Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cơ Hội

Phiên bản Dịch · 1604 chữ

“Lâu chủ Phù Sinh Túy Mộng Lâu Bạch Cực Nhạc, hắn được xưng là Thiên Cung Thủ, nghe nói trong trận Chiến Thiên Môn năm đó, một mình hắn giết hết chín vị trưởng lão Ma giáo, là nam nhân có chiến tích hiển hách nhất trong giang hồ chính đạo.” Phong Lăng sâu kín nói.

Phong Tả Quân bất mãn liếc hắn một cái: “Ý ngươi muốn nói gì?”

“Ý ta muốn nói rất đơn giản, ta cho rằng, cho dù là tất cả mọi người trên Ngũ Phương Đài này vây lại, cũng chưa chắc đã đánh lại một mình hắn!” Phong Lăng trầm giọng.

Bạch Cực Nhạc ngay lúc này bỗng nhiên ho một hơi, đưa tay phải lên môi nhẹ nhàng lau gì đó.

Phong Ngọc Hàn chú ý tới chi tiết này, hắn nhìn Bạch Cực Nhạc buông tay phải xuống, tay trái lại nhẹ nhàng đặt lên tay phải, lặng lẽ lau đi một vết màu đỏ trên tay.

“Ngươi bị thương!” Phong Ngọc Hàn kinh hô.

Mục Phản và Liễu Đạc Hàn nhìn nhau, trước đó bọn họ đã gặp Bạch Cực Nhạc một lần, hắn thật sự đã bị thương không nhẹ, chỉ là bọn họ vẫn không đoán ra lần này rốt cuộc hắn bị thương nặng đến bao nhiêu, sau khi bị thương thì Bạch Cực Nhạc còn mạnh bao nhiêu, cũng không biết ở gần đây, còn có cao thủ khác của Thượng Lâm Thiên Cung đang ẩn nấp hay không.

Tô Bạch Y nghe vậy nhướng mày: “Thì ra ngươi bị thương à?”

Bạch Cực Nhạc giơ một chỉ về phía Nam Cung Tịch Nhi: “Vẫn có thể nháy mắt giết ngươi.”

“Vậy tới đây giết ta xem!” Nam Cung Tịch Nhi vận lên chân khí toàn thân, gầm lên một tiếng, trợn mắt nhìn về phía Bạch Cực Nhạc.

Trong đám người giữa sân có vài người nhìn thoáng qua ánh mắt của Nam Cung Tịch Nhi, tuy là từ xa nhìn lại, nhưng những người công lực thấp một chút, trong lòng đều trào lên một loại cảm giác xúc động khó tả, chỉ muốn quỳ xuống.

“Thiên Tử Thùy Thủ công?” Bạch Cực Nhạc hơi nheo mắt, chậm rãi bước về phía trước, “Môn võ công này, vô dụng đối với ta. Cho dù có là Nam Cung Vân Hỏa năm ấy cũng vậy, huống chi là ngươi.”

“Ngươi từng gặp cữu cữu ta?” Nam Cung Tịch Nhi cảm giác trên trán thấm ra mồ hôi lạnh.

“Ta từng giết.” Bạch Cực Nhạc đánh ra một chỉ, trực tiếp phá tan Thiên Tử Thùy Thủ công. Cái gọi là Thiên Tử Thùy Thủ công, đó là vận lên vô thượng chân khí, phủ ra một vùng đất thuộc về riêng mình, người đứng bên trong vùng đất đó sẽ bị chân khí áp chế, trong lòng sẽ sinh ra một loại cảm giác sợ hãi, không cách nào khắc chế được, thậm chí cuối cùng sẽ quỳ lạy trên mặt đất. Nhưng môn công phu này chỉ hữu dụng khi chân khí của người dùng có thể áp chế tuyệt đối chân khí của đối phương, còn đối với Bạch Cực Nhạc mà nói, Nam Cung Tịch Nhi dùng chiêu này chẳng qua là tự tìm đường chết.

Nam Cung Tịch Nhi lập tức xuất kiếm đón đỡ, kiếm pháp của nàng được chân truyền từ Học Cung nhị sư huynh Nam Ngọc Lâu, sớm đã vào Phù Diêu cảnh, trong lớp người trẻ tuổi rất ít gặp được địch thủ, nhưng ở trước mặt Bạch Cực Nhạc, mỗi lần nàng xuất kiếm đều quá chậm, quá yếu. Bạch Cực Nhạc tránh dễ như trở bàn tay, hắn khẽ thở dài: “Kiếm pháp của ngươi ở cái tuổi này, thật sự là hiếm thấy. Đáng tiếc. Nam Ngọc Lâu còn chưa đem toàn bộ Thệ Thủy Kiếm Ý dạy cho ngươi.”

Nam Cung Tịch Nhi chưa bao giờ gặp phải một trận chiến như vậy, nhìn thì có vẻ như nàng vẫn đang ở thế tiến công, Bạch Cực Nhạc vẫn luôn phải né tránh, nhưng nàng luôn có một cảm giác, thật ra trong lúc Bạch Cực Nhạc né tránh, có vô số cơ hội có thể giết chết nàng.

“Sư tỷ, xem ta! Ta sẽ giúp ngươi, tạo ra cho ngươi cơ hội có thể một kiếm định thắng bại!” Tô Bạch Y nhảy dựng lên, hai tay nắm đao, xoay tròn trên không trung sau đó bổ thẳng xuống.

“Đến mấy lần cũng chỉ như thế.” Bạch Cực Nhạc có chút uể oải, ngẩng đầu lên, đao pháp của Tô Bạch Y lần sau lại yêu mị hơn lần trước, mỗi lần xuất ra đều bá đạo hơn lần trước, nhưng Bạch Cực Nhạc đều tùy ý đánh ra một chỉ là có thể đem đao thế vô tận đó tụ thành một điểm, sau đó búng tay đánh tan. Nhưng lúc này Tô Bạch Y bỗng nhiên lại vứt bỏ Thiền Dực đao, chỉ của Bạch Cực Nhạc đánh trúng Thiền Dực đao, Tô Bạch Y bỗng nhiên nhảy xuống phía sau Bạch Cực Nhạc.

Nhưng trong tay Tô Bạch Y lại vẫn có một thanh đao, vẫn là một thanh đao mỏng như cánh ve, trong suốt phiêu dật.

Phong Ngọc Hàn bất đắc dĩ nói: “Bí mật ta cất giấu nhiều năm như vậy bị ngươi làm lộ hết rồi.”

Đao vương trẻ tuổi bên cạnh hắn “Ồ” lên một tiếng: “Thì ra Thiền Dực đao là song đao hợp nhất.”

Phong Ngọc Hàn nhún vai, không tỏ ý kiến.

Tô Bạch Y vung thanh Thiền Dực đao thứ hai, lại chém về phía Bạch Cực Nhạc, nhưng Bạch Cực Nhạc xoay đầu, vươn tay trái, lại một chỉ điểm vào trên mũi Thiền Dực đao. Tô Bạch Y chỉ cảm thấy gan bàn tay truyền đến một cơn đau, lập tức bỏ đao, lui về sau ba bước.

Lúc này Bạch Cực Nhạc đã đánh rớt một thanh Thiền Dực đao, nhưng mọi người nhìn lại, lại thấy trong tay Tô Bạch Y vẫn đang cầm đao.

Thanh Thiền Dực đao này rốt cuộc mỏng đến bao nhiêu, rốt cuộc có mấy thanh?

“Mở!” Tô Bạch Y vung Thiền Dực đao lên, sau đó đôi tay đột nhiên mở ra, chỉ thấy Thiền Dực đao trong tay nháy mắt hóa thành bảy thanh, hắn đột nhiên đẩy về phía trước, có sáu thanh bức thẳng về phía Bạch Cực Nhạc.

“Đến rất hay.” Bạch Cực Nhạc gật đầu, chân phải kiễng lên, cầm lấy một thanh Thiền Dực đao, vừa lui về phía sau vừa múa đao muốn chém những thanh đao trước mặt xuống.

“Sư tỷ!” Tô Bạch Y quát to.

Nam Cung Tịch Nhi lúc này lại lần nữa ra tay, một thân Thệ Thủy Kiếm Ý vận đến cực hạn, trực tiếp đâm tới sau lưng Bạch Cực Nhạc, điểm vào vai hắn, trong lòng nàng vui vẻ, thành công rồi! Nhưng chỉ giây lát , ý cười liền đọng lại trên mặt nàng, Lương Nhân kiếm đâm vào vai Bạch Cực Nhạc, lại như đụng phải một khối đá cứng, không cách nào tiến thêm một bước.

“Sư tỷ, lui! Ta tới!” Một tiếng hô lớn vang lên, Nam Cung Tịch Nhi ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tạ Vũ Linh không biết khi nào đã nhảy tới đỉnh đầu bọn họ, nàng lập tức thu kiếm lui về sau.

Tạ Vũ Linh nhắm hai mắt lại, trong đầu hồi tưởng lại khung cảnh mặt hồ tĩnh lặng như gương ngày ấy, trường kiếm của Đông Phương Tiểu Nguyệt rơi xuống, thanh phong phất qua, trăm hoa điêu tàn! Đó là Lạc Hoa kiếm pháp chân chính, đó mới là phong lưu thật sự của Tạ gia!

“Lạc Hoa kiếm pháp, Hoa Tẫn Lạc!” Tạ Vũ Linh mở mắt, một kiếm xẹt qua bên cạnh Bạch Cực Nhạc, trường kiếm của Tạ Vũ Linh chống đất, sau đó nhẹ nhàng đáp xuống, nhảy về bên cạnh Tô Bạch Y.

Bạch Cực Nhạc phẩy tay áo một cái, tất cả Thiền Dực đao đều rơi trên mặt đất, hắn xoay người một cái, vững vàng đáp xuống cách đó mười bước.

“Ta đánh trúng hắn.” Tạ Vũ Linh thở hổn hển, khi hắn còn ở Tạ gia đã nghe qua không ít sự tích về Bạch Cực Nhạc, so với đám người Tô Bạch Y, hắn biết rõ điểm đáng sợ của Bạch Cực Nhạc, cho nên hắn luôn ở một bên cẩn thận quan sát, tìm được một cơ hội là lập tức ra tay. Vừa rồi hắn ra một kiếm đó, hắn tin mình đã đánh trúng đối phương.

Bạch Cực Nhạc nhìn về phía Tạ Vũ Linh: “Ngươi rất không tồi, ngươi tên là gì?”

Tạ Vũ Linh cầm kiếm nhìn Bạch Cực Nhạc, không dám có chút khinh xuất: “Tạ gia Tạ Vũ Linh.”

“Thì ra là thế.” Bạch Cực Nhạc gật đầu, hai bên bả vai hắn cùng lúc đã hiện ra hai vết đỏ, một vết là vừa rồi bị Nam Cung Tịch Nhi gây thương tích, một vết là bị Tạ Vũ Linh gây thương tích, nhưng hai vết kiếm này, lại không nguy hiểm đến tính mạng hắn, còn Tô Bạch Y tựa hồ đã dùng hết bản lĩnh, hắn còn có thể thay hai người họ mở ra một cơ hội như vậy nữa không?

Tô Bạch Y nắm chặt đao: “Xem ra chỉ có thể dùng một chiêu cuối cùng.”

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 322

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.