Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

đại hội công tác Sơ Bình Nguyên Niên

Phiên bản Dịch · 1929 chữ

Tổng cộng thời nhà Hán vào mỗi năm có ba tuần lễ vàng, gồm bảy ngày trong tháng giêng, bảy ngày vào Hạ chí và bảy ngày Đông chí. Ngoài ra một năm sẽ còn thêm hội xuân, hội thu, tết trung thu, lễ vu lan ngày 15 tháng 7, lễ hội cháo laba tại các ngôi chùa vào ngày 30 tháng 12 âm lịch…

Đặc biệt hơn, thời này còn có một ngày lễ là lễ tam phục, ám chỉ những ngày nóng nhất trong năm. Lễ thường bắt đầu từ ngày 10 đến ngày 20 tháng 7 dương lịch, và kéo dài cho đến hết ngày 18 tháng 8 dương lịch. Trong đó chia làm ba giai đoạn gồm sơ phục diễn ra trong 10 ngày, trung phục diễn ra trong khoảng 20 ngày và mạt phục diễn ra trong 10 ngày. Đây là một dịp để người dân cầu nguyện để xin sự may mắn và sức khỏe.

Cuối cùng người lao động thời Hán cũng có ngày nghỉ gọi là mộc hưu, cứ cách năm ngày sẽ được nghỉ một ngày, cho nên tính tổng hết cách ngày nghỉ, lễ thì bọn họ có gần một trăm ngày không cần làm việc. Thật ra dạng ngày nghỉ như mộc hưu chủ yếu để cho dân chúng có thời gian về nhà tắm rửa, nhưng sau khi về nhà ngoại trừ tắm rửa còn được làm gì thì luật pháp không quy định cụ thể.

Nhưng bù lại sau khi nghỉ lễ dài hạn hoặc nghỉ mộc hưu, ngày đầu tiên đi làm lại sẽ được chọn làm ngày tụ họp mọi người nhằm kiểm tra lại tiến độ công việc vừa rồi, cùng những kế hoạch cho những ngày sau đó.

Vì vậy khi kết thúc tuần lễ vàng tháng giêng, đại hội công tác Sơ Bình nguyên niên của Kinh Châu sẽ được tổ chức, tất cả các lãnh đạo cao cấp đều phải xuất hiện trong hội nghị. Phỉ Tiềm đã chờ cả buổi, chờ đến phát chán rồi.

Ngày hôm nay hắn muốn tham dự, bởi vì bản thân đã nhận lương nhưng lại ngồi chơi mấy tháng trời, dù không coi chức biệt giá của Lưu Biểu ra kí lô nào thì hắn cũng phải nể mặt mấy tháng thuế ruộng miễn phí.

Chỉ mới hơn hai tháng, số lượng thành viên trong tổ chức của Lưu Biểu đã bành trướng đến chóng mặt. Ngoại trừ thanh niên có tiếng không có miếng là biệt giá Phỉ Tiềm, dàn nhân viên cũ gồm Bàng Quý, Văn Sính, Phó Tốn, Y Tịch, Thái Hòa, Đặng Hi, Vương Uy. Những nhân vật mới đầu quân có anh em Khoái Lương, Khoái Việt; Thái Mạo và Thái Trung đại điện nhà họ Thái.

Ngoài ra có rất nhiều người mới mà Phỉ Tiềm chưa hề nghe qua. Bên quan văn có Trương Duẫn tới từ quận Sơn Dương, nghe đồn là cháu Lưu Biểu. Hai thầy đồ Tống Trung, Kỳ Vô Khải cũng mới đồng ý tham gia giảng dạy ở trường công lập Kinh Châu. Nhánh quan võ có thêm Tô Phi và Lữ Giới, hai nhân vật vô danh Phỉ Tiềm không hề biết.

Tất cả mọi người đều bày ra dáng vẻ nghiêm túc, ngồi quỳ trên ghế, lẳng lặng chờ đợi chủ tịch Lưu Biểu xuất hiện, đương nhiên Phỉ Tiềm cũng không ngoại lệ.

Rốt cục Lưu Biểu lắc lư cái thân lười biếng đến nơi, hắn vừa ngồi xuống, cả đám vội nhao nhao đứng dậy chúc mừng, sau đó tranh nhau kể về những công lao mình đã làm được trong năm vừa qua.

Thái Mạo khoe khoang đã huấn luyện tông tặc thành lính chính quy ra sao; Y Tịch luôn miệng kể khổ, mình đã trùng tu đường xá thủy lợi, chiêu mộ hơn ba mươi ngàn người tham gia; Phó Tốn triển khai xây dựng trường công lập, đã kêu gọi được mười vị thầy đồ, hơn trăm học sinh ghi danh; quan văn A lập thêm chợ phía nam Tương Dương, có sáu mươi thương nhân mở cửa tiệm….

Bọn họ giành nhau kể công, sau đó còn hầm hè nhìn nhau xem công ai to hơn, Phỉ Tiềm càng nghe càng buồn ngủ, chỉ muốn hội nghị kết thúc sớm một chút để hắn còn về nhà gỗ đọc sách.

Đến lúc tất cả mọi người đã kể xong, bỗng nhiên không khí có chút im lặng đến lạ kì. Lúc đầu Khoái Việt đã cùng Lưu Biểu thương lượng, như thế bây giờ chính là cơ hội tốt, chỉ cần Lưu Biểu sẵn tiện nói một câu, sau đó hắn và đồng bọn sẽ nhảy ra để chỉ trích Phỉ Tiềm.

Đầu tiên bọn hắn trề môi khinh thường, ví dụ như dám hỏi Phỉ biệt giá đây đã làm được gì trong năm vừa qua, sau đó Khoái Việt dẫn đầu tung ra một nhát cuối cùng, thuận thế hung hăng đá bay Phỉ Tiềm khỏi cái ghế biệt giá.

Nhưng Khoái Việt chợt phát hiện sau khi tất cả mọi người báo cáo xong, Lưu Biểu chỉ nở nụ cười rồi gật đầu mà thôi, một câu hắn cũng chẳng nói. Ê này! Lưu Cảnh Thăng ngươi đang làm trò gì vậy? Hiện giờ đến lượt ngươi lên tiếng rồi đó!

Khoái Việt có chút kìm nén không được, vừa muốn nói chuyện lại bị Khoái Lương giành đứng lên, hắn chắp tay với Lưu Biểu rồi bẩm báo:

“Bẩm chúa công, hiện nay Viên Công Lộ thuộc nhà họ Viên đã lên chức thái thú Nam Dương. Với tiềm lực mạnh mẽ của một gia tộc bốn đời tam công, càng để lâu, hắn sẽ càng trở thành mối họa lớn với chúng ta.”

Lưu Biểu híp mắt nhìn Khoái Lương, lại tựa như vô tình hay cố ý liếc qua Khoái Việt, gật nhẹ rồi bảo:

“Ừ, Tử Nhu nói có lý, ngươi có kế sách gì không?”

“Nam Dương là đất tổ nhà họ Viên, chúng ta chẳng có lý do gì để xuất binh cả. Tại hạ đề nghị chúa công nên gửi thư cho Viên Thuật, giả lả khen ngợi hắn để đánh lạc hướng, mặt khác lại gửi thư cho triều đình để chọn ra thái thú khác. Như vậy sẽ làm tên thứ sử mới bí bách, phải tìm kiếm sự trợ giúp từ ngài.

Đến lúc đó ngài có thể danh chính ngôn thuận đưa binh vào Nam Dương, tiện thể khống chế nó như đồ trong túi.”

Lưu Biểu suy nghĩ một chút, cảm thấy cách này rất hay, vì vậy cười lớn:

“Được! Biểu sẽ nghe theo kế của Tử Nhu.”

Chính trị, cuộc sống là vậy đấy. Quan cầm quyền như Lưu Biểu chỉ có thể đánh được đám thấp cổ bé họng, đụng phải tảng đá cứng như nhà họ Viên thì Lưu Biểu cũng phải đứng sang một bên. Gia tộc này trải qua bốn đời tam công, cành lá rải khắp thiên hạ, nếu không có lý do chính đáng đã đi tấn công Viên Thuật, hắn sẽ làm cả thiên hạ nổi giận.

Nhưng nếu như thái thú Nam Dương mới đến bị họ Viên chèn ép phải đến nhờ thứ sử Kinh Châu chủ trì chính nghĩa, như vậy Lưu Biểu tự nhiên có thể danh chính ngôn thuận mang theo quân đội đến để “hòa giải”, tất nhiên khuyên kiểu nào là do Lưu Biểu chọn.

Lưu Biểu ho một tiếng, sau đó nghiêm túc bảo:

“Cũng trễ rồi, chư vị còn gì muốn bảm báo không?”

À há, đây là dấu hiệu kết thúc hội nghị, Phỉ Tiềm lập tức tỉnh táo tinh thần, nhìn chung quanh một chút. Hắn ước gì tan tầm sớm, ngược lại Khoát Việt gấp hơn cả nước nóng đổ vào chân. Vì sao mọi chuyện không diễn ra như hắn dự tính? Chúa công ngươi đã đồng ý trừng trị mấy kẻ ăn không ngồi rồi cơ mà? Sao chẳng nói câu nào mà đã ra hiệu tan cuộc rồi?

Thái Mạo đột nhiên đứng dậy tâu:

“Bẩm chúa công, hiện giờ ta đã huấn luyện xong tông tặc, tuy nhiên bọn chúng vốn ô hợp, kẻ giỏi bắn cung ít đến đáng thương, theo ý của mỗ, với nhu cầu hiện tại cần phải huấn luyện được ít nhất hai ngàn cung thủ. Tuy nhiên trong quân đang thiếu vật tư, mong chúa công chuẩn cho ta lấy năm mươi ngàn mũi tên.”

Sau khi nói xong còn vô tình cố ý nhìn thoáng qua Khoái Lương cùng Khoái Việt, cười nhẹ một tiếng rồi ngồi xuống. Cũng hợp lý, quân đội nào mà không có cung thủ, Lưu Biểu gật đầu và quay sang hỏi Kỳ Vô Khải:

“Hiện tại trong kho còn tồn bao nhiêu mũi tên?”

Trước mắt Kỳ Vô Khải đảm nhiệm chức chủ bạ, tất nhiên hắn nắm rõ. Kỳ Vô Khải cau mày đáp:

“Thú thật với chúa công, chỉ còn hơn mười ngàn mà thôi.”

Nói đi cũng phải nói lại, lần trước Tương Dương không bị ảnh hưởng nhiều bởi loạn khăn vàng, tên dùng xong vẫn chưa được bổ sung, cho nên tính ra họ còn thiếu bốn mươi ngàn mũi.

Khoái Việt lập tức cảm thấy đây là một cơ hội tuyệt vời, nhất là khi nãy Thái Mạo còn có hành động như ra hiệu với hắn, tựa hồ đang ám chỉ gì đó, chẳng lẽ nhà họ Thái cũng thấy chướng mắt với tên biệt giá vô dụng Phỉ Tiềm, cho nên cố ý đưa ra một đề bài làm khó?

Khoái Việt càng nghĩ càng cảm thấy hợp lý, đã như vậy trước hết cứ lôi Phỉ Tiềm xuống bùn rồi tính tiếp. Về sau chức biệt giá rơi vào tay nhà họ Khoái hay nhà họ Thái, vậy cứ xem thủ đoạn ai cao tay hơn.

Nghĩ đến đây, Khoái Việt liền lập tức đứng dậy. Khoái Lương thấy thế vội đưa tay ra, nhưng thấy Khoái Việt đã bước ra giữa sảnh, cũng chỉ đành thở dài một tiếng coi như không thấy. Khoái Việt cao giọng nói:

“Lương thảo đầy đủ mới ổn định lòng quân, vật tư đầy đủ mới đào tạo ra lính tinh nhuệ. Theo Việt thấy, Thái tướng quân nói rất đúng, trước mắt phải nghĩ cách làm sao nhanh chóng lắp đầy mũi tên trong kho. Ngoài ra cần tuyển thêm vài thợ có tay nghề cao để chế tạo mũi tên, ít nhất giữa tháng phải chuẩn bị đủ.”

Nói xong, trông thấy Thái Mạo bên kia mỉm cười gật đầu, Khoái Việt cảm thấy lần này nhất định phải liên kết với nhà họ Thái mới có thể lôi Phỉ Tiềm xuống nước. Lưu Biểu cũng đồng tình:

“Dị Độ nói có lý, bất quá việc đốc thúc trang bị mũi tên….”

Khoái Việt lập tức tiếp lời:

“Khởi bẩm chúa công, việc này không thể coi thường, cần người học rộng tài cao lại quyền cao chức trọng mới có thể không làm lỡ kì hạn, cho nên…”

Nói xong, hắn lập tức nhìn về phía Phỉ Tiềm làm Phỉ Tiềm trợn tròn mắt, ê ngươi có ý gì đó? Chẳng lẽ muốn bắt ta đi giám sát việc chế tên? Ta đâu phải Khổng Minh, phe phẩy quạt là có thể kiếm được số mũi tên nhiều như vậy?

Bạn đang đọc Quỷ Tam Quốc [bản dịch] của Mã Nguyệt Hầu Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kimsa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 49

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.