Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô Ngân

Phiên bản Dịch · 1557 chữ

“Mảnh đất này thật sự có điểm cuối sao?” Tô Bạch Y kéo dây cương, nhìn thảo nguyên mênh mông bát ngát, bất đắc dĩ nói. Bọn họ phóng ngựa không ngừng trên mảnh thảo nguyên này được mấy tháng rồi, nhưng nhìn lại, trừ thảo nguyên thì vẫn chỉ là thảo nguyên, một chút bóng dáng của thần sơn cũng không thấy.

“Thảo nguyên chính là dáng vẻ này.” Đạm Đài Tĩnh Nguyệt cười nói, “Giống như mãi mãi không có điểm cuối, bởi nơi nơi đều giống nhau như đúc, nhưng thật ra chúng ta đã đi rất xa rồi. Trước mắt hẳn là chúng ta đã tới lãnh địa Kính Bắc.”

“Làm sao cô nương thấy được? Rõ ràng nhìn nơi đâu cũng giống nhau a.” Tô Bạch Y hỏi.

Đạm Đài Tĩnh Nguyệt vẫy roi ngựa, chỉ vào một ngọn núi hoang ở phía xa: “Đó là Bắc Lạc sơn.”

“Núi này có gì đặc biệt à?” Tô Bạch Y gãi đầu, “Đặt ở phía chúng ta, thì tùy tiện đi vài bước là có thể nhìn thấy a.”

“Ngươi xem trên núi, có phải là có treo gì đó không?” Đạm Đài Tĩnh Nguyệt hỏi.

Tô Bạch Y giục ngựa đi tới phía trước, nghi hoặc nói: “Cảm giác hình như có treo mấy mảnh vải……”

“Vậy thì đúng rồi, những mảnh vải đó chính là quần áo của người chết. Sau khi tộc nhân của Kính Bắc tộc chết, thi thể sẽ được treo lên núi Bắc Lạc, mặc kệ cho xác chết bị kền kền cắn xé.” Đạm Đài Tĩnh Nguyệt bình tĩnh nói.

Tô Bạch Y cả kinh: “Như vậy chẳng phải là bất kính đối với người chết à?”

“Không phải, người của Kính Bắc tộc cho rằng, luân hồi bất diệt, linh hồn lặp lại, người sau khi chết còn cái túi da vô dụng thì đem cho kền kền ăn, coi như là bố thí, cũng là để chuyển hóa thân thể cũ thành năng lượng trên thế gian. Đây không phải bất kính, mà ngược lại là đãi ngộ lớn nhất, tội nhân của Kính Bắc tộc sau khi chết thì không có tư cách được treo lên Bắc Lạc sơn, mà chỉ có thể bị một mồi lửa đốt sạch.” Đạm Đài Tĩnh Nguyệt giải thích.

Tô Bạch Y gật đầu: “Thì ra là thế. Trước khi đi, Mộc công tử từng nói dân Bắc Man hung hãn, hành sự ngang ngược, nhưng trên đường tới đây, ta cảm thấy dân du mục đều rất hiền lành, hoàn toàn không giống trong tưởng của ta.”

“Bọn họ hiền lành là vì công tử ngươi trả tiền hào phóng a.” Đạm Đài Tĩnh Nguyệt cười.

“Hiền lành?” Tô Tiễn vung tay lên, chém một mũi tên thành hai nửa, “Ngươi chưa từng nghe tiếng bọn họ mài đao buổi tối à?”

Đạm Đài Tĩnh Nguyệt quay đầu ngựa lại, lo lắng nói: “Lần này phiền toái rồi.”

Tô Bạch Y cũng quay đầu, chỉ thấy mười mấy mục dân thân hình cường tráng cưỡi ngựa đứng cách đó mười trượng, người cầm đầu mặc một bộ áo choàng da sói, đầu sói đặt trên vai hắn, đôi mắt màu đỏ trừng lớn, nhìn y như vẫn còn sống, mà bên cạnh hắn, còn có ba con sói trắng thân hình cường tráng, đang nhe răng trợn mắt nhìn về đám người Tô Bạch Y, tựa như đang chuẩn bị lúc nào cũng có thể nhào lên.

“Đây là tộc nhân của Kính Bắc tộc?” Tô Bạch Y thấp giọng hỏi.

Đạm Đài Tĩnh Nguyệt gật đầu: “Xem ra đúng vậy. Hơn nữa người này có tam lang đi cùng, hẳn là địa vị trong tộc không thấp.”

“Các ngươi là người phương nào?” Nam tử cầm đầu dùng tiếng Man hỏi.

Đạm Đài Tĩnh Nguyệt nhảy xuống ngựa, cúi mình vái chào tộc nhân Kính Bắc tộc, dùng tiếng man trả lời: “Đây là những thương nhân tới từ nam cảnh, chuyến này đi ngang qua lãnh địa Kính Bắc, có thể gặp được chủ nhân nơi đây, thật sự là cực kỳ vinh hạnh.” Nói xong, Đạm Đài Tĩnh Nguyệt lấy trên lưng ngựa một tấm da dê tinh xảo cùng với một túi vàng thỏi, đi tới phía trước vài bước đặt dưới đất, sau đó lui về.

“Lấy qua đây.” Nam tử cầm đầu trầm giọng nói.

“Vâng.” một mục dân cởi trần từ trên ngựa nhảy xuống, đi lên cầm lấy tấm da dê và túi vàng, sau đó lên ngựa, nói nhỏ với nam tử cầm đầu vài câu. Nam tử cầm đầu gật đầu.

“Chủ nhân tôn quý, nếu chúng ta làm phiền tới sự tĩnh lặng ở nơi này, ta có thể dẫn thương nhân nam cảnh đi một con đường khác.” Đạm Đài Tĩnh Nguyệt nhìn sắc mặt nam tử cầm đầu, thật cẩn thận hỏi.

Nam tử nhìn về phía Đạm Đài Tĩnh Nguyệt, sau đó trong mắt bỗng nhiên lộ ra quang mang sắc bén như ưng, hắn vung tay lên, một mũi tên bắn về phía Tô Bạch Y, Tô Bạch Y sửng sốt, trường kiếm bên hông lập tức ra khỏi vỏ, chém mũi tên kia thành hai đoạn. Nam tử nở nụ cười lạnh, sau đó dùng tiếng phổ thông không quá lưu loát của nam cảnh nói: “Thương nhân tới từ nam cảnh, võ công đều giỏi như vậy à?”

Đạm Đài Tĩnh Nguyệt nuốt một ngụm nước miếng, sau lưng đã đổ mồ hôi lạnh đầm đìa.

Tô Tiễn bất đắc dĩ nhún vai: “Xem ra chủ nhân của nơi này, không hoan nghênh chúng ta lắm.”

“Kính Bắc tộc chúng ta hoan nghênh tất cả khách tới.” Nam tử bĩu môi, cười lạnh nói, “Nhưng không chào đón người có mưu đồ gây rối.”

“Bọn mọi rợ này còn biết nói thành ngữ cơ đấy.” Tô Tiễn nói với Tô Bạch Y.

“Ngươi nói ta mọi rợ?” Nam tử quát khẽ.

“Khách nam cảnh không biết lễ nghĩa, xin chủ nhân đừng trách!” Đạm Đài Tĩnh Nguyệt sợ tới mức lập tức quỳ xuống.

Tô Tiễn và Tô Bạch Y lại hoàn toàn không thèm để ý, dù mấy con sói trắng này có thể hù dọa được thương nhân tầm thường, thì ở trước mặt bọn họ, chẳng phải cũng chỉ là chuyện một kiếm một con súc sinh thôi à?

“Ngươi có biết người trước mặt các ngươi là ai không?” Hán tử vừa rồi xuống ngựa thu vàng và da dê cũng dùng tiếng phổ thông nam cảnh nói.

Tô Tiễn nhìn ba con sói trắng: “Tam lang theo hầu, không phải Nhan, thì cũng là Thân Vương rồi?”

Hán tử sửng sốt, sau đó nói: “Ngươi ngược lại là có chút hiểu biết quy củ của Kính Bắc tộc chúng ta. Vị này chính là Hòa Đan Thân Vương của Kính Bắc tộc chúng ta!”

“Hòa Đan Thân Vương!” Đạm Đài Tĩnh Nguyệt sợ tới mức mặt trắng bệch, môi có chút run rẩy.

“Nhìn qua chỉ thấy bất hòa bất thiện a.” Tô Bạch Y bĩu môi nói.

“Không phải lúc nói những lời này!” Đạm Đài Tĩnh Nguyệt quát khẽ.

“Hử?” Tô Bạch Y chú ý tới vẻ mặt Đạm Đài Tĩnh Nguyệt, nghi hoặc nói, “Chẳng lẽ vị Hòa Đan Thân Vương này rất lợi hại à?”

“Hòa Đan Thân Vương, là anh hùng của thảo nguyên chúng ta!” Đạm Đài Tĩnh Nguyệt nghiêm túc nói.

“Anh hùng thì chưa tính là anh hùng. Chẳng qua chỉ nuôi mấy trăm con sói, đồ sát hết mấy bộ lạc thôi.” Hòa Đan Thân Vương bỗng nhiên quay đầu ngựa, “Giết hai tên nam tử này, lấy tất cả da dê và vàng, còn cô nương này tối nay đưa tới lều trại của ta.”

“Vâng.” Những người còn lại quát lớn.

“Quan niệm của các ngươi về anh hùng, thật là làm ta không hiểu nổi.” Tô Bạch Y bất đắc dĩ nói.

Đạm Đài Tĩnh Nguyệt lại sợ tới mức chân mềm nhũn, nàng biết vị Hòa Đan Thân Vương sát phạt quyết đoán này đã nói ra lời, thì tuyệt không chỉ là nói xuông, quy tắc trên thảo nguyên, ai tàn nhẫn nhất, ai mạnh nhất, người đó là anh hùng được thiên thần chọn. Nhưng khi Đạm Đài Tĩnh Nguyệt ngẩng đầu, muốn cầu xin, lại phát hiện sau ngựa của Hòa Đan Thân Vương, có thêm một người.

Tô Tiễn.

“Tối nay vị cô nương này không thể tới lều trại của ngươi được, nhưng chúng ta thì không ngại, tới trại của Thân Vương điện hạ ngồi một lát đâu.” Tô Tiễn nhàn nhạt nói.

“Lá gan ngươi rất lớn.” Hòa Đan Thân Vương trầm giọng nói.

“Dẫu sao nếu lá gan không lớn, thì đầu đã là của ngươi rồi.” Tô Tiễn hờ hững nói.

“Bản lĩnh cũng rất lớn.” Hòa Đan Thân Vương khen một câu.

“Cho nên sao?” Tô Tiễn sâu kín hỏi.

“Có tư cách tới lều trại của ta ngồi.” Cuối cùng Hòa Đan Thân Vương nói.

“Đi.” Tô Tiễn từ trên ngựa nhảy xuống, đi tới bên cạnh Tô Bạch Y, “Vậy thì tới lều trại của ngươi ngồi một lát.”

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 288

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.