Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vợ sắp cưới hóa ra lại là người quen

Phiên bản Dịch · 1515 chữ

Vốn Phỉ Tiềm cho rằng Lưu Biểu và nhà họ Thái thông gia quá vội vàng, thực tế đến phiên hắn làm chú rể, hôn lễ cũng chẳng chậm hơn so với người ta.

Nguyên nhân chủ yếu nhất chính là cả hai bên đều tình nguyện, chẳng có vướng mắt gì hết, bởi vậy quy trình xem mắt, gặp mặt, hẹn hò thử…v..v.. cũng được bỏ qua. Nhiều bước cũng được nhà họ Hoàng làm đại khái cho có mà thôi.

Ví dụ cha mẹ Phỉ Tiềm đáng lý ra phải đứng làm chủ hôn, nhưng họ đã qua đời, Thái Ung và Lưu Hồng lại ở xa nên Bàng Đức Công với danh nghĩa sư phụ sẽ làm người thay thế.

Lại nói về cha mẹ Phỉ Tiềm, bởi vì trước đây ít năm bọn họ mắc bệnh thương hàn rồi lần lượt nhắm mắt xuôi tay. Khi ấy Phỉ Tiềm chỉ thuộc con cháu chi thứ, hoàn cảnh lại nghèo cho nên cũng chẳng có ai đến dạm hỏi hắn. Về sau bản thân Phỉ Tiềm cũng lại mắc bệnh nặng, thêm vào đó linh hồn vừa xuyên không nên trong lúc nhất thời chưa kịp thích nghi cơ thể mới. Thêm vào đó thanh niên thời hiện đại thường kết hôn muộn, khoảng ba mươi đến bốn mươi mới lên xe hoa, thế nên hắn cũng chẳng để bụng gì mấy.

Từ trước đến giờ Phỉ Tiềm chẳng hề quan tâm đến việc kết hôn, đến tận hôm nay bị Bàng Thống trề môi mỉa mai, hắn mới biết hóa ra mình đã trở thành trai ế vợ trong thôn từ khi nào không hay.

Ở thời Hán thịnh hành việc tảo hôn, đàn ông thường sẽ cưới vợ vào năm mười lăm tuổi, còn phụ nữ mặc áo cưới vào năm mười bốn. Tuy nhiên chuyện tuổi tác có đôi khi bởi vì chế độ đăng ký hộ khẩu thời cổ đại rất thô sơ, thiếu thốn đủ điều nên chẳng cách nào ghi chép rõ như đời sau, thành thử ra bọn họ đặt ra một quy định là tính mốc chiều cao dựa theo thân cây, cứ qua mốc đó đồng nghĩa đủ tiêu chuẩn kết hôn.

Cách này là nhà Hán học theo nhà Tần, luật lệ ghi đàn ông chỉ cần cao trên sáu thước năm tất đã được tính là người trưởng thành, còn nữ trưởng thành cao khoản sáu thước hai tất đã có thể gả cho nhà khác. Tuy nhiên đơn vị đo lường cổ đại Trung Hoa rất rắc rối, cho nên sáu thước năm tấc chỉ bằng 1m5 thời hậu thế, còn sáu thước hai tấc sẽ rơi vào khoảng 1m3.

Gia cảnh Phỉ Tiềm hiện nay được xem như tốt nhất nhì đế quốc, một người con cháu của chi thứ lại có đầy đủ nhà cửa chức tước, trên không có cha mẹ, dưới không có anh em, làm vợ hắn sẽ chẳng cần lo việc mẹ chồng nàng dâu hay chung đụng với người thân bên chồng.

Bên cạnh đó hắn còn lại đệ tử đích truyền của hai đại nho Lưu Hồng, Thái Ung nổi danh kinh đô, chưa kể còn được Bàng Đức Công truyền thụ Lục Thao, đồng thời theo chiếu cố bảo vệ. Điều kiện như thế chẳng kém gì đám con cháu phú nhị đại ở đời sau.

Mặc dù kết hôn thời cổ đại có rất nhiều quy định rườm rà, nhưng lần này đôi bên đều đồng ý, bậc cha chú hai nhà cũng không hề có ý kiến gì, cho nên khâu tặng quà ra mắt chỉ làm tạm bợ cho xong, Phỉ Tiềm chỉ cần chuẩn bị một cặp ngỗng dâng tặng là đủ lễ nghi lắm rồi.

Sau đó các bước như tìm hiểu đối phương, xem bát tự có hợp nhau không cũng chẳng có vấn đề gì, hễ người ta có ý, dù có không tốt cũng sửa cho thành tốt. Làm gì có thằng điên nào nhảy ra cản trở hai nhà?

Ban đầu Phỉ Tiềm còn định chuẩn bị một chút sính lễ, mình là chi thứ lại cưới con gái dòng chính ở một gia tộc nổi tiếng Kinh Châu, do đó cũng nên để ý một chút, tránh người khác lời ra tiếng vào. Ai dè Bàng Đức Công đã sớm thay hắn cân nhắc, tất cả vật phẩm đều đầy đủ mọi thứ, trông đa dạng vô cùng, chỉ cần đưa một chuyến tới Hoàng phủ là xong.

Trong lúc cảm kích Bàng Đức Công đối đãi với mình như con cháu trong nhà, Phỉ Tiềm cũng tặc lưỡi vì diễn biến nhanh đến như vậy. Bất quá hắn hiểu vì sao họ lại gấp gáp như thế.

Sáu bước đầu trong quy trình kết hôn cổ đại chỉ thuộc về giai đoạn thăm dò thực lực lẫn nhau, nếu mục đích đã đạt được, hai nhà cũng chẳng muốn phí thời gian làm gì. Chỉ đến khi qua bước “nạp chinh” cũng tức là bái đường mới xem như cô gái chính thức về nhà chồng, trên cơ bản liền sẽ không còn thay đổi gì nữa.

Nếu đã quyết định xong, bản thân không cần phải do dự thêm, Phỉ Tiềm đương nhiên cũng sẽ không chơi trò lật lọng. Hắn tuân theo lời Bàng Đức Công, mang sính lễ đến Hoàng phủ để bắt đầu cử hành nạp chinh. Chẳng mất bao lâu nghi lễ cũng kết thúc.

Vừa về tới nhà gỗ, Phỉ Tiềm lập tức chạy tới chỗ Bàng Thống, một tay tóm chặt lấy thằng nhóc, nhìn chằm chằm rồi bảo:

“Bàng Sĩ Nguyên! Đệ có phải đã sớm biết chuyện này không?”

Bàng Thống ngẩng đầu nhìn Phỉ Tiềm, không khỏi bật cười trả lời:

“Ha ha ha, đệ còn đang suy nghĩ liệu có phải đến tận ngày rước dâu huynh mới nhận ra hay không đó chớ.”

Tảo Chi đứng bên cạnh ngây người ra, Phỉ Tiềm huynh đi đưa sính lễ, vì sao về đến nhà đã lập tức đi tìm Bàng Thống? Thật sự nghĩ mãi vẫn không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hắn cũng vội chen vào hỏi cho ra lẽ. Phỉ Tiềm có chút buồn bực, buông bàn tay đang túm cổ Bàng Thống ra, hừ một tiếng rồi quay mặt đi. Ngược lại Bàng Thống cười lớn và bảo:

“Ha ha ha, Tử Kính chớ lo, chẳng qua Tử Uyên huynh phát hiện vợ tương lai của mình lại là người quen mà thôi.”

Phỉ Tiềm nhớ lại lúc kể cho Bàng Thống nghe cô dâu tương lai là ai, biểu tình thằng nhóc cực kì quái dị, trong lòng không khỏi bực mình vì bị hố:

“Đệ biết từ khi nào, nói mau!”

Bàng Thống cảm thấy Phỉ Tiềm đã biết hết cho nên không cần giấu diếm nữa:

“Để đệ nhớ lại xem, ừ thì…huynh nhớ hôm Lưu Biểu kết hôn không? Huynh còn lôi đệ đi tìm Y Bá Cơ, kết quả đệ lẽo đẽo theo sau một lát lại bị người ta kêu lại…”

“Sau đó thì sao?”

Phỉ Tiềm bày ra bộ dạng nếu Bàng Thống không nói rõ ràng, huynh đệ đây sẽ không nể mặt nữa.

“Sau đó đệ tìm huynh để chứng thực xem có thật sự đúng là vậy không…”

Bàng Thống nhìn chiều cao của Phỉ Tiềm, rất thức thời nói hết mọi thứ, chẳng dám giấu diếm gì cả.

“Á à, hóa ra ngày đó đệ cố ý nói chuyện mơ hồ là để dụ ta vào bẫy, à không, là để ta xác minh sự việc thôi sao?”

“Ôi chao, đúng là Tử Uyên huynh thông minh tuyệt thế! Sự việc chính là như vậy!”

Từ Thứ đang núp trong phòng đọc sách cũng nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, nhịn không được cũng tò mò ra ngoài nghe thử. Hắn quyết định tìm người bạn dễ thương Tảo Chi để hóng chuyện. Tảo Chi cũng nhiệt tình, giải thích đầu đuôi câu chuyện cho Từ Thứ nghe làm Từ Thứ mỉm cười bảo:

“Ta xin chúc mừng Tử Uyên, đây đúng là một chuyện tốt. Vợ sắp cưới lại là người quen biết cũ, chẳng khác nào ông trời tác hợp cả.”

Ừ nhỉ, Từ Thứ nói cũng có lý, nghe xong trong lòng Phỉ Tiềm cũng cảm thấy có chút an ủi, ít nhất mình không đến mức phải cưới một cô vợ chưa từng gặp bao giờ, không được tính là hôn nhân chính trị.

Nhưng mà cảm giác mơ mơ màng màng đột nhiên thành người có vợ sẽ làm đàn ông rất không thoải mái, nhất là dáng vẻ cười trên nỗi đau của người khác của Bàn Thống, làm Phỉ Tiềm rất muốn đá mông hắn vài cái.

“E hèm, chuyện này Bàng Công cũng biết hả?”

“Tất nhiên, chính miệng Bàng Công đồng ý hôn sự cho ngươi, làm sao thúc ấy không biết?”

Bạn đang đọc Quỷ Tam Quốc [bản dịch] của Mã Nguyệt Hầu Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kimsa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 51

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.