Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đi trước một bước

Phiên bản Dịch · 1640 chữ

Thủ vệ sắc mặt khó khăn, đang muốn mở miệng cự tuyệt, chỉ thấy Thượng Tuyết quát lớn: “Ngươi thật to gan, tiểu thư muốn làm chuyện gì, chẳng lẽ còn cần nhìn sắc mặt ngươi mà làm, tiểu thư nhà ta luôn luôn nói chuyện giữ lời, ngài ấy gặp đại tiểu thư xong sẽ đi lãnh phạt, sao ngươi còn không tránh ra cho chúng ta vào.”

Thủ vệ kia thấy Thượng Tuyết ăn mặc quần áo thị nữ, cũng dám xuất khẩu cuồng ngôn, rút ra kiếm bên hông lạnh lùng nói: “Không có lão gia mệnh lệnh, thứ cho tại hạ khó tòng mệnh.”

Lúc thủ vệ rút kiếm, trên mặt Vệ Thanh Ca không còn nét tươi cười nào nữa, nàng nhìn về phía thủ vệ nói: “Cha có hạ sát lệnh sao?”

Chỉ có Vệ Thiên hạ sát lệnh, người trông coi mới có thể giết không cần hỏi người đến thăm, đây là quy củ mà Vệ Thiên quy định từ lâu để ngăn chặn người bị giam bên trong cấu kết với người bên ngoài. Thị vệ kia chỉ hơi sửng sốt một lát, con ngươi tức khắc đằng đằng sát khí.

Vệ Thanh Ca nháy mắt phản ứng lại, đây là Vệ Thanh Liên thiết cục, cô ta tuy bị nhốt ở phòng chất củi, lại thập phần linh thông với tin tức bên ngoài, cô ta biết nàng sẽ đến đón cô ta ra ngoài, cũng tính toán Thái Tử Nhiễm Cơ cùng nhị điện hạ Nhiễm Chiếu sẽ đến gặp cô ta, vì thế thương lượng ổn thỏa với thủ vệ, nếu chính mình đến xem cô ta, hoặc là nghĩ cách làm chính mình rời đi, hoặc là nghĩ cách làm chính mình bị thương, để giải hận nhiều ngày cô ta bị nhốt lại.

Nếu chính mình giờ phút này rời đi, sẽ bị Nhiễm Chiếu cho rằng chính mình chẳng qua là giả ý tiến đến vấn an, nếu chính mình mạnh mẽ cùng thủ vệ chém giết, thủ vệ kia ngay cả Vệ Thanh Liên đều không đấu lại, làm sao là đối thủ của chính mình.

Nàng cười thầm, xem ra chính mình tất đành chịu thiệt một phen rồi.

Vì Vệ Thanh Ca đi gặp Tiết phu nhân, cho nên trên người không mang bất luận vũ khí sắc bén gì phòng thân, nàng chậm rãi đi lên trước nói: “Ta chỉ muốn xem đại tỷ có bình yên hay không, nếu ngươi không yên tâm thì cùng ta cùng đi xem……”

Vệ Thanh Ca còn chưa nói xong, thủ vệ kia dẫn theo kiếm đâm hướng trái tim nàng, Vệ Thanh Ca vẫn đứng tại chỗ không né, thủ vệ kia không nghĩ tới Vệ Thanh Ca sẽ có hành động như vậy, hắn chỉ muốn đả thương Vệ Thanh Ca chứ tuyệt không phải muốn đẩy nàng vào chỗ chết. Hắn vội vàng thu kiếm lại nhưng không kịp, Vệ Thanh Ca buộc chính mình không ra tay, chỉ đem sinh tử giao cho ông trời an bài. Nàng nắm chặt tay dưới ống tay áo, lúc kiếm muốn đâm vào ngực chính mình, bỗng nhiên nàng bị người đẩy ra, thủ vệ kia không thu hồi được kiếm, Vệ Thanh Ca trong lòng kinh hãi, nếu là đả thương nhị điện hạ Nhiễm Chiếu thì sẽ phải chịu tội danh ám sát hoàng tử. Nàng không chút nghĩ ngợi xoay người ôm lấy Nhiễm Chiếu, kiếm của thủ vệ thẳng tắp đâm vào lưng Vệ Thanh Ca, Vệ Thanh Ca cắn chặt môi nhưng không nhịn được phát ra tiếng thống khổ.

Nhiễm Chiếu từ nhỏ tập võ, lúc hắn đẩy Vệ Thanh Ca ra vốn muốn tiến lên chế trụ thủ vệ, lại không nghĩ rằng Vệ Thanh Ca sẽ xả thân chắn kiếm, Vệ Thanh Ca run rẩy ở trong lòng ngực hắn, hắn cúi đầu nhìn Vệ Thanh Ca, thấy nàng mới vừa rồi mặt mũi hồng hào trong khoảnh khắc trở nên trắng bệch dị thường, hắn duỗi tay sờ sờ sau lưng nàng, cảm thấy trong tay dính ướt, hắn nâng tay lên, đầy tay máu tươi khiến tim hắn nhói một cái.

Vệ Thanh Ca chỉ cảm thấy hô hấp trở nên có chút khó khăn, nàng có chút cố sức nâng con ngươi nhìn về phía Nhiễm Chiếu, thở gấp nói: “Ngài có sao hay không?”

Nhiễm Chiếu không đáp, nhìn về phía Thượng Tuyết cả giận nói: “Ngươi không phải biết võ sao, vì sao không cứu tiểu thư nhà ngươi?”

Võ công của Vệ Thanh Ca ở phía trên Thượng Tuyết, nàng chưa bao giờ nghĩ tới Vệ Thanh Ca sẽ đứng tại chỗ tùy ý thủ vệ đâm, nàng sớm đã sợ tới mức quên phản ứng. Chỉ nghe Nhiễm Chiếu lại nói: “Còn không đỡ tiểu thư nhà ngươi.”

Thượng Tuyết vội vàng đi lên trước, muốn đỡ lấy Vệ Thanh Ca. Vệ Thanh Ca sau khi dựa vào Thượng Tuyết, Nhiễm Chiếu liền nhấc chân đạp thủ vệ ra mặt đất, hắn nâng tay lên muốn đánh vào đầu thủ vệ, Vệ Thanh Ca vội vàng cao giọng nói: “Nhị điện hạ nương tay, hắn chỉ là hạ nhân phụng mệnh hành sự mà thôi.”

Vệ Thanh Ca nói xong lời này chỉ cảm thấy thân mình bị người đào rỗng sức lực, lại vô pháp đứng vững, thân mình lung lay sắp ngã về phía sau, Thượng Tuyết dù luyện võ nhưng chung quy vẫn là nữ tử, mắt thấy Thượng Tuyết sắp không đỡ được Vệ Thanh Ca, Nhiễm Cơ lẳng lặng đi lên trước cõng Vệ Thanh Ca lên.

Vệ Thanh Ca nhắm mắt tựa vào Nhiễm Cơ, ngửi mùi hương nhè nhẹ trên người hắn, nhớ tới năm ấy khi rơi xuống vách núi, hắn cũng từng cõng chính mình đi một đoạn đường rất dài, nói cho nàng vô luận như thế nào đều phải sống sót, bởi vì chỉ có tồn tại mới có thể có hy vọng. Nàng nhẹ nhàng dựa đầu vào lưng hắn, thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim hắn đập.

Nhiễm Chiếu quay đầu lại nhìn bộ dạng tiều tụy của Vệ Thanh Ca, chỉ cảm thấy trong lòng lửa giận khó tiêu, hắn rút ra trường kiếm bên hông đâm vào cổ chân thị vệ, chỉ nghe thủ vệ phát ra tiếng kêu thảm thiết. Vệ Thanh Ca hơi hơi mở con ngươi nhìn, thấy gân tay gân chân của thủ vệ đã bị Nhiễm Chiếu cắt đứt, chỉ sợ về sau thủ vệ kia không bao giờ có thể luyện võ.

Nhiễm Chiếu thu kiếm đi đến bên Vệ Thanh Ca, mang theo quan tâm nói: “Ngươi không phải sợ, ta sẽ chữa khỏi ngươi.”

Vệ Thanh Ca lắc lắc đầu nói: “Ta muốn vào nhìn đại tỷ.”

Nhiễm Chiếu híp con ngươi nhìn về phía Vệ Thanh Ca nói: “Chờ ta chữa khỏi ngươi trước rồi lại nói.”

Lúc này Vệ Thanh Ca nói chuyện đã là có chút cố hết sức, nàng thở hổn hển mấy hơi nói: “Ta nhất định phải thả đại tỷ ra, nếu không thương tích này sẽ trở nên vô ích……” Nàng nói xong lời này, chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm liền ngất đi.

Sắc mặt Nhiễm Cơ hơi có không vui nói: “Thanh Ca làm gì đệ mà đệ đối xử với cô ấy không thể dịu dàng một chút, cứ phải cậy mạnh đánh cô ấy bất tỉnh?”

Nhiễm Chiếu cau mày nói: “tính tình Vệ Thanh Ca vừa lạnh lùng vừa ương bướng, huynh cứ khuyên bảo cô ta, cô ấy nhất định không nghe, cứ giao cô ấy cho đệ, đệ nhìn xem.”

Nhiễm Chiếu y thuật rất tốt, hắn trị liệu cho Vệ Thanh Ca không thể tốt hơn. Nhiễm Cơ gật gật đầu, cẩn thận đặt Vệ Thanh Ca trên mặt đất, Nhiễm Chiếu lại cõng lên.

Khi Nhiễm Chiếu cõng Vệ Thanh Ca mới phát hiện nàng lại gầy lại nhẹ, không khỏi thở dài: “Sao lại nhẹ như vậy.”

Nhiễm Cơ hỏi: “Nhẹ thì sao?”

Nhiễm Chiếu nói: “Nhanh về thôi, mất máu thì không tốt.”

Thượng Tuyết nghe lời này trong lòng càng căng thẳng, nếu là ở dưới mí mắt nàng mà tiểu thư xảy ra chuyện, sợ không giữ được mạng nữa, lão gia sẽ không cho nàng đường sống.

Vì Vệ Thanh Ca bị trọng thương, giờ phút này lại không ai quan tâm Vệ Thanh Liên bị nhốt lại, Nhiễm Chiếu cõng Vệ Thanh Ca đi đến Thanh Tâm uyển, Thượng Tuyết vội vàng ngăn cản hắn, cố kỵ nói: “Đại phu nhân cùng tam tiểu thư đang ở trong viện làm khách, chỉ sợ giờ phút này trở về sẽ bị bọn họ chất vấn, bất lợi cho tiểu thư trị liệu.”

Nhiễm Chiếu cau mày nói: “Chúng ta hồi cung vậy?”

Nếu đem Vệ Thanh Ca về cung mà bị người truyền nhàn thoại thì thanh danh Vệ Thanh Ca khó bảo toàn, Nhiễm Cơ hơi hơi lắc đầu nói: “Đi Biệt Thiên Phủ đi.”

Biệt Thiên Phủ là tòa nhà riêng của Nhiễm Cơ ở Nhạn Thành, Nhiễm Cơ ngày thường thích thanh tĩnh, ở trong phủ chỉ có vài người hầu, nơi này rất thích hợp, chỉ là Nhiễm Cơ từ trước đến nay không khẳng khái với người ngoài, giờ phút này lại…… Nhiễm Chiếu nhìn về phía Nhiễm Cơ nói: “Chẳng lẽ đại ca có ý gì với Vệ Thanh Ca?”

Nhiễm Cơ không đáp lại hắn, chỉ mở miệng nói: “Cứu người quan trọng, đi nhanh đi.”

Dứt lời, ba người tức khắc sửa lại phương hướng đi về phía cửa lớn của Vệ phủ.

Bạn đang đọc Phượng Hoàng Vu Phi (Mộc Tử Linh) của Mộc Tử Linh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thienthanh188
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.