Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khách đến từ Duyện Châu

Phiên bản Dịch · 1819 chữ

Hai hôm nay Lưu Biểu đứng ngồi không yên. Vốn hắn chỉ xem Phỉ Tiềm là một con cờ của nhà họ Bàng, muốn bóp nặn thế nào tùy ý, dè đâu đùng một phát Phỉ Tiềm tổ chức hôn lễn làm Lưu chủ tịch phát hiện mình vẫn đánh giá thấp thằng nhóc này.

Trước kia hắn còn dự định chuyển công tác Phỉ Tiềm sang Nam Dương, nhưng bây giờ Phỉ Tiềm lại trực tiếp cưới con gái duy nhất của gia chủ nhà họ Hoàng, thêm vào đó tin tức Bàng Đức Công vét đáy hòm truyền hết Lục Thao cho Phỉ Tiềm, như vậy hiện tại hắn rất không tiện động đến anh biệt giá do chính tay mình sắc phong.

Viên Thuật ở Nam Dương tỏ vẻ mình là một kiêu hùng mới nổi, một mực nhìn chằm chằm Tương Dương, chưa từng cố ý che giấu dục vọng muốn nuốt chửng Lưu Biểu. Cách đây không lâu còn phái Tôn Kiên giết sạch đội Trương Tư do Lưu Biểu điều động, dã tâm đã quá rõ ràng.

Nếu Phỉ Tiềm vẫn chỉ là một anh thư sinh được Bàng Đức Công và nhà họ Hoàng đưa ra làm đại diện chính trị còn đỡ, danh vọng không hề cao, Viên Thuật cũng chưa chắc sẽ để ý. Lưu Biểu có thể lợi dụng xung đột giữa hai bên để ngư ông đắc lợi.

Giờ thì khác rồi, đây là con rể của gia chủ nhà họ Hoàng, người có khả năng cao sẽ kế thừa toàn bộ tinh hoa từ Hoàng Thừa Ngạn. Thậm chí nằm vùng còn báo cho hắn biết, tất cả sính lễ của Phỉ Tiềm đều do một tay Bàng Đức Công tự mình chuẩn bị, còn thay mặt cha mẹ đã khuất của Phỉ Tiềm nhận lễ bái đường từ Hoàng Nguyệt Anh.

Thế là Phỉ Tiềm nhẹ nhàng biến thành người phát ngôn cho nhà họ Bàng và nhà họ Hoàng ở đất Kinh Châu. Cử chỉ và lời nói của hắn sẽ đại biểu cho khuynh hướng của hai gia tộc. Ai lại dám hành động thiếu suy nghĩ?

Bây giờ nếu thật sự điều Phỉ Tiềm tới Nam Dương, chưa kể đến việc hai gia tộc sẽ phẫn nộ, lỡ hắn có ý đồ khác thì sao? Bên trong có hai họ Bàng và họ Hoàng áp lực, bên ngoài Viên Thuật cũng dùng tài nguyên của gia tộc họ Viên bốn đời tam công ép tới, đem Tương Dương quậy cho long trời lở đất cũng không chừng.

Dù sao hắn mới ngồi cái ghế thứ sử không lâu, còn hai gia tộc này đã bám rễ vào Kinh Châu rất nhiều đời. Càng nghĩ Lưu Biểu càng muốn chửi cha mắng mẹ thằng Khoái Việt, lại hối hận vì xúc động nhất thời mà đưa luôn cái chức biệt giá cho Phỉ Tiềm.

Biết vậy hồi đó hắn tùy tiện cho một chức quan thư lại, hoặc trực tiếp giao một số quyền hạn cho Phỉ Tiềm là xong. Giờ thì hay rồi, muốn xử lý thì hắn còn phải nể mặt hai gia tộc, muốn nâng chức để lôi kéo lại không nâng được vì biệt giá là chức cao nhất dưới quyền rồi, chẳng lẽ phải nhường luôn cái ghế thứ sử cho thằng nhóc này ngồi?

Làm sao bây giờ? Tình thế bế tắc như vậy không phải là một chuyện tốt với Lưu Biểu. Nếu như mặc kệ Phỉ Tiềm tiếp tục phát triển, vậy Lưu Biểu sẽ ngồi cái ghế thứ sử được bao lâu nữa?

Hiện giờ Lưu Biểu chỉ có hai con đường, một là trấn an, hai là giết! Nhưng nói nghe rất hay, thực tế phải làm thế nào mới tốt?

Đầu tiên xét về việc trấn an, nếu đã có thể khống chế hoặc làm họ Bàng và họ Hoàng hai lòng, Lưu Biểu đã làm từ lâu. Mà giết Phỉ Tiềm còn khó hơn, một khi Lưu Biểu hạ mệnh lệnh này, binh sĩ còn chưa kịp chạy tới chỗ Phỉ Tiềm, thành Tương Dương đã tạo phản rồi.

Đến đây cũng xin trả lời cho ai nghi ngờ thực lực nhà họ Bàng ở Kinh Châu. Lưu Biểu đích thân đi mời Bàng Đức Công ra làm quan hơn ba lần, mỗi lần đều phải tổ chức đại lễ đầy đủ, nhưng người ta không thèm để ý đến, Lưu Biểu phải làm sao? Không chỉ riêng họ Bàng, ngay cả họ Mã và họ Tập cũng liên tục mượn cớ ốm bệnh để từ chối, hắn cũng phải ngậm bồ hòn làm ngọt.

Bắt người của sĩ tộc không một lý do, không một lời giải thích, trừ khi Lưu Biểu phát điên mới làm trò đó.

Đúng vào lúc này, người hầu báo lại có thuộc hạ của Thứ sử Duyện Châu Lưu Công Sơn đến thăm hỏi. Lưu Công Sơn là Lưu Đại đúng không? Mặc dù cả hai đều là hoàng tộc, nhưng có thuộc về cùng một chi hay không thì Lưu Biểu chịu. Ngày thường bọn họ cũng có chút giao tình nhưng không thân thiết gì cho cam.

Lưu Biểu chẳng biết Lưu Đại muốn chơi trò gì, nhưng vẫn quyết định sai người hầu tiếp đãi, còn mình ra thay quần áo, gặp mặt rồi tính tiếp.

Lần này Lưu Đại phái đến hai người một văn một võ. Quan văn tên Từ Nhạc tự Công Hà, còn quan võ lại là cháu họ của Lưu Biểu tên Lưu Bàn tự Trọng Kiên. Từ Nhạc hành lễ theo quy củ rồi dâng công văn cho Lưu Biểu:

“Tiểu tướng mang theo một ngàn lượng vàn và trăm bộ giáp, thay mặt chúa công chúc mừng Lưu Kinh Châu được thăng chức!”

Ồ, chỉ đến tặng quà thôi sao? Ở đâu ra chuyện tốt dữ vậy? Lưu Biểu giả vờ suy nghĩ, nhìn thấy cháu mình là Lưu Bàn đang ra hiệu, lập tức hiểu Từ Nhạc chỉ là sứ giả trên danh nghĩa, kỳ thật việc Lưu Đại muốn nói đã âm thầm truyền đạt cho Lưu Bàn.

Bởi vậy Lưu Biểu liền vui vẻ nhận lấy, cũng sai người hầu dẫn họ đến dịch quán nghỉ ngơi ăn chút cơm, còn hắn ngồi lại trong sảnh. Quả nhiên chỉ vài phút sau Lưu Bàn đã quay lại, xé lớp áo trên người lấy ra một bức thư và trịnh trọng đưa cho Lưu Biểu.

Bản thân Lưu Biểu cũng nghiêm túc hẳn lên, bức thư được cất kĩ như thế chắc chắn có điềm gì đó, kiểm tra kĩ càng một phen, thấy bức thư chưa bị ai động tay chân vào mới bắt đầu mở ra. Hắn càng xem càng kinh hãi, cổ áo ướt đẫm mồ hôi.

Chuyện này thật khủng khiếp, hèn gì Lưu Đại còn phải tốn công sắp xếp kĩ càng đến thế. Từ Nhạc chỉ là kẻ thế thân, mang lễ hay công văn gì đó đều bỏ đi, ngược lại phong thư do Lưu Bàn cất giữ mới là quan trọng nhất. Nội dung bức thư như sau:

“Kẻ nghịch tặc từng vỗ ngực xưng mình là trung thần, nhưng nhìn kĩ lại chỉ là những lời giả dối. Lúc xảy ra loạn khăn vàng, hắn thua trận ở Hà Bắc, hối lộ hoạn quan để được miễn tội.

Sau nhờ tiên đế coi trọng, phong thưởng chức tước mà không biết đền ơn, nấp trong bóng tối âm thầm mang lòng phản trắc, tham ăn bạo ngược, tàn hại nhân dân, coi thường quân tử.

Ngày nay trong triều toàn kẻ lòng lang dạ sói, âm mưu đen tối. Thiên tử thế yếu nên hoàng tộc bị nhục nhã, luật pháp kỉ cương suy bại. Bản thân hắn ngồi trên cả tam công, chuyên chế triều chính, ban thưởng vô độ, tùy ý ban hình phạt tàn nhẫn cho kẻ dưới.

Than ôi, ai nịnh hót cả họ được nhờ, ai phản đối bị tru di tam tộc. Những người tụ tập bàn luận sẽ bị trừng phạt, còn người thẳng thắn bày tỏ ý kiến sẽ bị bí mật hành quyết. Trăm họ đành học cách lặng im, bá quan có lòng cũng chỉ biết trơ mắt nhìn….

Thân ở địa vị cao lại hành xử như bạo chúa, ức hiếp nhân dân, hoen ố đất nước, cả người và thần đều căm phẫn. Xuyên suốt lịch sử nhà Hán, có rất nhiều loạn thần bất trung nhưng chưa từng có kẻ nào cực đoan như hắn…

Nay ta gửi huynh thư này, mong được hưởng ứng từ hàng triệu ngọn giáo nghĩa sĩ, hàng ngàn kỵ binh liều chết, cùng nhau hợp sức cứu lấy vương triều đang trên bờ vực sụp đổ, cũng lập nên công danh cái thế…”

Lưu Biểu hít một hơi thật sâu, cố gắng giảm âm thanh hết mức có thể, nói với Lưu Bàn:

“Ngoài bức thư này, Công Sơn còn nói gì với ngươi không?”

Lưu Biểu muốn biết Lưu Bàn có nắm được nội dung bức thư hay không. Lưu Bàn cúi đầu hồi đáp:

“Bẩm Lưu Công, trước khi đi Duyện châu thứ sử đã dặn ta rất kĩ, tin tức này rất quan trọng, ta phải lấy mạng ra đảm bảo không được sơ sót. Ngoài việc đó ra Bàn không biết gì cả.”

Hiểu rồi, Lưu Bàn thật sự chẳng biết gì hết. Lưu Biểu gật đầu, vậy mới đúng chứ. Lưu Đại không thể nào nói một chuyện quan trọng như vậy cho Lưu Bàn được, kể cả Lưu Bàn có là cháu họ của Lưu Biểu đi chăng nữa, chuyện này càng ít người biết càng đỡ nguy hiểm.

Nghĩ đến đây, Lưu Biểu liền mỉm cười bảo:

“Haha thôi không sao, Trọng Kiên lần này bôn ba khổ cực, mang theo thư thăm hỏi của Công Sơn đến đây, ta rất cảm kích.”

“Lưu Công khách sáo, Bàn nào dám nói hai chữ cực khổ, đây là bổn phận của Bàn mà thôi.”

Sau khi an ủi một phen, Lưu Biểu ra hiệu cho Lưu Bàn xuống nghỉ ngơi, còn hắn thừ người trong đại sảnh, ánh mắt đảo liên tục. Dựa theo nội dung bức thư, chắc chắn không chỉ mình Lưu Đại mà còn rất nhiều người muốn làm như vậy. Lần này Lưu Đại gửi thư tới mang hàm ý Lưu Biểu là một thành viên trong hoàng tộc, dù không tham gia cũng không thể ủng hộ Đổng Trác.

Trường hợp Lưu Biểu tham gia thì không còn gì tốt hơn, Kinh Châu là khu vực quan trọng, nếu được khu vực này góp sức, tỉ lệ chiến thắng sẽ cao hơn. Liệu Lưu Biểu có nên tham gia hay ngoảnh mặt làm ngơ?

Bạn đang đọc Quỷ Tam Quốc [bản dịch] của Mã Nguyệt Hầu Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kimsa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 58

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.