc. Ta đã từng thấy qua nó ở đâu sao??

Hắn cẩn thận lục lọi trí nhớ… Một lúc lâu sau, hắn lại lần nữa cẩn thận quan sát một hồi. Giống… quá giống, giống y hệt chiếc nhẫn trên tay của cha.

-Không lẽ đây là hang động do cha đào ra sao. Không, ta vẫn chưa đủ bằng chứng để khẳng định - hắn thì thầm tự nói

-Anh, không cần hoài nghi nữa. Cha đích thực đã đi qua nơi này.

Lục Phong ngạc nhiên nhìn về phía em gái. Thấy Lục Linh đang lau lau một nơi vách động, bụi bay mù mịt. Mà theo động tác của nàng, một dòng văn tự kì lạ cũng dần dần hiện ra.

-Anh, nhìn xem có phải đây là ngôn ngữ kì quái mà cha dùng để viết nhật ký hay không.

Lục phong đến bên cạnh nàng cẩn thận quan sát, sau đó cũng gật đầu thừa nhận. Điều này rất trùng hợp, trùng hợp đến khó tin.

-Nếu đây đúng là do cha tạo ra, vậy mục đích của việc này là gì? Còn cần phải bí mật như vậy.

Lục linh nhìn ra ngoài cửa động, tiếp tục nói:

-Thân cây này vừa vặn che chắn cửa động, rõ ràng là cố ý; rốt cuộc nơi này đang che giấu điều gì?

Nàng cực độ ngạc nhiên, cứ như bọn họ sắp phải được biết một bí mất động trời gì đó.

-Xem ra nơi này do cha tạo ra không sai, chúng ta đi tìm kiếm thêm manh mối.

Lục Phong ra hiệu, sau tiến về phía cái rương còn lại.

Nói là rương lớn nhưng cũng không lớn hơn cái khác bao nhiêu. Hắn không chần chừ mở ra.

Bên trong có một con dao, không đúng, nó có hình dáng của một thanh đao; nhưng thanh đao này cũng nhỏ quá đi.

Lục Phong thử cầm trên tay cảm giác không khác gì khi đang cầm một con dao ngắn cả, nhưng nó có chút nặng, ước chừng 20, 30 kilogram. Đổi lại một đứa trẻ ngang tuổi với Lục Phong khẳng định không nhấc nó lên nổi.

Lục Linh sau khi kiểm tra cũng không có thu hoạch gì cũng đến gần hắn nhìn vào thanh đao có vẻ tò mò.

Lục Phong đưa cho nàng một chiếc nhẫn, để nàng đeo vào.

-Nếu đã là vật của cha thì chúng ta mỗi người giữ một chiếc đi.

Bạn đang đọc Phong Tiên Ký sáng tác bởi Phanthinh106
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Phanthinh106
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.