Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tâm sự đêm khuya ở núi Lộc

Phiên bản Dịch · 1654 chữ

Bầu trời đêm ở thời Hán luôn chứa những vì sao lấp lánh.

Đây là cảnh sắc mà Phỉ Tiềm chẳng thể nào nhìn thấy ở kiếp trước. Bầu trời như một dải lụa đen tuyền trôi về phương đông, ánh sao lấp lóe trải dài khắp nơi, dù lớn hay nhỏ cũng trông vô cùng rõ ràng, làm say đắm lòng người.

Đêm đã khuya nhưng Phỉ Tiềm vẫn chưa buồn ngủ, bởi vì trong nhà xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.

Xung quanh vắng lặng như tờ, chỉ có thác nước huyền diệu dưới chân núi Lộc nhẹ nhàng chảy xuống những giọt nước, tạo thành những âm thanh róc rách, tựa như tỏ vẻ vui sướng trước một chuyến đi dài…

Phỉ Tiềm tiện tay nhặt một viên đá lên ném vào trong dòng nước, sau đó khoát một lớp áo lên người. Tâm trạng hắn rất phức tạp, dù đã lường trước sẽ xảy ra, nhưng không ngờ ngày đó lại đến nhanh như vậy khiến hắn trở tay không kịp.

Sau lưng có tiếng bước chân rất nhỏ, Phỉ Tiềm quay sang thấy Bàng Thống cũng khoác một lớp áo bước ra ngoài. Thằng nhóc nhìn thấy Phỉ Tiềm, cười hắc hắc rồi bảo:

“Khà khà, huynh biết vì sao đệ không ngủ được rồi chứ?”

Phỉ Tiềm nhẹ gật đầu, cũng có chút bất đắc dĩ bảo:

“Ừ, ta vừa mới biết.”

Số là thằng cha tên Từ Thứ rất tốt, rất được lòng Phỉ Tiềm, nhưng hắn lại mắc bệnh ngáy ngủ, tiếng ngáy lớn đến không ngờ. Nhà Phỉ Tiềm đều xây bằng gỗ, khe hở xung quanh đều được trát thêm đất để che kín, nhưng hiệu quả cách âm không tốt bằng tường xi măng ở đời sau.

Mỗi khi đêm đến, Từ Thứ bắt đầu mở loa, Bàng Thống ở phòng kế bên cảm thấy cực kì khổ sở. Khoa học đã chứng minh, người có IQ cao thường sẽ suy nghĩ nhiều, những việc quan tâm cũng nhiều hơn người khác, vì vậy não bộ sẽ hoạt động liên tục nên rất dễ gặp phải vấn đề ô nhiễm tiếng ồn.

Thế nên Từ Thứ tạo ra tiếng động lớn như vậy, Bàng Thống càng muốn ngủ càng không ngủ được, càng nghe tiếng ồn lại càng không thể đi vào giấc ngủ. Ngược lại Tảo Chi đang ở độ tuổi vô tư vô lo, dễ ngủ cực kì, đồng thời thường ngày Tảo Chi lăn lộn ngoài đồng ruộng, vận động rất nặng cho nên vừa về nhà gỗ đã lăn ra ngủ ngay, dù sấm sét đánh xuống nhà cũng không tỉnh lại.

Giờ thì hay rồi, không chỉ mình Bàng Thống mà Phỉ Tiềm cũng phải chịu trận. Nhắc tới vấn đề này Phỉ Tiềm cũng cảm thấy bất đắc dĩ, bệnh ngáy ngủ không phải bảo ngưng là ngưng được, hắn cũng không thể bịt miệng Từ Thứ mỗi khi tên này ngủ.

Phỉ Tiềm ác ý suy đoán, trong lịch sử Lưu Bị vừa gặp Gia Cát Lượng đã mời vào ngủ chung phòng, nhưng chưa từng nghe hắn muốn làm vậy với Từ Thứ, vậy chắc chắn có liên quan đến bệnh ngáy ngủ của hắn. Tất nhiên không ai ưa nổi dáng vẻ như hổ như gấu lại đi mặc áo văn nhân phe phẩy quạt lông.

Phỉ Tiềm vỗ vai Bàng Thống:

“Yên tâm đi, ngày mai ta sẽ có cách để ngươi có thể ngủ ngon giấc.”

Phỉ Tiềm tính cả rồi, nếu thực sự không được liền làm một tường hút âm cho Từ Thứ, mặc dù thứ này sẽ chiếm khá nhiều diện tích, nhưng tốt xấu cũng có thể giải quyết vấn đề.

Thân ở thời Hán, Phỉ Tiềm chẳng thể đào ra các vật liệu cách âm như thời hiện đại, nhưng dựa theo nguyên lý âm lượng, hắn vẫn có thể dùng sợi bông vải và trang giấy để thử nghiệm một chút, chỉ cần giảm được âm thanh ngáy ngủ của Từ Thứ xuống mức có thể chấp nhận là được.

"Thiệt hả? Vậy thì tốt quá!”

Bàng Thống cảm thấy cuộc sống bắt đầu tốt đẹp hơn nhiều, mấy ngày nay hắn bị tiếng ngáy tra tấn ù cả tai, cũng chẳng còn tâm trạng đọc sách, chỉ hy vọng ban đêm có thể ngủ một giấc ngon lành.

Vấn đề của Bàng Thống khá đơn giản, nhưng vấn đề của chính mình thì Phỉ Tiềm lại chẳng biết giải quyết ra sao. Nhớ lại vài ngày trước dự hôn lễ của Lưu Biểu, bản thân còn trề môi chê hắn ta kết hôn chính trị, chẳng có chút tình cảm nào. Dè đâu cười người hôm trước hôm sau người cười, chuyện như vậy cuối cùng cũng rơi vào đầu hắn.

À quên mất, mình có thể hỏi góc nhìn của Bàng Thống. Dù sao Bàng Thống là người thời Hán, lại thuộc con cháu thế gia. Vì vậy Phỉ Tiềm cũng muốn biết Bàng Thống có cảm nghĩ như thế nào về hôn nhân chính trị.

"E hèm, Sĩ Nguyên à, đệ đã có người trong lòng chưa? Người mà đệ muốn cưới làm vợ ấy?"

"Ủa? Huynh hỏi đệ chuyện này có vẻ hơi sớm nha, ít nhất phải đợi đệ lớn thêm vài tuổi đã.”

“Ôi trời, mấy năm thì có bao lâu đâu, ta cũng không bảo ngày mai đệ kết hôn, ý ta là nếu cưới vợ, mẫu người của đệ là người con gái ra sao?”

“Quá đơn giản đối với đệ. Cô gái đệ cưới phải là người dịu dàng như nước, nhan sắc khá khẩm một chút, không cần động lòng người nhưng phải biết cầm kỳ thi họa, ít nhất học vấn phải giỏi, lại biết trước biết sau. Ngoài ra cũng nên biết hiếu thảo cha mẹ, thương yêu con cháu trong nhà. Biết thêm chút nữ công gia chánh càng tuyệt vời nữa. Vả lại… à đây là mong muốn của đệ thôi, đời mà, làm gì có ai hoàn hảo đâu?”

Bàng Thống nói văng nước bọt, làm Phỉ Tiềm trợn trắng mắt. Hắn chửi thầm trong lòng, em gái ngươi, sao gu của ngươi cao dữ vậy, muốn cưới phụ nữ hay muốn cưới nữ thần? Hắn quyết đoán lên tiếng, cắt ngang Bàng Thống đang ảo tưởng sức mạnh:

“Thôi cho xin đi…Cơ mà Sĩ Nguyên này, nếu ngươi không thể tự quyết định đối tượng kết hôn mà bị gia tộc chỉ định phải cưới một ai đó, ngươi nên làm như thế nào?”

“Hừm, gia tộc chỉ định à… Vậy thì chịu rồi, cưới cô ta về thôi.”

Hôm nay vị nhân huynh của mình hỏi những điều kì lạ thế? Đã là gia tộc chỉ định, ngươi còn nói được cái gì nữa?

“Ta giả sử nhé, nhà họ bàng chỉ định một cô gái cho đệ, nhưng sau khi tiếp xúc đệ lại nhận ra cô ta chẳng bằng một nửa mẫu người của mình, vậy đệ sẽ làm gì?”

“Ặc, cái này hả…Vẫn cưới chớ sao nữa?”

“Ủa, tại sao?”

Bàng Thống liếc nhìn Phỉ Tiềm như nhìn thằng ngốc:

“Huynh cũng ở trong thế gia mà còn hỏi câu đó? Một khi gia tộc đã chỉ định hôn nhân, chắc chắn không phải vì bản thân huynh mà còn vì nhiều nhân tố khác, ví dụ như quyền lực, tầm ảnh hưởng, lợi ích…Do đó cuộc hôn nhân không còn là chuyện cá nhân mà biến thành chuyện liên quan đến rất nhiều người. Há có thể để huynh tùy tiện ý kiến?”

“Biết là vậy, nhưng cưới một cô gái mình chưa từng gặp bao giờ, chẳng lẽ đệ không khó chịu à?”

“Đệ xin huynh, huynh còn muốn phải thế nào nữa? Chẳng lẽ con gái trong thiên hạ huynh đều phải gặp mặt hết hả? Có biết dân số đại Hán là bao nhiêu không?”

Ài, Phỉ Tiềm cười khổ lắc đầu, quả nhiên hắn vẫn quá mức lý tưởng hóa cuộc sống rồi. Cái Bàng Thống đang nói mới chính là cách thế gia kết hôn. Bọn họ là một thế lực, là một tập thể. Nếu như lợi ích gia tộc xung đột với lợi ích cá nhân, chắc chắn cá nhân đều phải khuất phục trước gia tộc, tất cả đều phải lấy dòng họ làm đầu.

Thật ra cách người thời Hán làm rất chính xác. Một người từ nhỏ đến lớn sống trong gia tộc, được gia tộc bảo hộ và cung cấp rất nhiều ưu đãi, như vậy khi trưởng thành sẽ làm phải một điều gì đó ngược lại cho gia tộc.

Huống hồ lời Bàng Đức Công nói vẫn còn văng vẳng bên tai, kể cả không quan tâm đên gia tộc nhưng để theo đuổi đạo của mình, vậy thì hy sinh một chút thì có làm sao? Đã xuyên không về thời cổ đại, còn cố theo đuổi quan niệm ở thời hiện đại làm gì cho khác người?

Bàng Thống ngáp dài:

“Hôm nay huynh hỏi về chuyện kết hốn nhiều thế? Chẳng lẽ định kết hôn với ai hả?”

“Ừa, cứ cho là vậy đi… "

Phỉ Tiềm cảm thấy mình có giấu diếm chuyện này cũng như không, chẳng bằng thẳng thắn thừa nhận. Hắn nói tiếp :

"Đệ thấy sao? Có phải đang rất vui mừng cho ta không ?"

"Mừng cái gì mà mừng ? Chuyện này lạ lắm hả ? Chưa kể năm nay huynh đã lớn tuổi như vậy còn chưa chịu rước dâu, đến đệ cũng phải nghi ngờ là huynh có vấn đề về sức khỏe hay tâm sinh lý đó… Ê này, huynh đi đâu thế ? Còn chưa kể đệ nghe huynh muốn cưới ai cơ mà ? Ê này…."

Bạn đang đọc Quỷ Tam Quốc [bản dịch] của Mã Nguyệt Hầu Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kimsa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.