Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khởi động trận pháp

Tiểu thuyết gốc · 2237 chữ

Ở đây đại khái đã kiểm tra xong.

Lục phong tiến về gốc khuất trong hang động đồng thời nói

-Xem ra bí mật của nơi này chính là thứ ở đằng kia.

Lục Linh hướng theo ánh mắt hắn, cũng chậm rãi bước theo sau.

Nói thật từ đầu nàng cũng không để ý đến nơi này. Khi Lục Phong phát hiện ra thì nàng còn đang đại chiến với hai con chim nhỏ đây.

Rất nhanh một tế đàn hình tròn xuất hiện trong mắt hai người

Bên trong khắc đầy những đồ án kỳ lạ, phía trên còn khảm rất nhiều viên đá.

-Woa.. thật nhiều linh thạch nha. Có một, hai, ba,… rất nhiều.

Lục Linh vui vẻ như tìm được bảo vật chạy tới bên tế đàn ngắm nghía.

-Anh, thử lấy thanh kiếm đào lên xem.

Lục Phong cười khổ, cũng không hồ đồ nghe theo lời em gái mà đào những viên đá lên.

Hắn ngồi xuống kiểm tra.

Sau một lúc cẩn thận quan sát, hắn phát hiện ra có điểm không giống.

Ngoài linh thạch thì trong đồ trận còn có những viên đá khác loại. Bề ngoài rất giống với linh thạch nhưng ẩn ẩn bên trong còn có những tia màu sắc khác nhau, có màu tím, còn có màu vàng....

Nếu không phải có lượng ánh sáng vừa đủ từ ngoài hang động hắc vào thì mắt thường căn bản không thể nhìn ra được.

Theo Lục Phong quan sát, những viên đá khác loại này được đặt tại những vị trí rất cân đối, còn ẩn ý những qui luật nào đó mà hắn không thể hiểu.

Trong lúc hắn tập trung xem xét, Lục Linh không biết lúc nào đã trực tiếp bước lên tế đàn.

Nàng ngồi xổm xuống đưa tay thử lắc lư những viên linh thạch được khảm trên mặt đất thì thấy nó cứng rắn vô cùng, cứ như chúng đã cùng mặt đất đã hòa làm một thể. Nàng hết thử viên này lại đặt mục tiêu lên viên khác nhưng tất cả đều cùng một đáp án.

Lục Linh có đôi chút thất vọng. Nhưng đúng lúc nàng định từ bỏ thì lại nhìn thấy một cái lỗ nhỏ, khá nông bên trên bề mặt tế đàn.

Không lẽ… nơi này để đặt linh thạch vào sao? – Nàng có chút rục rịch muốn động.

Không nhịn được sự hiếu kì, Lục Linh tháo sợi dây đeo ở cổ rồi cầm viên đá trên tay. Ánh mắt nàng ngóng trong, chậm rãi đem viên linh thạch của mình đặt vào trong cái lỗ kia.

-Linh, dừng tay!

Lục phong đúng lúc ngẩng đầu lên, vừa vặn thấy được hành động của nàng. Tuy hắn không biết chuyện gì sẽ xảy ra, những hắn có một linh cảm không tốt.

Lục Linh bị tiếng kêu làm cho giật mình, bàn tay cũng dừng lại, lè chiếc lưỡi tinh nghịch về phía Lục Phong.

Lục Phong không rõ thở phào cũng trừng mắt nàng một cái.

Khi hắn nghĩ mọi chuyện đến đây là dừng, thì một khung cảnh khó tin đập vào trong mắt của hắn.

Lục Linh cũng cảm thấy viên đá trong tay mình có chút dị động. Nàng cúi đầu nhìn lại; viên đá đang phát ra một thứ ánh sáng lam nhàn nhạt, khá giống như lửa ma trơi.

Cứ như bị thứ gì đó hút đi, “Cạnh” một tiếng, viên đá vụt ra khỏi tay của nàng mà ghim vào bề mặt tế đàn. Mà vị trí của nó chính xác vào cái lỗ nhỏ kia.

-Chuyện gì thế này!

Lục Linh hoảng hốt kêu lên.

Đúng lúc này dị biến phát sinh.

Thời khắc viên linh thạch trong tay Lục Linh đính trên tế đàn. Như là rồng điểm mắt, một làn sóng ánh sáng xanh lam từ nó lan ra bốn phía. Các viên linh thạch còn lại không hẹn mà cũng cùng phát sáng lên đủ loại màu sắc.

Trong hang động nhất thời vô số luồng sáng khiêu vũ, nhảy múa khắp nơi giống như là một vòng cực quang thu nhỏ, soi sáng mọi ngóc ngách, cũng soi lên khuôn mặt hoảng hốt của hai người Phong, Linh.

Theo đó, mấy chục viên linh thạch trên tế đàn cũng bay lên, lơ lửng giữa không không trung. Chúng như đã đi vào quỹ đạo, không ngừng tự mình xoay quanh.

Lục Phong nhận thấy không còn thời gian để mà thất thần, hắn nhanh chóng bước vào trong tế đàn muốn lôi kéo Lục Linh ra ngoài.

Gương mặt Lục Linh lúc này rất đặc sắc. Hai mắt trợn trừng, hai bàn tay che cái miệng nhỏ vẫn còn đang há hốc. Nàng vẫn còn chưa hoàn hồn sau khi chứng kiến khung cảnh kì ảo trước mắt.

Lục Phong lúc này cũng di chuyển không được nàng, hắn muốn dùng chút sức lực kéo nàng mau chóng ra khỏi nơi này.

Nhưng…còn kịp sao?

Giờ phút này, những viên linh thạch đang xoay tròn xung quanh bỗng chốc tan rã, hóa thành vô số điểm sáng mạnh mẽ mà xoay tròn xung quanh tế đàn.

Toàn bộ ánh sáng trong hang động bị dẫn dắt, rất nhanh đã bao bọc xung quanh các điểm sáng kia.

Lúc này không chỉ Lục Linh mà ngay cả Lục Phong cũng đã thất thần rồi. Ánh mắt hắn dán theo chuyển động của những điểm sáng kia không rời. Cảnh tượng thần dị trước mắt, ai còn có thể giữ được bình tĩnh.

Hai người không dám tin vào mắt của mình. Cảnh tượng trước mắt cứ như những tinh linh nhỏ bé trong những câu chuyện cổ tích, kéo theo ánh sáng bay lượn như những vì sao.

Sau khi đã tập hợp đầy đủ lượng sáng, những điểm sáng dẫn đầu rơi xuống, thâm nhập vào sâu trong tế đàn.

Sự việc diễn ra rất nhanh. Từ thời điểm viên linh thạch rời khỏi tay Lục Linh đến bây giờ cũng chỉ mới qua được một phút mà thôi.

Lục Phong mau chóng lấy lại tinh thần, nắm bản tay Lục Linh dẫn đầu bước ra ngoài.

Nhưng, khi đến biên giới của tế đàn, hắn như va đập vào một bực tường vô hình. Lực cản không quá lớn nhưng lại khiến hắn rất cảnh giác.

Hắn dùng toàn lực đấm mạnh đưa cánh tay phải ra ngoài thăm dò.

Đau!!

Một cảm giác xé da xé thịt, đau thấu tim gan từ bàn tay truyền tới tầm thần hắn khiến hắn có chút mê mụi. Hắn mau chóng rụt tay về.

Lục Linh chỉ biết ngơ ngác nhìn về phía cánh tay của Lục Phong. Ánh mắt trở nên hoảng sợ cùng với sự lo lắng khôn cùng.

Cánh tay của Lục Phong từ cùi chỏ cho tới những đầu ngón tay đã biến thành màu đỏ. Không phải là màu đỏ của máu mà là màu đỏ của cơ thịt. Cánh tay của hắn lúc này, lớp da hoàn toàn biến mất … Chỉ còn lại cơ thịt không ngừng nhúc nhích, nhìn vào chỉ thấy khủng bố không thôi, mà cơ thịt cũng không ra hình dạng gì, bị vô số vết cắt cắn xé đến bầm dập, không chỗ nào lành lặn.

Đây là cảm giác đau đớn nhất mà Lục Phong trải qua kể từ khi sinh ra tới nay. Sự đau đớn ở lồng ngực và sau lưng khi hắn rơi từ bờ vực đối với hắn chỉ như vết mũi đốt so với nỗi đau này.

Hai mắt hắn lúc này cũng có chút ẩm ướt. Tuy hắn kiên cường nhưng dù sau cũng chỉ là một đứa trẻ tám tuổi. Hắn lúc này chỉ muốn mình hôn mê đi, để không phải chịu đựng nỗi đau giày xéo tâm can này nữa.

Nhưng hắn cắn chặt, đến mức răng chảy máu, hắn chịu đựng nỗi đau không phát ra tiếng kêu la, dấu cánh tay ra sau lưng không cho Lục Linh tiếp tục nhìn nữa.

Nước mắt Lục Linh lúc này đã thấm ướt vạt áo trước ngực của hắn.

Hắn dùng cánh tay còn lại ôm lấy nàng. Cơn đau khiến hắn nhất thời trở nên tỉnh táo hơn bao giờ hết. Đầu óc điên cuồng vận chuyển.

-L..Linh

Lục Phong khó khăn gọi, hắn thấy Lục Linh muốn lên tiếng thì ngăn chặn tiếp tục nói

-Nếu thứ này do cha tạo ra, tuy không biết tác dụng của nó là gì, có gì nguy hiểm không…. Nhưng ta khẳng định chúng ta sẽ không chết.

Hắn an ủi Lục Linh nhưng đó cũng là suy nghĩ của hắn. Cha hắn sẽ không đặt một thứ nguy hiểm ở nơi đây mà còn bí mật như vậy. Vừa rồi hắn có chút lo sợ đối với hiện tượng thần dị này nên cấp bách mà phát sinh sai lầm.

Lại nói lần này hắn nhận ra một chi tiết. Giả sử tế đàn là ổ khóa thì hai viên linh thạch trên người bọn họ chính là chìa khóa. Hắn biết linh thạch là độc quyền của cha hắn, rất quí giá nên chỉ đưa cho vài người thân thuộc để luyện võ, những người bên ngoài tuyệt đối sẽ không có. Mà cha hắn sẽ không hãm hại những người này, trong đó còn có hai đứa con chính mình.

Vào thời khắc này, dường như quá trình tích lũy năng lượng đã hoàn tất. Những đồ án dưới chân bỗng phát sáng. Đồng thời bên ngoài tế đàn, mặt đất bắt đầu nứt nẻ, từng viên đất đá vụn từ trên trần rơi xuống.

Hai anh em Phong, Linh lúc này cơ thể đã cảm thấy áp lực, cảm giác như ở hàng trăm mét dưới đáy nước. Cơ thể xuất hiện vài khe nứt, máu tươi chậm rãi chảy ra. Thân thể bọn họ quá yếu ớt trước áp lực không biết từ đâu này.

Một luồng lực lượng thần bí chia tách hai người, đẩy cả hai văng ra hai hướng va đập vào bức từng vô hình lúc này đã trở nên kiên cố, có thể nhìn bằng mắt thường ở biên giới tế đàn.

Bên trong tế đàn không gian vặn vẹo.

Lục Phong đứng bật dậy liều mạng hướng về phía Lục Linh mà đi tới. Nhưng cứ như hắn đang đi trong vũng bùn, mỗi một bước đều khiến hắn tiêu hao toàn lực.

Lục Linh đã không thể di chuyển được nữa, nàng đưa tay về phía hắn, sắc mặt thống khổ đau đớn. Thân thể của nàng đã xuất hiện nhiều vết rạn nứt, thậm chí còn chảy cả máu, cứ như bất kì lúc nào cũng có thể vỡ tan thành từng mảnh.

Lục Phong gian nan bước đi. Hăn vươn cánh tay bấy giờ đã bê bết máu về phía nàng. Khoảng cách hai đầu ngón tay chỉ còn vài li.

Ánh mắt Lục Phong bỗng sáng lên, Lục Linh trước mặt hắn một nửa cơ thế đã bị luồng sáng bao phủ.

Khi hắn sắp chạm được vào bàn tay nhỏ bé thì Lục Linh đã hoàn toàn biến mất.

Mà ánh mắt tuyệt vọng của Lục Phong cũng dần dần bị ánh sáng bao phủ, tan biến trong không gian.

“Ầm ầm rầm”

Hang động bắt đầu sụp xuống.

Vài thân ảnh mặc áo đen đang đứng dưới chân vách núi, trong đó còn có một tên đeo một chiếc mặt nạ dạ xoa.

-Báo cáo đà chủ, đúng là Lý Hắc Tử đã chết.

Một tên người áo đen sau kiểm tra đống máu thịt bày nhầy trên mặt đất, cung kính hướng về tên đeo mặt nạ dạ xoa bẩm báo.

-Lý Hắc Tử đã chết, kế hoạch thâu tóm thành phố Phía Nam thất bại… Đã điều tra lí do Lý Hắc Tử đến nơi này chưa?

Thanh âm từ trong mặt nạ phát ra, lạnh lẽo như từ cửu u vang tới.

-Hắn truy sát hai đứa con của Lục Kình Thiên. Còn lí do…

Tên người áo đen chần chừ một hồi rồi tiếp tục nói

-Có thể vì một vài viên đá quý.

Người áo đen nghe xong ánh mắt lạnh lùng nhìn về tên thuộc hạ

-Người sẽ vì một vài viên đá quí mà liều chết sao.

Tên thuộc hạ chỉ dám cúi người không dám trả lời.

-Đà chủ, Hàn Vũ Tích chúng ta xử trí thế nào.

Một tên thuộc hạ khác trả lời

-Quân bộ tạm thời không thể trêu chọc, hừm… Xóa trí nhớ của nàng, ném lại vào Lục gia biệt viện đi.

-Rõ!!

Cái bọn hắn gọi là xóa trí nhớ, là một thủ pháp trong giới cổ võ, tác động vào huyệt vị, xâm nhập vào não bộ mà ra tay.

“Ầm Ầm Ầm”

Âm thanh to lớn gây sự chú ý. Cả đám ngước đầu lên nhìn.

Tại một vị trí trên vách núi, vô số những tảng đó to như mưa thiên thạch giáng xuống.

-Khốn khiếp!!! Nhanh chóng rút lui.

Đoàn người rất nhanh chóng đã cách xa nơi này. Nhưng có một vài tên chậm chân đã sớm thịt nát xương tan.

Bạn đang đọc Phong Tiên Ký sáng tác bởi Phanthinh106
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Phanthinh106
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.