Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đi trước một bước

Phiên bản Dịch · 1605 chữ

Thượng Tuyết chẳng hề để ý nói: “Không phải ta không khỏi bọn họ, là không để bọn họ vào mắt, nếu bức ta điên lên, ta dùng dược là có thể đưa bọn họ lên Tây Thiên.”

Vệ Thanh Ca không phủ định cũng không đồng ý với Thượng Tuyết, chỉ hỏi: “Biết ngươi có bản lĩnh, chính là sau khi theo ta vào cung, ngươi cũng muốn dùng phương pháp này xử lý những người mà chúng ta khó đối phó sao?”

Thượng Tuyết hơi hơi sửng sốt, nếu vào cung, nàng tất không thể sơ sót như vậy, trong cung lễ tiết nghiêm ngặt, chỉ cần nàng vô ý liền có thể đưa tới phiền toái không cần thiết, thậm chí cái đầu trên cổ cũng khó giữ được.

Vệ Thanh Ca thấy nàng ngây người, liền biết nàng suy nghĩ cẩn thận, tiện đà đi về phía trước. Thượng Tuyết theo sát sau đó, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, là ta làm việc lỗ mãng.”

Vệ Thanh Ca nhẹ giọng cười: “Ngươi đã theo ta, ta sẽ chấp nhận những mặt được và chưa được của ngươi, ngươi chịu đem suy nghĩ trong lòng nói cho ta nghe, đã nói lên ngươi đem ta trở thành người một nhà, cái này làm ta thật cao hứng. “

Người một nhà, Thượng Tuyết nghe thấy từ này, không kìm lòng được nở nụ cười.

Vì hai người đều nói hết tâm tư của mình ra nên quan hệ trở nên dung hợp hơn trước, trên đường đi tới phòng chất củi, Thượng Tuyết kể cho nàng những việc phát sinh ở Vệ phủ những ngày gần đây, Vệ Thanh Ca nói với Thượng Tuyết cảnh sắc trên đường khi đi gặp Tiết phu nhân. Thượng Tuyết từ khi tới Vệ phủ, liền không còn được nhìn thấy thế giới bên ngoài. Nghe Vệ Thanh Ca nói cảnh đẹp, nàng hơi hơi than một tiếng. Vệ Thanh Ca thấy vẻ mặt nàng buồn bã, chỉ suy tư một lát liền nói: “Chờ thế cục ổn định, ta mang ngươi xem bên ngoài một chút……”

“A! Nếu không phải chính tai nghe thấy là ngươi nói, chắc ta không tin ngươi còn nhân từ như vậy.” Vệ Thanh Ca nghe thấy phía sau có người mở miệng nói, nàng từ nhỏ đã luyện được bản lĩnh nghe thấy là không quên được, người đến là nhị điện hạ Nhiễm Chiếu.

Thượng Tuyết sắc mặt hơi đổi, đang muốn mở miệng giải thích thay Vệ Thanh Ca, Vệ Thanh Ca hơi hơi lắc đầu, Thượng Tuyết đành ngậm miệng lại.

Vệ Thanh Ca chậm rãi xoay người, thấy bên người Nhiễm Chiếu còn có Thái Tử Nhiễm Cơ, hai người này tất là vì Thanh Liên mà đến.

“Tham kiến Thái Tử điện hạ, tham kiến nhị điện hạ.” Vệ Thanh Ca cúi người nói.

“Đứng lên mà nói, không phải ở trong cung, không cần nhiều lễ tiết như vậy.” Nhiễm Cơ đi lên trước đỡ Vệ Thanh Ca lên, ôn nhu nhìn về phía Vệ Thanh Ca.

Vệ Thanh Ca biết Nhiễm Cơ đã gặp qua là không quên được, sợ Nhiễm Cơ nhìn về phía con ngươi chính mình sẽ nhớ tới đêm đó nàng ám sát hắn, sau khi nói cảm tạ liền nhanh chóng dời đi ánh mắt.

Cũng may Nhiễm Cơ vẫn chưa đề cập đến việc đêm đó, chỉ mở miệng hỏi: “Có thể nhờ Thanh Ca cô nương đón Thanh Liên ra khỏi phòng chất củi không?”

Nhiễm Cơ có thể gọi Vệ Thanh Liên là Thanh Liên, lại gọi nàng là cô nương. Trong lòng Vệ Thanh Ca có chút mất mát, năm đó hắn cứu nàng khỏi vách núi, hắn gọi nàng là tiểu muội……

“Lão đại cần gì nói uyển chuyển như vậy, cô ta là Nhị muội của Thanh Liên, tuy nói không phải cùng cha mẹ, lại vẫn chiếm thanh danh tiểu thư của Vệ gia, hiện giờ Thanh Liên lại vì cô ta mà bị nhốt vào phòng chất củi, chẳng lẽ làm muội muội không nên vì tỷ tỷ làm chút việc sao?” Nhiễm Chiếu cười nhìn Vệ Thanh Ca nói, thanh âm lại lạnh lùng khiến nàng không cảm thụ được một tia ấm áp.

Đây là nam tử mà Vệ Thiên muốn cho nàng tiếp cận, Vệ Thanh Ca thầm thở dài một tiếng. Lại ra vẻ chưa từng nghe thấy lời nói mang vẻ thù hằn của hắn, dịu dàng nhìn về phía Nhiễm Chiếu nói: “Thanh Ca có làm chuyện gì đắc tội nhị điện hạ không?”.

Nhiễm Chiếu nói: “Chưa từng.”

Thanh Ca gật gật đầu, lại nói: “Ngay cả như vậy, cớ gì ngài nhìn thấy ta liền tràn ngập địch ý với ta, Thanh Ca tổng cộng gặp qua điện hạ hai lần, nhưng hai lần liền ngài có vẻ luôn bất mãn với Thanh Ca, xin hỏi là vì sao?”

Nhiễm Chiếu diện mạo có thể so với Phan An, lại là hoàng tử, luôn luôn được nữ tử thích, chưa từng bị nữ tử không thuận theo lại còn hỏi dồn như vậy, hắn không thích một người, chẳng lẽ còn cần lý do sao, từ lúc bắt đầu hắn nhìn thấy Vệ Thanh Ca, liền không hiểu sao lại chán ghét, ban đầu cho rằng nàng là hung thủ ám sát lão đại, sau lại biết hiểu lầm, lại vẫn không có bất cứ hảo cảm nào đối với nàng. Trong cảm nhận của hắn, nữ tử nên ôn nhu săn sóc, thiện giải nhân ý như Thanh Liên. Nhưng Vệ Thanh Ca lại lanh lợi khéo mồm khéo miệng, hùng hổ doạ người.

Vệ Thanh Ca thấy hắn hồi lâu không trả lời được, cũng không muốn dây dưa thêm với hắn, lạnh lùng nhìn thoáng qua Nhiễm Chiếu, lại nhẹ giọng cười nói với Nhiễm Cơ: “cáo từ Thái Tử điện hạ.”

Nhiễm Chiếu chưa bao giờ bị nữ tử làm ngơ, hắn bắt lấy tay Vệ Thanh Ca cả giận nói: “Vệ đại nhân dạy ngươi như vậy hả, chẳng lẽ trong mắt ngươi chỉ thấy lão đại, vì sao cáo từ lão đại, lại làm như không thấy ta?”

Đối mặt Nhiễm Chiếu truy vấn, Vệ Thanh Ca chỉ nhàn nhạt nhìn hắn một cái, cười nói: “Ai đối xử với ta thế nào, ta liền đối xử như vậy với người đó.” Nói xong lời này, nàng nhẹ nhàng thoát khỏi tay hắn đi đến phía trước.

“Lão đại, huynh xem thái độ của cô ta kìa, sao Thanh Liên lại có muội muội như vậy?” Nhiễm Chiếu cả giận nói.

“Lão nhị, là ngươi quá sốt ruột Thanh Liên.” Nhiễm Chiếu ngữ khí ôn nhu nói: “Thanh Ca mới trở về phủ lẽ ra giờ phút này ở Thanh Tâm uyển, nhưng hiện tại lại từ Thanh Tâm uyển đi ra, đệ xem phương hướng mà cô ấy đi là đâu”.

“Ý lão đại là?” Nhiễm Chiếu hơi có chút nghi vấn nói.

“Cô ấy muốn làm cái gì, trong lòng đã có đáp án.” Nhiễm Cơ cười nói: “Theo sau nhìn xem.”

Lời nói của Nhiễm Cơ cùng Nhiễm Chiếu đều lọt vào tai Vệ Thanh Ca, nàng thầm thở dài, Nhiễm Chiếu không hề phản ứng chậm chạp hơn so với Nhiễm Cơ, lại không nhìn ra nàng ra Thanh Tâm uyển muốn làm chuyện gì, chỉ có thể nói là thân ở trong cục mà không biết. Nhiễm Chiếu lo lắng tình hình của Vệ Thanh Liên mới không nhìn ra nàng đang muốn đi xem Vệ Thanh Liên . Xem ra muốn bắt được tâm tư Nhiễm Chiếu càng khó khăn.

Thượng Tuyết đi theo bên cạnh cẩn thận nói: “Tiểu thư, ngài là người chưa bao giờ hành động theo cảm tình, vừa rồi vì sao lại lãnh đạm với nhị điện hạ như vậy, ngày mai chính là ngày tuyển tú……”

Vệ Thanh Ca nhìn Thượng Tuyết đang hết sức lo lắng, đè thấp thanh âm nói: “Nhiễm Chiếu không có tâm kế như Nhiễm Cơ, hắn tính tình đơn thuần dám yêu dám hận, giờ phút này hắn càng chán ghét ta, chờ về sau liền càng áy náy với ta.”

Thượng Tuyết nghe xong lại bật cười, hai người tiếp tục đi đến phòng chất củi.

Phòng chất củi có thủ vệ gác, lúc Vệ Thanh Ca tới thấy thủ vệ ngồi ở cửa ngủ ngáy, nàng liếc Thượng Tuyết, Thượng Tuyết đi lên trước lấy ra một chai đồ sứ quơ quơ trước mũi thủ vệ, ngủi thấy hương vị gay mũi, thị vệ liền bừng tỉnh, đang muốn mở miệng mắng to, chợt thấy người đến là nhị tiểu thư, nơm nớp lo sợ nói: “Nhị tiểu thư.”

Vệ Thanh Ca hơi hơi gật đầu, liền muốn đi vào phòng chất củi, thủ vệ lập tức che ở trước cửa nói: “Lão gia có lệnh, không chuẩn bất luận kẻ nào tiến đến thăm hỏi, thỉnh nhị tiểu thư đừng làm tại hạ khó xử.”

Vệ Thanh Ca vẫn tin Vệ Thiên nói câu này, nếu không Nhạc Phượng Nghi cùng Vệ Tây Hà cũng sẽ không xuất hiện ở Thanh Tâm uyển, nàng cười nói: “Thanh Liên đối xử với ta giống như thân muội muội, tỷ ấy bị cấm cửa lòng ta khó chịu, ngươi cứ để ta nhìn xem tỷ ấy hiện tại thế nào, sau khi ta xem xong tự mình đi tìm cha lãnh phạt, như vậy như thế nào?”

Bạn đang đọc Phượng Hoàng Vu Phi (Mộc Tử Linh) của Mộc Tử Linh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thienthanh188
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.