Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngư Câu

Phiên bản Dịch · 1558 chữ

Cách đó không xa Tạ Khán Hoa cau mày, nhìn hai người kia, hít một ngụm khí lạnh.

Lâu chủ Vụ Vũ Lâu Tạ Khán Hoa, ở trong mắt thế nhân, trước nay luôn phong độ nhẹ nhàng, không biết sợ hãi, nhưng lúc này, hắn lại có vẻ nghiêm túc chưa bao giờ từng có, thậm chí có thể nói là —— kinh hoàng.

“Là bọn họ.” Hách Liên Tập Nguyệt trầm giọng nói.

“Cuối cùng bọn họ đã tới.” Tạ Khán Hoa rút kiếm, tung người nhảy, đi tới bên cạnh đám người Nam Cung Tịch Nhi.

Nam Cung Tịch Nhi và Tạ Vũ Linh đồng thời thu tay, Bạch Cực Nhạc thừa cơ lui về sau, ánh đỏ trong mắt dần dần tán đi, hắn ngồi xuống bên cạnh hai huynh đệ Bạch Long, bắt đầu điều hòa khí tức.

Người cầm cần câu kia cúi đầu nhìn về phía Tạ Khán Hoa: “A? Là ngươi, vậy mà ngươi vẫn còn sống. Ngươi tên là gì nhỉ?”

“Lâu chủ Vụ Vũ Lâu Tạ Khán Hoa, lâu chủ Xuân Phong Lâu Hách Liên Tập Nguyệt.” Người đeo lưới đánh cá nhàn nhạt nói, “Đều là những cái tên năm đó mang đến cho chúng ta phiền phức không nhỏ a.”

Tạ Vũ Linh quay đầu hỏi: “Thất thúc, bọn họ là?”

Trong đám người, Ôn Tích cầm dù lùi về sau: “Thủ tọa, bây giờ chúng ta nên làm thế nào?”

“Hai người kia ta đã từng gặp, lúc ấy ta còn chưa phải thủ tọa Thiên Cơ Viện, một tiểu đội 30 đệ tử Thiên Cơ Viện chúng ta gặp phải gia hỏa cầm cần câu kia, cuối cùng chỉ còn mình ta sống sót.” Trong giọng Ôn Tà mang theo một tia sát ý.

“Chẳng lẽ bọn họ chính là……” Ôn Tích cả kinh nói.

“Doanh Châu lai khách, Lữ Thiên Nhàn, Lữ Thiên Thương.” Tạ Khán Hoa giơ trường kiếm lên, “Các ngươi vẫn còn dám trở về?”

“Láo xược, tên Lữ Thiên Nhàn của ta là để một tên tiện dân như ngươi có thể gọi thẳng à?” Nam tử cầm cần câu cả giận nói.

Người đeo lưới đánh cá đứng bên cạnh hắn, đương nhiên chính là Lữ Thiên Thương, hắn nhìn về phía mọi người bên dưới, nhíu mày nói: “Ta đối phó Hách Liên Tập Nguyệt và Tạ Khán Hoa, ngươi đối phó ba người trẻ tuổi kia.”

“Dựa vào cái gì mà ta phải đi đối phó với trẻ con?” Lữ Thiên Nhàn bất mãn nói.

“Trẻ con, nữ nhân kia chính là truyền nhân Vạn Đạo Tâm Môn của Diệp gia, tên dùng đao chính là đồ đệ của Mạc Vấn, còn có tên dùng quạt kia, vừa rồi hắn dùng Tam Hoa Tụ Đỉnh, chính là thần thông của Đạo môn, ngươi còn nhớ năm đó có người sờ đầu ngươi một cái, sau đó cần câu của ngươi liền gãy thành mười mấy mảnh không?” Lữ Thiên Thương lạnh lùng nói.

“Là tên đạo sĩ thối kia?” Lữ Thiên Nhàn sửng sốt.

“Chính là người năm đó tôn chủ cho rằng có thể sánh gần chúng ta nhất trên mảnh đại lục này, người nơi này xưng hắn là Đạo Quân. Tên phía dưới kia, là đồ đệ của hắn.” Lữ Thiên Thương trả lời.

“Giết hắn!” Lữ Thiên Nhàn từ trên cây nhảy xuống, cần câu trong tay nhẹ nhàng vung xuống, quăng về phía cổ Tạ Vũ Linh.

Tạ Khán Hoa vội vàng vung kiếm tiến về phía trước: “Nhất thiết đừng để bị móc câu của hắn cuốn lấy!”

Ngay sau đó liền có một tấm lưới đánh cá từ trên trời úp xuống, trực tiếp trùm tới đầu Tạ Khán Hoa, lại thấy Lữ Thiên Thương cũng nhảy xuống: “Tạ lâu chủ, đối thủ của ngươi là ta!”

Hách Liên Tập Nguyệt đánh lên trời một chưởng, đẩy tấm lưới đánh cá kia về, Lữ Thiên Thương tiếp lấy lưới đánh cá, lại nhẹ nhàng phất ngang, liền bức lui Tạ Khán Hoa và Hách Liên Tập Nguyệt mấy bước, Lữ Thiên Thương hơi nhướn mày: “Hơn hai mươi năm qua, võ công của hai vị, không tiến mà lại lùi, xem ra mấy năm qua Bạch Cực Nhạc, cũng không phải không làm được gì.”

Tạ Khán Hoa và Hách Liên Tập Nguyệt đều cười khổ trong lòng một tiếng, trận chiến ở Thượng Lâm Thiên Cung năm đó, bọn họ không dự đoán được Bạch Cực Nhạc lại biết võ công trên Tiên Nhân Thư, bị đánh không kịp phản ứng, những năm qua nội thương vẫn chưa lành, đến nay cũng chỉ có thể miễn cưỡng xem như khôi phục được bảy thành võ công. Nếu không phải vì thế, thì từ đầu bọn họ cũng sẽ không để nhóm tam quân tử xuất chiến trước.

Chúng đệ tử Phù Sinh Túy Mộng Lâu, thì hoàn toàn ngơ ngác không biết giữa sân đã xảy ra chuyện gì.

Ôn Tích thấp giọng nói: “Vì sao Bạch lâu chủ lại quen biết đám người Doanh Châu ấy.”

Ôn Tà trầm mặc một hồi lâu sau mới trả lời: “Xem ra, những năm qua, chúng ta đều bị Bạch Cực Nhạc lợi dụng.”

“Phong Tả Quân!” Bên kia, quạt của Tạ Vũ Linh đánh tới mặt Lữ Thiên Nhàn, sau đó tung người một cái vọt tới bên cạnh hắn, trường kiếm đâm tới cổ tay Lữ Thiên Nhàn, liền đoạt lại Tuyết Lạc đao trong tay Lữ Thiên Nhàn, vung về sau, ném cho Phong Tả Quân. Phong Tả Quân tiếp lấy Tuyết Lạc đao, trực tiếp xông lên trước, bổ xuống đầu Lữ Thiên Nhàn.

“Tiểu tử, các ngươi vẫn là quá non.” Cần câu trong tay Lữ Thiên Nhàn nhẹ nhàng vung lên, móc câu cuốn lấy trường đao của Phong Tả Quân, kéo về sau.

“Còn muốn thêm lần nữa?” Phong Tả Quân đột nhiên kéo ngược lại, dự định đọ sức với Lữ Thiên Nhàn, nhưng không biết vì sao, hắn chỉ cảm thấy khí lực toàn thân như là bị cây cần câu kia hút qua, tay yếu ớt vô lực, trường đao lại trực tiếp bị câu qua.

“Phong Tả Quân, ngươi lại làm sao thế?” Tạ Vũ Linh vội la lên.

Lúc này Phong Tả Quân mới phục hồi tinh thần lại, sợ đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh, nhanh chóng lùi về sau: “Tạ Vũ Linh, nhất thiết đừng để bị móc câu của hắn cuốn lấy!”

Tạ Vũ Linh sửng sốt, lập tức nghiêng người tránh móc câu Lữ Thiên Nhàn ném tới, chỉ thấy Lữ Thiên Nhàn một tay vung cần câu, một tay quơ quơ Tuyết Lạc đao vừa mới đoạt lại: “Tiểu tử, lần này thanh đao này sẽ không dễ dàng bị ngươi lấy về như vậy đâu.”

“Vậy sao?” Nam Cung Tịch Nhi xuất hiện sau lưng Lữ Thiên Nhàn, tung cước đá bay Tuyết Lạc đao, chỉ thấy Tuyết Lạc đao xoay vòng trên không trung, sau đó lại được Phong Tả Quân bắt lấy. Hắn lớn tiếng nói: “Sư tỷ, trên móc câu của hắn có độc!”

“Ngu ngốc, độc có thể hạ lên đao của ngươi được à?” Nam Cung Tịch Nhi mắng, vội vàng nghiêng người trên không trung, khó khăn lắm mới tránh được cái móc câu kia.

Tạ Vũ Linh nhíu mày nói: “Móc câu của hắn hẳn là có năng lực hấp thụ nội lực người khác, giống như là Tiên Nhân Thư vậy.”

“Thì ra là thế.” Phong Tả Quân bỗng nhiên tỉnh ngộ.

“Cho dù các ngươi có thể đoán được, lại vẫn không trốn thoát được.” Móc câu của Lữ Thiên Nhàn xẹt qua đầu Nam Cung Tịch Nhi, sau đó hắn nhảy về phía trước, giơ tay ngoắc lấy cằm Nam Cung Tịch Nhi, “Vị cô nương này, dáng dấp cũng thật không tồi, theo ta về Doanh Châu đi.”

“Ngươi nằm mơ!” Nam Cung Tịch Nhi tung cước đá về phía Lữ Thiên Nhàn, Lữ Thiên Nhàn trực tiếp giơ tay đè chân Nam Cung Tịch Nhi lại, nắm lấy chân nàng, nặng nề ném xuống phía dưới, Lữ Thiên Nhàn cười lạnh nói: “Chẳng lẽ các ngươi cho rằng, năng lực của ta chỉ có một cái móc câu thôi sao?”

“Sư tỷ!” Tạ Vũ Linh tiến lên trước, hắn nghĩ thầm nếu Tiên Nhân Thư của Bạch Cực Nhạc vô dụng đối mình và Nam Cung Tịch Nhi, vậy thì theo lý thuyết, móc câu kia cũng sẽ không uy hiếp được tới mình mới phải. Nhưng Lữ Thiên Nhàn lại nhẹ nhàng vung cần câu, vẫn trực tiếp câu lấy trường kiếm trong tay Tạ Vũ Linh.

Tạ Vũ Linh chỉ cảm thấy khí lực toàn thân trong nháy mắt ấy bị móc câu hút hết ra, Lữ Thiên Nhàn kéo về sau, liền kéo bay thanh trường kiếm đi dễ như trở bàn tay.

Trường kiếm xuyên qua chúng đệ tử Phù Sinh Túy Mộng Lâu, bay thẳng xuống dưới chân núi.

Mà lúc này dưới chân núi, có một người đang lên núi, hắn giơ tay, bắt lấy thanh trường kiếm này.

“Xem ra, tới có hơi muộn, nhưng cũng không tính là quá muộn a.”

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 315

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.